Sau khi Thẩm Phương nói xong những điều trên, chị uống thêm vài ngụm trà, rồi nói có chuyện cần rời đi trước.
Ji Shang đang toát mồ hôi trán giải thích với tôi nhằm làm tôi yên tâm, nhưng khi thấy Thẩm Phương muốn về, hắn như cuối cùng cũng tiễn được đi một vị thần, một chút cũng không có ý định níu giữ.
Thấy Thẩm Phương muốn đi, mặc dù tôi thấy Ji Shang vẫn đang nói vòng vo, mãi vẫn không cho tôi một câu trả lời cụ thể nào. Nhưng tôi không thực sự không muốn ở lại một mình và bị hắn ta vừa đấm vừa xoa, vừa đe doạ vừa hứa hẹn. Khó khăn lắm mới lên mặt ra oai, đừng để vừa giương cờ lên mà bên kia đã phái người đào hố lấy cột cờ.
Vì vậy, tôi nói, tôi đưa Thẩm Tổng về, tôi cũng về đây, chúng ta liên lạc sau. Tôi thấy Ji Shang có vẻ cúi đầu rụt đuôi với tôi và Thẩm Phương, xem ra chiêu này đúng là hiệu quả, tôi bắt đầu có chút đắc ý.
Tôi hào hứng mở cửa xe ra, tự hào về một màn kịch hay đêm nay. Tôi nghĩ một lúc, nghĩ về cái đầu nửa trọc của Ji Shang cúi gằm xuống như một tên hèn xuống trước mặt tôi, không nhịn được mà cười lên, xấu hổ sờ mũi như để che đậy, nhìn sang Thẩm Phương.
Không ngờ, lần này nhìn sang, lại là một màn gương vỡ khó lành. Trong màn đêm, Thẩm Phương đang nhìn ra ngoài cửa xe, trên gương mặt xinh đẹp của chị đã đẫm ướt nước mắt.
Tôi sững sờ.
Qua vài giây sau, tôi kéo Thẩm Phương lại như một tên ngốc: "Chị sao thế?"
Thẩm Phương cười nhạt, quay mặt sang nhìn tôi: "Thế nào? Hài lòng chưa?"
Tôi há miệng, cảm thấy việc "bắt vịt lên giá" mà không giải thích với Thẩm Phương là một việc làm thiếu tôn trọng với chị, nhưng, có nhất thiết phải làm quá lên như vậy không? Tôi nghĩ hay là nên giải thích một chút? Nhưng, chuyện quá phức tạp, đến nỗi có thể quay thành phim điện ảnh, tôi phải bắt đầu từ đâu đây?
Tôi đang rối bời. Thẩm Phương thấy tôi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, không biết có phải do chị hiểu nhầm tôi có chuyện khó nói không, thế nên, chị lại cười thật mỉa mai:
"Chị lớn đến tuổi này rồi mà chưa bao giờ bị người khác lợi dụng thế này. Ha ha, chẳng sao cả, ai bảo tự chị nghĩ mọi chuyện quá đơn giản cơ chứ." Chị thở một hơi thật dài, nhưng ngay cả trong những khoảng khắc ngắn ngủi, hàng nước mắt ấy vẫn không ngừng dừng lại.
"Được, em cũng đã lợi dụng chị rồi. Nói xem, chính xác thì em đang chơi trò gì? Em đang diễn cái gì?"
Không biết do lời nói của Thẩm Phương quá mức sắc bén, hay do giọng điệu trong lời nói của chị, hoặc có thể do chị chưa bao giờ nói với tôi bằng giọng điệu chế giễu và khinh thường đến vậy. Trong một khoảng thời gian dài trước đây, dưới sự chăm sóc che chở cẩn thận của Thẩm Phương, tôi luôn tưởng rằng hình tượng của tôi trong lòng chị hẳn sẽ rất tốt đẹp. Đột nhiên, khi nghe thấy âm thanh của tác phẩm điêu khắc của tôi sụp đổ, lòng hư vinh và tự phụ của tôi thực sự không thể chấp nhận được.
Tôi không chấp nhận được việc Thẩm Phương nghĩ về tôi theo cách kinh khủng như vậy, ngay cả khi tôi có kinh khủng, người khác có thể nghĩ tôi như vậy, nhưng chị, không được.
Giọng tôi cũng trở nên kích động, không biết vì sao, tôi đột nhiên hét lên trong cơn tuyệt vọng: "Chị cứ tính khí quái gở như vậy, rốt cuộc chị muốn gì?"
Nước mắt của Thẩm Phương lại rơi lã chã, giọng chị run rẩy không thôi: "Chị chỉ muốn biết, tại sao chị đối xử với em tốt như vậy, chân thành với em đến thế, mà tại sao em lại lợi dụng chị!"
Tôi lợi dụng chị? Tôi không còn gì để nói, không sai, tôi đã lợi dụng chị, nhưng thì có sao, chị mất gì chứ?
Tôi như đuối lý, lại như bị oan ức, tôi cảm thấy tay chân mình lạnh ngắt, cái gì cũng không giải thích rõ nổi.
Tôi cười trong bất lực, nói: "Đúng vậy, bây giờ chị mới hiểu là em đang lợi dụng chị sao? Không sai, đúng vậy. Nếu như không nhờ cái cây lớn trên bầu trời như chị, phải đợi bao lâu em mới có thể phát tài được chứ? Đúng không, hahahaha."
Nói xong, tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nghĩ, Thẩm Phương, nếu như chị thật sự hiểu em, chị chắc chắn có thể hiểu đây chỉ là những lời nói trong lúc nóng nảy của em. Tại sao, tại sao phải nói ra hết như vậy, phải thẳng thắn, mới có thể chứng minh tình yêu của em dành cho chị.
Nhưng, tôi không biết lúc đó Thẩm Phương nghĩ thế nào, tôi nghe chị nói: "Đối với em, tiền bạc thật sự quan trọng đến vậy sao?"
Tôi quay đầu lại, khiêu khích chị với nụ cười trên mặt, tôi nói: "Đúng vậy. Chị chưa nghe câu 'người chết vì giàu, chim chết vì ăn' sao? Em ham tiền tài, gặp Phật giết Phật, gặp cha giết cha, ai cũng không cản nổi em!"
Thẩm Phương vừa rơi nước mắt vừa không ngừng lắc đầu, chị cũng như đang khiêu khích tôi vậy, chị nói: "Không ngờ chị chân thành với em đến thế, mà trong mắt em, chị chỉ là công cụ để lợi dụng."
Tôi "hừ" qua mũi một tiếng, tôi không muốn cãi nhau với chị nữa, tôi thấy rất tổn thương, tôi thấy bản thân vô cùng thảm hại.
Bạn trai 9 năm nói tôi nham hiểm, tôi mặt dày quay lại xin anh, nhưng vẫn chia tay. Người mẹ mà tôi tận tâm tận lực hiếu thuận, nghĩ nhân phẩm của tôi cũng bẩn thỉu như bố, đã rất lâu rồi bà chưa hết giận tôi.
Còn chị, Thẩm Phương, khó khăn lắm em mới hạ quyết tâm ở bên chị, ai ngờ chỉ vì chuyện tào lao này mà chị cũng nghĩ em đáng khinh như vậy. Là ban đầu ai đã nói em tốt biết bao, em cao thượng biết mấy, nếu như em thật sự là một người ham tiền, em cần gì phải tốn nhiều công sức đến thế?
Tại sao, tính đi tính lại tôi cũng chỉ vì cố gắng tạo ra một cuộc sống tốt đẹp cho mấy người, nhưng không ai trong số các người nghĩ tôi là một người tốt.
Nghĩ đến đây, mũi tôi cay cay. Tôi đã nhịn rất lâu rồi, tôi phải nhịn, nhất định không được tỏ ra yếu thế, tôi không làm sai.
Tôi hít một hơi thật sâu, cúi xuống và lấy ra một chai Coke từ ngăn đá ở giữa. Tôi mở ra "cạch", uống một tràng ừng ực.
Tôi cảm thấy Thẩm Phương vẫn đang khóc lóc không thôi, thế là, vì một lý do ác ý nào đó, tôi đã ợ một tiếng thật lớn.
Quả nhiên, khi cơn giận của tôi còn chưa được trút bỏ, Thẩm Phương lại gây chuyện với tôi, chị run rẩy hỏi tôi: "Tại sao, chị chưa từng đối xử với ai như cách chị đối xử với em, tại sao, chị yêu em nhiều đến vậy, mà sao em lại không quan tâm, không trân trọng chút nào?"
Tôi không quan tâm, tôi không trân trọng. Nghe đến đây, tôi thực sự muốn nổ tung. Tôi không biết tại sao tôi luôn cố gắng hết sức làm tổn thương người tôi yêu bằng những lời nói và hành động ác ý nhất mà tôi có thể nghĩ ra mỗi khi mất bình tĩnh, trước đây với bạn trai cũ cũng vậy, bây giờ, với Thẩm Phương cũng thế.
Khi đó, tôi nói mà như không cần suy nghĩ bất cứ điều gì: "Vì chị là con gái? Chị coi tình cảm của chúng ta là thật sao?"
Tôi cố gắng hết sức để nói một cách khinh thường, cố gắng hết sức để làm cho Thẩm Phương nổi điên. Có vẻ như chỉ cần một trong hai chúng tôi nổi điên, mối tình này sẽ như được tái sinh vào cõi niết bàn. Tôi nói xong, lại ngả người về sau, đưa tay lên tiếp tục uống Coca.
Tôi vừa mới uống một vài ngụm, thì một bóng người xuất hiện từ bên phải khóe mắt, lao lên đánh bật lon Coke của tôi, cùng với đó là một câu nói "Em không phải con người."
Tôi ngồi bất động, vô thức chậm chạp lau phần ngực của bộ đồ bị ướt đẫm bởi nước Coke. Tiếp đó, đưa tay lên và vỗ mạnh vào tấm kính cách âm ở giữa xe, ban đầu là vỗ, sau đó là đập, trước khi tôi kịp đập đầu vào cửa xe, tấm chắn mới từ từ hạ xuống, tôi hét lên: "Dừng xe lại!!"
Xe còn chưa dừng lại hẳn, tôi đã mở cửa xe và chạy xuống. Dường như Thẩm Phương có làm hành động muốn kéo tôi lại, tôi không biết nữa, theo như tính khí của tôi hồi đó, cho dù chị có giữ tôi lại, cũng vô ích.
Đêm đó, tôi lang thang giữa đêm ở Thượng Hải đến rất muộn rất muộn. Thẩm Phương không đến tìm tôi. Tôi ngồi bên vệ đường và khóc, không có một ai hỏi tôi bị làm sao cả. Điện thoại của tôi luôn bật, nhưng, tuyệt nhiên không có cuộc điện thoại nào. Đến 12 giờ, càng lúc tôi càng nghĩ quẩn, tôi nghĩ tôi yêu ai cũng đều yêu rất chân thành, nhưng tại sao lại luôn bị bỏ rơi, bị nghi ngờ một cách dễ dàng?
Sau một lần khóc nữa, tôi nghĩ, vì không ai có thể yêu tôi như cách tôi yêu họ, vậy thì, sau này tôi sẽ sống thật tốt chỉ cho bản thân mình.
Tôi bấm số của khách sạn của Thẩm Phương. Sau khi đổ chuông một lúc, chị nhận máy. Không một lời hỏi han, không một lời chào, tôi chỉ nói: "Mình chia tay đi".
Đầu dây bên kia vẫn luôn im lặng. Thế là, tôi cúp máy.
Tôi vô định đi dọc theo con đường. Chuông điện thoại vang lên, nhìn dãy số gọi đến, tôi nhận máy nhưng không lên tiếng, trong điện thoại là giọng nói bình tĩnh của Thẩm Phương: "Em nghiêm túc sao?" Tôi nói: "Ừ".
Lại không ai nói gì nữa trong một khoảng thời gian rất dài. Vì vậy, tôi lại cúp máy.
Nửa đêm 2 giờ. Tôi gọi điện thoại cho một người bạn cùng lớp ở trường đại học, nói dối là tôi đã làm mất ví tiền và thẻ phòng, thế nên tôi chen vào nhà người ta trong khi họ đang say giấc nồng. Nằm trên chiếc ghế sofa, tôi khá là chắc rằng, tôi chính là một con chó hoang.
Lại là một hiểu lầm bùng phát đột ngột, cứ như vậy, tôi và Thẩm Phương chia tay.
Một ngày sau khi chia tay, chị như có vẻ bắt đầu hối hận, gọi điện đến và nói với tôi, có thể làm bạn được không? Tôi nghĩ một lúc rồi nói, cũng được. Thế nên, tôi đến khách sạn gặp Thẩm Phương, chị nói hai ngày nữa chị sẽ đi.
Tôi nói, được, vậy hãy để em dẫn chị đi dạo quanh Thượng Hải.
Ngày hôm đó, tôi dẫn chị đến vùng sông nước nổi tiếng bên bờ biển Thượng Hải. Trong suốt cả ngày, giữa chúng tôi không có quá nhiều sự tiếp xúc bằng lời nói và cơ thể. Thẩm Phương dường như tỏ ra rộng lượng và ung dung hơn tôi. Thậm chí, chị còn nói đùa với tôi, sau đó tự cười đến mức muốn khom lưng lại, khuôn mặt tươi cười đó thật vui tươi và thoải mái đến thế, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vào đêm qua.
Tôi muốn nhìn vào đôi mắt chị, sau đó, giống như trước đây, phát hiện ra một loại cảm giác ấm áp và ái muội từ trong đôi mắt ấy, tôi sẽ kéo chị lại và ôm vào lòng, hoặc có thể tôi sẽ hôn chị thật sâu.
Nhưng, đôi mắt chị thật dịu dàng và bình tĩnh. Đôi mắt như mặt nước hồ trong mà tôi đã hàng ngàn lần quay đi rồi lại tìm đến ấy, vẫn sâu thẳm như vậy, nhưng lại trầm tĩnh lặng yên.
Vì vậy, tôi không thể che giấu sự thất vọng của mình nữa. Trên đường về, tôi không ngừng nghĩ về hai mối tình đã từng khiến tôi khắc cốt ghi tâm, riêng chẳng ngờ khi mọi thứ kết thúc, tất cả những gì tôi nghe được chỉ là âm thanh tiếc thương yếu ớt của mình tôi.
Là vì con người trên thế giới này ai cũng cợt nhả với tình yêu, hay là tôi vốn không nên quá vương vấn khờ dại. Có lẽ, tôi nên thoải mái và cởi mở hơn.
Đúng vậy, tôi mới 24 tuổi. Đúng vậy, từ bỏ tính cổ hủ cũng tốt, dù sao tôi và Thẩm Phương cũng không nên ở bên nhau, bất kể trên định nghĩa nào đi chăng nữa.
Một ngày khác, tôi đưa chị đến tu viện nổi tiếng ở ngoại ô phía nam Thượng Hải. Sau khi tôi lạy Phật, tôi thỉnh một bức tượng phật Di Lặc tặng chị. Tôi vốn định nói rằng, hy vọng sau này chị có thể nghĩ thoáng hơn về mọi thứ, đừng bụng dạ hẹp hòi như vậy nữa. Không ngờ, vừa đưa tượng Phật ra, chị liền nói: "Trong tâm có Phật, thì mới thấy Phật, trong tâm không Phật, dù có đốt mười vạn nén hương, dù có dùng hàng ngàn đệm hương bồ, đều vô ích."
Tôi biết ý chị là gì, nên tôi chỉ cười, tôi nghĩ ban đầu bản thân đúng là múa rìu qua mắt thợ. Hoá ra, chị còn miệng lưỡi sắc bén hơn cả tôi. Tôi đã không nói với Thẩm Phương những gì tôi đã nghĩ trước Đức Phật, tôi nghĩ, sớm muộn gì cũng có một ngày, em cũng sẽ cho chị biết sự thật một cách đau đớn. Chắc chắn chị sẽ cảm thấy đau lòng, thấy hối hận hơn cả em bây giờ.
Hôm đó, khi tôi quỳ trong Đại Điện, tôi không còn chửi rủa hay mong ngóng như ngày xưa nữa. Tôi chỉ chân thành nói với Đức Phật rằng, tôi yêu chị, là vì sắc đẹp và sự giàu có của chị nên tôi yêu chị, nhưng không phải vì thèm muốn sự giàu có của chị, tôi cũng không muốn lợi dụng chị.
Tôi biết, dù nói với ai đi chăng nữa tôi cũng không thể giải thích rõ nói của tôi, tôi nghĩ chỉ có đại trí tuệ trên bầu trời mới có thể hiểu được tấm chân tình của tôi.
Ra khỏi chùa, tôi định dẫn chị lên xe, nhưng chị hỏi tôi có thể đi bộ cùng nhau được không. Tôi nghĩ một lúc, rồi nói, không được.
Tôi thừa nhận, lúc đó tôi yêu chị thật lòng, nhưng lúc đó tâm tôi lặng như nước. Sự nghi ngờ của Thẩm Phương về nhân cách của tôi lại một lần nữa buộc tôi phải đối mặt với quá khứ.
Tôi rất muốn biết, tại sao, tất cả những người tôi từng yêu thật lòng lại nghi ngờ tình yêu của tôi dành cho họ, là do tôi thực sự đáng khinh, hay, tôi đã dùng sai cách.
Thẩm Phương thấy tôi không đi cùng chị, nên chị cố ý giả vờ bình thản nói muốn đi bộ cùng tôi, vận động một chút.
Cứ như vậy, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm, bàn về những chủ đề không có ý nghĩa, không biết từ khi nào đã vô tình đi bộ đến khu ngoại ô của thành phố, đi bộ từ sáng cho tới tận tối, và đến tận bình minh hôm sau. Khi vầng trăng cài ngọn liễu tơ, người lại mỗi người chia cắt một nơi, sao mà chịu nổi nỗi buồn này. Cuối cùng, tôi mơ hồ đọc được nỗi buồn man mác và niềm vấn vương từ giữa đôi lông mày của Thẩm Phương.
Tuy nhiên, cũng không biết rốt cuộc lúc đó tôi nghĩ gì nữa, có lẽ khi còn trẻ tôi chỉ muốn làm cho câu chuyện lãng mạn này thêm phần buồn đau, vì sâu thẳm trong trái tim tôi, tôi luôn cho rằng ngày mai sẽ lại đến.
Khi tôi để Thẩm Phương đi, nước mắt rưng rưng nhìn ánh đèn pha của chị vụt đi mất, tôi thực sự vô cùng đau lòng. truyện đam mỹ
Chỉ là lúc đó tôi đã nghĩ đến rất nhiều cái kết, duy chỉ không ngờ sau cuộc chia tay ấy, chúng tôi không gặp nhau trong hơn hai năm. Ngay khi tôi thực sự quyết định sẽ đốt sạch tất cả những chuyện này thành tro thành bụi và rải xuống dòng trường giang của ký ức, bất ngờ thay, chị lại từ trên trời rơi xuống.
Mọi thứ đến cứ như một giấc mơ. Hai ngày trước, chúng tôi có nói đến chuyện này, Thẩm Phương nhẹ nhàng thở dài, chị nói, năm đó khi tôi không lên xe đi cùng chị, chị thực sự đã hận tôi bằng chết.
Tôi nói, chị có nghĩ rằng sau này ta sẽ gặp lại nhau không? Thẩm Phương mỉm cười, cầm lấy tay tôi và nhẹ nhàng vuốt ve, chị nói:
"Khi đến sinh nhật em vào năm sau đó, chị vẫn luôn nghĩ còn có thể gặp lại em nữa hay không. Nhưng, chị chưa bao giờ chủ động đi tìm em, trong chuyện tình cảm của hai ta, chị luôn là bên bị động, nếu em không muốn hiểu, dù chị có đánh đổi đến mấy cũng không thể nhận lại được gì."
Khi chị nói điều này, không hề có uất ức hay nước mắt, chị chỉ mỉm cười. Nhưng trái tim tôi như bị đâm sâu bởi từng câu từng chữ.