18-01-2007 - 06:50:31
Hôm qua làm thí nghiệm bận bù đầu bù cổ, hồi rạng sáng, khi ở đây mưa gió bão bùng, tôi vừa cởi bộ đồ thí nghiệm ra. Không đem theo ô, đứng ở sảnh đợi bảo vệ đến thả tôi ra ngoài, nhân tiện đợi xe tôi vừa đặt. Thẩm Phương cũng không ngủ cùng tôi, chị sợ trên đường tôi sẽ bị người ta cướp tiền cướp sắc.
Chị dạy bảo tôi: "Nếu chị là nhân viên, chị sẽ không thích em làm sếp đâu, bắt tăng ca đến giờ này."
Tôi phản đối: "Không có người nào trong số bọn họ tan làm sau 8 giờ cả, thí nghiệm có vấn đề, vượt quá một tí thời gian cũng là chuyện rất bình thường, ở đâu cũng vậy thôi. Người duy nhất phải tăng ca thực sự là chủ quản em đây này, tổng kết, điền báo cáo, sắp xếp... thậm chí dọn dẹp rác thải cũng chỉ có mình em."
Thẩm Phương nói: "Em tăng ca cũng không tốt, đổi thành vai khác, nếu như em là nhân viên, công việc của sếp của em tốn nhiều thời gian hơn, tốn nhiều sức hơn em nhiều, em sẽ cảm thấy thế nào? Không thấy rất có áp lực sao?"
Tôi bị trúng tim đen, nhưng vẫn tiếp tục già mồm: "Không áp lực, cho người ấy lương cao hơn em, bonus cũng nhiều hơn em, đáng."
Câu nói kinh điển của Thẩm Phương là: "Thôi, năm nay năm con lợn, không cãi nhau với em."
Tui: "......"
Năm con lợn thì liên quan gì đến em? Chị đang mắng em à? Cứ mắng thẳng ra đi được không? Đừng có tấu hài nữa? Nhưng, những điều chị nói đúng là có lý, dường như có chút, hàm ý "trị nước lớn cũng giống như nấu cá nhỏ", không thể lật đi lật lại con cá được, lật nhiều quá sẽ bị rữa. Nước quá trong sẽ không có cá, người quá xét nét sẽ không có bạn đồng hành. Trong mọi chuyện, không được quá hiểu biết, hiểu biết quá sẽ khiến người ta ghét.
Được, hôm nay tôi là người tan làm đầu tiên.
Nhưng, con người tôi rất ngu xuẩn. Rõ ràng đã đưa ra quyết định của riêng mình, phải ăn trưa đúng giờ, tan làm đúng giờ. Buổi sáng không biết chập mạch ở đâu, cứ nghĩ chắc mình sẽ không có thời gian nghỉ ngơi đâu, cho hết đồ ăn thừa của Thẩm Phương khi ở đây vào hộp cơm, nhưng lại không mang theo, xách túi lên rồi rời đi ngay.
Trong giờ nghỉ trưa, nghĩ ra trong tủ lạnh còn rất nhiều thức ăn thừa, không biết có bị hỏng không, thật lãng phí đồ ăn, thật tiếc, ghét nhất là phung phí thức ăn, được rồi, không ăn cơm nữa, tối về nhà ăn thức ăn thừa, phải ăn sạch, nếu không đến thứ Ba chắc chắn sẽ hỏng.
"Cách nghĩ rất hay, nhưng cách làm rất ngu." —— Thẩm Phương phê bình.
- --------
19-01-2007 - 00:21:39
Có ai ngạc nhiên tại sao tôi lại ngoi lên vào giờ này không.
Cũng không có gì nhiều. Buổi tối đã định trước sẽ tăng ca, quay lại ăn bát cơm rồi đi. Bà Cụ Non đang ra sức chạy deadline luận văn, bận tối mắt tối mũi, mặt mày quỷ dị. Hơn nữa, em ấy biệt tăm biệt tích như vậy là để bảo vệ tôi phải không?
Xin nhận, xin nhận.
Cười một cái. Hy vọng có thể về trước 12 giờ.
Từ sáng đến giờ, nội dung cuộc trò chuyện của tôi với Thẩm Phương đều là: "Không sao đâu, em/chị bận đi."
Trước tiên là chị gọi cho tôi, tôi đang bận. Đến khi tôi gọi cho chị, chị đang ở bến cảng. Hôm nay gió to như điên, trên đường về nhà suýt bị gió thổi từ trên dốc xuống dưới. Gọi điện cho Thẩm Phương, hỏi chị đã rơi xuống biển chưa, Thẩm Phương nói: "Chưa rơi, lát nữa gọi nói sau, đang vội đi họp."
Thẩm Phương vất vả hơn tôi, vội vàng làm xong nốt công việc, để tranh thủ tối nay về London.
"Nếu chị bận quá thì tuần này đừng đến nữa vậy." Tôi định tỏ ra quan tâm một chút.
"Biết ngay em không muốn chị đến mà." —— lòng quan tâm của tôi bị đá văng đi.
Trong khoảng một giờ, tôi ngồi trên ghế uống cà phê, uống nước lạnh, thấy chị người Nhật đang ăn Meal Box trước mặt tôi, tôi khẽ cười rất bỉ ổi: "Chị ăn đi, chị ăn đi, em đang ăn kiêng."
Chị người Nhật nói: "Em mà còn phải giảm cân thì chị liền nhảy lầu từ đây, không phải em muốn biến mất đấy chứ?"
Dạo này tâm tình chị người Nhật rất ủ rũ. Cũng vì chuyện đại dự của nhân sinh mà phát sầu.
Tôi nói, nếu như yêu anh ấy thì gả thôi.
Chị Nhật Bản lắc đầu, bọn chị rất môn đăng hộ đối, nhưng chị không có nhiều tình cảm với anh ấy lắm. Nên chị mới xin ra nước ngoài bổ túc. Thực ra trong công ty chị, việc những cô gái tầm tuổi chị mà vẫn ra ngoài đi làm, lại còn tranh giành suất người nước ngoài, thực sự bị chỉ trích rất nhiều.
Tôi liền cười, nói, đá anh ấy đi, tìm người khác.
Cô Nhật Bản nói, bạn trai cũ của chị, chuyện tình cảm rất tốt. Nhưng bố chị phản đối, anh ấy là người Hoa, Đài Loan ấy.
Tôi nói, chẳng làm sao cả, có rất nhiều người Đài Loan vẫn không coi mình là người Trung Quốc. Lúc nói xong lời này, tôi rất hối hận. Chị Nhật Bản cười, ăn được vài miếng, lại nói, chị đang nghĩ xem có nên chia tay với bạn trai hiện tại không, nhưng lại không biết nên nói sao.
Tôi nói: "Đơn giản mà, tìm một người, sau đó nói với anh ấy..." Nói đến đây, vô cùng khéo, điện thoại trên bàn tôi rung lên, vừa nhìn ID đã biết, là Lunch Call của Thẩm Phương, bất chợt cảm thấy ngọt ngào, tôi mất hồn mất vía, sau đó nói một câu: "That's My Girlfriend."
Nói xong câu này, tôi tẩu hoả nhập ma, tôi nghĩ, chết chắc rồi!
Trong lúc không nghĩ ngợi được gì, mở điện thoại lên, cả người đổ mồ hôi lạnh, rất lâu sau cũng không nói được câu nào, vắt óc rất lâu mới nặn ra được câu: "Hi Auntie." Thẩm Phương bên đó cười: "Lát nữa chị gọi lại nhé."
Cúp máy, đang nghĩ, lần này hoàn toàn lộ tẩy rồi. nhưng chị Nhật Bản lại cười và nói với tôi: "Cái ban nãy em nói, là một cách hay."
Tôi đổ mồ hôi hột, cười nói: "Em đùa đấy."
Chị Nhật Bản cũng cười: "Không sao."