Tôi chưa kịp nói hết câu, thì đã bị bố một tay nắm lấy cổ áo khoác bông và nhấc lên: "Mày mà nói thêm câu nữa, có tin bố sẽ đánh mày không, đừng tưởng lớn rồi mà bố không dám đánh."
Não tôi như bị đoản mạch, tôi cũng đưa tay lên xé rách cổ áo len của ông: "Ông thử xem, thử xem, để tôi xem hôm nay ông có dám động tay động chân với tôi không."
Không biết có vài người từ đâu bước tới, tôi không nhìn rõ là ai. Tôi cố nhịn để không khóc ra tiếng, đẩy bọn họ ra và rời khỏi công ty.
Bước đến ngoài cửa công ty, tôi nhìn thấy cô "nữ tiến sĩ" đã khiến tôi ngứa ngáy chân răng vô số lần, sượt qua người tôi trên chiếc xe Benz mà bố tôi từng lái, những ngón tay bị tôi nắm chặt gần như cắm sâu vào da thịt.
Nhìn chiếc xe lướt qua, tôi quay đầu nhìn lại tòa nhà lộng lẫy và dãy công xưởng cách đó không xa. Ngay tại giờ phút đó, trên khoé miệng tôi xuất hiện một nụ cười lạnh độc ác.
Tôi không về nhà, mà ngồi tàu điện ngầm đi thẳng đến ngôi đền mà tôi đã tới rất nhiều lần. Tôi bước đến Đại Điện, quỳ xuống, hành lễ tam bái cửu khấu thật mạnh mẽ trong cơn nóng giận sôi gan.
Tôi thề một cách ác ý, tôi nhất định phải trả thù hết những oán hận của mẹ tôi và của tôi, nếu không thể làm được, tôi thề tôi không phải người! Nếu trời phật phù hộ cho tôi thực hiện được tất cả những điều này, tôi sẽ bằng lòng đánh mất bất cứ thứ gì mà tôi có.
Tôi đập mạnh đầu xuống đất lần cuối cùng, vào lúc đó, tôi thực sự nghĩ đến Thẩm Phương, tôi đã tự hỏi mình, nếu mất đi Thẩm Phương thì sao? Không chút do dự, tôi tự trả lời bản thân, có thể.
Cứ như vậy, tôi của thời trẻ điên rồ khi đó lại một lần nữa dễ dàng đánh mất Thẩm Phương trên cán cân của những điều khao khát, mà nguyên nhân, cũng chỉ xuất phát vì một màn ganh tỵ.
Thật ra, lúc đầu tôi thật sự không đủ kiên nhẫn để nghĩ kỹ, việc tôi từ bỏ Thẩm Phương như vậy, từ bỏ một người toàn tâm toàn ý yêu tôi, so với khi bố tôi từ bỏ mẹ con tôi thì có gì khác nhau?
Hoặc có thể, trong thâm tâm tôi, từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn tự hào rằng dù cho tôi có từ bỏ Thẩm Phương, tôi vẫn sẽ không thực sự mất đi chị. Bởi vì ngay từ đầu chị đã bị tôi bỏ rơi không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng, bất cứ khi nào tôi quay lại, tôi luôn phát hiện chị ấy vẫn đang đợi tôi tại chỗ cũ. Có lẽ, tôi đã có được chị theo cách quá dễ dàng, dễ dàng đến mức hoàn toàn không biết trân trọng chị.
Sau cuộc đối đầu với bố trong văn phòng, tôi không còn bực mình lơ ông ấy đi như trước đây vì lòng tôn nghiêm hay bất cứ điều gì khác. Vượt quá sức tưởng tượng của ông ấy, ngay trong tối đó tôi đã gọi điện cho bố và xin lỗi về những rắc rối mà tôi đã cố ý gây ra ở công ty hồi sáng.
Qua điện thoại, cơn giận của bố vẫn chưa nguôi, hơn nữa, ông còn lợi dụng thời cơ khi tôi thấp cổ bé họng mà trách mắng tôi thậm tệ. Ngoài điện thoại, tôi bình tĩnh giả vờ như thận trọng nhận lỗi, cứ như đang thật sự ngẫm lại lỗi lầm. Chỉ là, lúc đó khi tôi nói ra những lời mà đến giờ tôi vẫn thấy quá mức xu nịnh ấy, tôi không hề cảm thấy nhục nhã hổ thẹn dù chỉ là một chút.
Tôi nghĩ mình chính là một diễn viên có kỹ thuật diễn xuất thượng thừa, những câu nói dù được hay mất tôn nghiêm đó chỉ là một lời thoại phóng đại cảm xúc trong một bộ phim do tôi đạo diễn.
Thậm chí, khi đặt điện thoại xuống, tôi đã vạn phần tự hào về bản thân vì đã trổ tài dũng hữu vô mưu, tôi nghĩ, đó được gọi là: hành vi rối loạn, luôn không được như ý; do đó cảnh tỉnh trong lòng, rèn tính nhẫn nại, tăng thêm tài năng.
Khi tôi và bố thường xuyên liên lạc qua điện thoại, tất nhiên tôi sẽ giấu mẹ, nhưng có vài lần do diễn quá sâu nên tôi sẽ vô tình nói chuyện say sưa sôi nổi với bố, sau đó mẹ tôi nghe thấy.
Mẹ vốn không quá phản đối việc tôi liên lạc với bố tôi, đương nhiên, không tránh khỏi việc bà sẽ không vui trong lòng. Sau này, mẹ loáng thoáng biết được chuyện tôi hợp tác làm ăn với bố từ cuộc trò chuyện của chúng tôi. Cuối cùng, mẹ không thể chịu đựng được nữa. Bà cố gắng tìm ra lý do thực sự khiến tôi trì hoãn việc trở lại Anh, nhưng, lần nào tôi cũng lảng tránh và không tiết lộ nhiều.
Thật ra không phải tôi không muốn nói, chỉ là, tôi nghĩ nếu tôi nói ra, mẹ nhất định sẽ ngăn cản tôi làm liều rồi đuổi tôi về Anh. Lúc đó tôi nghĩ mẹ tôi là một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống khá là điển hình, với nhiều đức tính phúc hậu và ngay thẳng, nhưng có đôi lúc con người phúc hậu và chính trực quá sẽ không làm nên đại sự. Chẳng phải người xưa có câu nói rằng "nhân thiện bị nhân khi" (người tốt dễ bị bắt nạt) sao? Nguyên nhân khiến ngày xưa mẹ bị bố tôi bắt nạt nhiều như vậy, thật ra, chính là do bà quá lương thiện.
Tôi cẩn thận trong cách ăn nói trước sự thật, nên đã khiến mẹ có không gian thoả sức tưởng tượng. Có lẽ do mẹ thực sự hiểu tôi từ tận xương tuỷ, dù sau này khi tôi đã lớn, trong nhiều năm qua, tôi luôn cố gắng hết sức để thể hiện hình tượng một thanh niên ngay thẳng, chính trực và có phẩm chất tốt đẹp trước mặt mẹ, luôn mồm hùng hồn nói những đạo lý liêm sỉ lễ nghi của Khổng Tử và Mạnh Tử.
Nhưng khi mẹ thấy tôi và bố càng ngày càng thân thiết nhưng luôn không chịu nói ra lý do tại sao, mẹ tôi vô cùng thất vọng và đưa ra một kết luận: "Mày giống bố mày từ tận xương tuỷ."
Mẹ không biết tôi làm vậy rốt cuộc là vì lý do gì, nhưng bà nói rằng tôi giống bố từ tận xương tuỷ, bây giờ xem ra bà thực sự không trách nhầm tôi. Năm đó bố tôi từ bỏ vợ con chỉ vì lợi ích của bản thân, mà lúc đó tôi cũng vì muốn thoả mãn dục vọng của riêng mình mà đã không ít lần rũ bỏ cả tình thân lẫn tình yêu.
Nhưng lúc đó tôi vẫn rất uất ức khi nghe những tràng trách móc của mẹ. Tôi của lúc đó một lòng một dạ bị mù quáng trước những lời tự an ủi của bản thân, hay nói cách khác, tôi cố ý dùng những lời an ủi đó để làm tê liệt bản thân dưới ngọn cờ của một nhà đạo đức học.
Khi nghe mẹ nói vậy, tôi đã chạy về phòng và khóc một trận. Tôi ấm ức nghĩ, không phải con làm điều đó là vì mẹ sao, mẹ hãy đợi mà xen, đến khi chân tướng được sáng tỏ, mẹ sẽ cảm thấy có lỗi vì những gì mình đã nói, và mẹ sẽ lại tự hào về con.
Ngày ký hợp đồng đang đến gần. Trong khi mẹ đang mặt ủ mày chau ở nhà, bố tôi vui như nở hoa, còn tôi, một kẻ hai mặt bên nào cũng phải lấy lòng như tôi, cuối cùng cũng bắt đầu tiến gần bờ vực suy sụp vì kiệt sức và hoảng sợ.
Có vài ngày, vì những buổi tiệc rượu chuẩn bị cho lễ ký kết của công ty bố, tôi không cách nào liên lạc nhiều với Thẩm Phương. Mặc dù chị vẫn gọi điện cho tôi đúng giờ mỗi ngày, nhưng tôi đã có thái độ đối phó cho qua chuyện.
Vào buổi sáng, tôi luôn nói rằng tôi buồn ngủ không chịu nổi, ban ngày, tôi luôn bận rộn, đến tối, hoặc là tôi vẫn tiệc rượu phòng hoa nên không về nhà, hoặc tôi sẽ lăn ra ngủ ngay lập tức khi về. Chị khổ sở đợi MSN mãi mà không thấy tôi online, chị sẽ để lại email rất dài, tôi gần như không đủ kiên nhẫn để đọc hết đã vội vàng nhắn lại đôi câu vài lời.
Trước những dấu hiệu hoài nghi càng ngày càng bất an ấy, tôi vẫn luôn đáp lại bằng những lời lẽ ngon ngọt trăm lời như một. Sau đó, cuối cùng chị nói: "Chị có chút việc phải đi công tác ở Thượng Hải. Nếu chuyện gia đình của em đã ổn, chúng ta có thể cùng nhau bay về Anh từ Thượng Hải không?"
Tất nhiên tôi vui mừng ngây ngất khi biết tin Thẩm Phương sẽ đến, nhưng tôi không chắc chắn lắm liệu mình có thể về Anh cùng chị hay không.
Tôi do dự một lúc, nhưng vẫn tỏ ra rất háo hức mong chờ chị đến, tôi nói với chị rằng đến lúc đó tôi sẽ đưa chị đến các thị trấn xung quanh Thượng Hải ngắm vùng sông nước Giang Nam.
Thẩm Phương không tỏ ra quá nhiệt tình trước lời đề nghị vụng về của tôi giữa lúc nửa tỉnh nửa mơ. Tôi nhớ lời cuối cùng chị nói với tôi lúc đó là: "Em ngủ đi, chị biết em bận việc... đợi khi chị đến đó, chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé, được không? "
Dường như tôi cảm thấy tâm trạng của Thẩm Phương không tốt, nhưng, tôi đã kiệt sức đến nỗi không còn hứng thú suy đoán tính khí tiểu cô nương của chị nữa, tôi còn nói đùa rằng: "Nói chuyện thì thôi, em chỉ muốn ôm chị ngủ một giấc."
Quả nhiên, kể từ hôm đó trở đi, những cuộc điện thoại từ Thẩm Phương đột ngột ít hẳn.
Có nhiều lúc tôi muốn nói chuyện với chị nhưng mãi vẫn không thể đợi được chị gọi đến, đáng lẽ, tôi nên gọi vào số điện thoại của chị ở Anh và đợi chị gọi lại cho tôi, nhưng, tôi của lúc đó dường như đến cả thời gian và sự kiên nhẫn để chờ đợi cũng không có.
Tôi chỉ toàn tâm toàn ý nghĩ đến việc đấu trí với Ji Shang và đeo lên mặt nạ đối phó với cả bố lẫn mẹ.
Lúc đó, tôi và Ji Shang vẫn đang trong tình trạng ngoài mặt thì bợ đít, sau lưng thì nghĩ láo. Tuy nhiên, có vẻ như tôi chủ động chiều Ji Shang, tôi không làm gì được, thậm chí hắn còn nói trước mặt bố tôi rằng "Đừng làm phiền việc học của Tiểu Cảnh ở Anh."
Tôi nghe ra trong câu có ý đồ muốn đuổi tôi đi, tôi đáp lời một cách dõng dạc: "Thực tiễn chính là ngôi trường học tốt nhất, ở đó có thể học được nhiều thứ mà trong sách không có. Ngoài ra, cháu đã hứa với bố là ký xong mới đi, con người ấy mà, nếu nói lời mà không giữ lời, sẽ luôn động tí là thất hứa trong những những bàn tính nhỏ, sau này sợ rằng không ai dám chơi cùng nữa, chú Ji, chú nghĩ thế nào?"
Tôi nhìn Ji Shang bằng nửa con mắt, thấy sắc mặt hắn bị lời nói của tôi làm cho biến dạng, đang đà kiêu ngạo, tôi lại buột miệng nói:
"Đến khi chúng ta ký, Thẩm Phương, Thẩm Tổng cũng sẽ đến dự. Nếu chúng ta có thể bước lên con thuyền này, lập những mối quan hệ tốt đẹp với nước ngoài, tới khi niêm yết, còn sợ rằng sẽ không có tiền cho chúng ta sao? "
Lời vừa nói xong, cả bố tôi và Ji Shang đều bất ngờ. Mặc dù lý do ban đầu bố tôi ngồi xuống bàn bạc với Ji Shang là vì tôi đã lấy Thẩm Phương ra làm ngọn cờ, nhưng sau khi hai người qua lại, và vì mối đầu cơ, khi bố tôi biết Ji Shang chỉ là một nhân vật nịnh hót gia đình họ Thẩm giàu có, ông cũng không quá quan trọng điều đó lắm.
Theo cách nói của bố tôi, đó là: "Mèo mà bắt được chuột mới là mèo tốt."
Ban đầu ông nội tôi là người nói câu đó, nhưng ngôn ngữ kinh doanh đó được ông ấy nói quá nhiều, nên dường như nó đã trở thành một nhãn hiệu sáng giá của ông.
Mà khi bỗng nhiên nghe thấy tôi nói Thẩm Phương cũng sẽ đến dự, bộ não thuần kinh doanh của bố tôi bắt đầu giống tôi, không còn an phận mà nghĩ đông nghĩ tây.
Tất nhiên, lúc đó Ji Shang cũng nghĩ đông nghĩ tây, nhưng tôi có linh tính rằng họ đang lo lắng về hai chuyện khác nhau.
Tôi đoán có lẽ Ji Shang rất sợ sự can thiệp của Thẩm Phương, hắn ta có thể ăn thịt cha tôi mà không thèm nhổ xương, nhưng hắn làm gì có gan chơi karate với Thẩm Phương.
Tôi đã phát hiện ra điều này từ bữa tối tôi gặp hắn lần đầu tiên. Trên thương trường luôn có quy luật cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tươi. Hắn có thể cho rằng bố tôi là tôm, nhưng hắn cũng phải hiểu rằng ai mới là cá nhỏ nếu đem so với Thẩm Phương.
Cuối cùng đã đến ngày bố tôi và Ji Shang chính thức hợp tác thành lập công ty. Ngày đầu tiên, tại văn phòng của bố, lần đầu tiên tôi được nghe về tỷ lệ chia cổ phần của tập đoàn mới sau khi tổ chức tại.
Tất nhiên, tên tôi không có trong đó, dù tôi đã nghe về sự thật này từ những lời bố ngụ ý với những người khác trong khoảng thời gian đầu, nhưng trước khi lớp bụi còn chưa lắng xuống, tôi vẫn luôn ôm một tia hi vọng.
Giờ đây xem ra, tia hi vọng viển vông đó quá đỗi lố bịch, tôi dựa vào cái gì mà đòi có cổ phần trong đó?
Chỉ là, lúc đó tôi ám ảnh và cố chấp, tôi đã coi đó là chuyện đương nhiên, tôi nghĩ, kiểu gì đi chăng nữa bố cũng phải nghĩ đến tương lai cho tôi. Nên khi tôi cuối cùng bị dập tắt khỏi mơ tưởng không thiết thực này, tôi không thể kiềm chế được mà lại một lần nữa tổn thương một cách vô cớ. Lúc đó tôi nghĩ, bố thật cạn tình với tôi.
Tôi ăn mặc đẹp đẽ và gọn gàng, ngồi xuống bàn với năm - sáu người, nhìn những người trên bục đang nôn nóng vì một "ngày mai tươi đẹp hơn".
Trong phút chốc, tôi cảm thấy mình thật nực cười, tốn công vô ích chỉ để nhận lại một cái kết như vậy, nhìn người cha tự mãn và Ji Shang hả hê mà lòng tôi đầy hằn học.
Tôi không muốn miêu tả tâm trạng lúc đó quá chi tiết, thật ra không có gì đáng để diễn tả, sau khi một kẻ tham lam và hẹp hòi không có được điều mình muốn, trong lòng tôi, có còn gì nữa đâu ngoài những lời nguyền rủa độc ác?
Tôi nhìn bố mặt mày rạng rỡ và nghĩ, đừng vui mừng quá sớm. Tôi lại quay đầu sang nhìn Ji Shang, cười chế nhạo, sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt hắn phải nôn ra số tiền đó.
Tôi không tiếp tục ngồi đây nữa, cũng không thể ngồi thêm nữa. Tôi đứng dậy và bước ra khỏi phòng họp, bên cạnh bục vẫn còn một ánh đèn nhấp nháy. Tôi biết rằng sẽ không ai để ý đến tôi.
Về đến nhà, vẻ mặt vui cười gượng ép cuối cùng cũng không giấu nổi tâm trạng u ám đau buồn của tôi. Khi mẹ hỏi, tôi đơn giản nói sơ qua về những thủ tục có liên quan đến việc thành lập tập đoàn mới của bố, mẹ hỏi thẳng: "
"Bố có chia cổ phần cho con không." Tôi chết lặng, sau đó, lắc đầu. Những lời tiếp theo của mẹ thực sự hơi mang hàm ý chế giễu. Lẽ nào, đúng như mẹ nói, tôi thực sự đang mong đợi những điều mà lẽ ra tôi không nên mong đợi, hơn nữa vẫn không chừa khi mất cả người và vật?
Tôi không dám đáp lại dù trong lòng bị mỉa mai đến khó chịu. Tôi nghĩ, nếu như tôi đến Thượng Hải một chuyến, tôi chắc chắn sẽ lấy lại số tiền trong tay Ji Shang.
Nếu như chúng ta quay đầu nhìn lại, ngay từ đầu, trong quá trình khi tôi giới thiệu Ji Shang cho bố cho đến khi tôi quyết định đến Thượng Hải lấy lại khoản tiền đó từ Ji Shang, những gì tôi mong đợi đã thay đổi rất nhiều. Ngay từ đầu, chỉ đơn giản là một cuộc trả thù, lấy tiền → chỉ vì lý tưởng nên mới báo thù → bắt đầu mơ tưởng cổ phần → mơ tưởng cổ phần bất thành, lại quay về tiền.
Mục đích của tôi đã bắt đầu dần dần thay đổi, không còn đơn thuần là muốn đòi lại công bằng cho mẹ nữa, cho dù, lúc đó tôi vẫn còn ai oán rằng tại sao một người có tư cách đạo đức bại hoại như bố tôi lại lúc nào cũng từng bước thăng tiến, nhưng, từ đầu đến cuối tôi không kịp cho mình cơ hội kiểm điểm bản thân.
Một trái tim trần tục bị vật chất làm cho mù quáng, có phải sẽ không còn tư cách buộc tội người khác thấy lợi quên nghĩa sao?
Nếu tôi đơn giản liệt kê ra hành trình lên mưu kế của mình, tôi đã có thể gặt hái được chút gì đó. Ít nhất, để không phải đến cuối cùng, ngay cả Thẩm Phương cũng đã thua. Nhưng thật đáng tiếc, tôi thì không.
Sau này tôi cũng thử nghĩ qua, liệu tâm trạng ban đầu của bố có giống tôi không? Vì tôi và bố đều cố chấp như nhau, chúng tôi đều chỉ màng đến vật chất trước mắt mà không có thời gian và tâm trạng để suy nghĩ lại những gì mình đã làm.
Người ta nói, mỗi ngày tự kiểm điểm ba lần mà vẫn khó tránh khỏi sai lầm, huống chi những người như tôi và bố, đến cả một lần tự kiểm điểm cũng không làm. Vì chúng tôi đã từng mắc những sai lầm tương tự vì những lý do tương tự, nếu như ban đầu bố tôi đã làm ra những chuyện không thể dung thứ, còn tôi thì sao?
Lúc đó, khi tôi bị ám ảnh bởi "điên đảo mộng tưởng", mặt khác tôi lại nghĩ đến Thẩm Phương.
Nghĩ đến việc Thẩm Phương cũng sẽ bay đến Thượng Hải chỉ trong vài ngày nữa, trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch, không chỉ vì tôi sắp được gặp lại người yêu, hơn thế nữa, tôi bắt đầu lên kế hoạch, có lẽ, Thẩm Phương có thể giúp tôi áp chế Ji Shang