Tôi bước tới và ôm chặt chị vào lòng, gắt gao áp lên má chị, tôi muốn nói: "Tất nhiên." Nhưng tiếc là tôi vẫn không nói ra. Tôi chỉ cười và nói: "Đồ ngốc, Giáng Sinh qua rồi".
Lúc đó, tôi không biết mối tình này sẽ kéo dài bao lâu, tôi cũng không biết một phàm phu tục tử như tôi có thể thu hút được sự chú ý của Thẩm Phương đến bao giờ, nhưng trước khi chị rời xa em, em sẽ cẩn thận trân trọng chị, sẽ không làm tổn thương chị thêm lần nào nữa.
Ngày hôm đó, tôi đưa Thẩm Phương đi dạo quanh các ngõ ngách gần hồ Hậu Hải. Tôi nghĩ tất cả những gì xưa cũ của Bắc Kinh đều đọng lại nơi đây, không có tiếng xe cộ ồn ào, không có dòng người hối hả, có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua hồ và chiêm ngưỡng những chú chim bồ câu bay ngang qua bầu trời.
Trên đường có rất ít người, tôi yên tâm nắm tay Thẩm Phương vừa đi vừa đung đưa. Chúng tôi cùng nhau ngồi xuống chiếc ghế bên hồ, đút tay chị vào túi tôi, thao thao bất tuyệt kể cho chị nghe những câu chuyện về thời thơ ấu.
Thẩm Phương không nói gì nhiều, hầu như chị chỉ nhìn tôi với ánh mắt long lanh, ánh mắt chị dịu dàng và ấm áp. Tôi chỉ vào hồ nước trước mặt và nói với chị: "Chị xem, nơi này đẹp như đôi mắt chị."
Những ngón tay của Thẩm Phương khẽ động đậy trong lòng bàn tay tôi, tiếp đó, bàn tay tôi được chị nắm chặt lại.
Chị nói: "Cảm ơn em, Cảnh Minh."
"Cảm ơn em cái gì?"
"Cảm ơn em vì đã cho chị cảm nhận được tình yêu như vậy... trước đây chị chưa từng được biết."
"Chị thích không?"
"Thích."
"Em cũng thích."
Buổi tối, tôi đưa chị ra sân bay. Trong taxi, chị liên tục hỏi tôi, nếu chị ở lại thì sao? Tôi rất muốn, nhưng thành thật mà nói, tôi hơi sợ.
Tôi nghĩ tất cả mọi thứ đến quá nhanh, có lẽ tôi nên dành ra vài ngày để tri ân tình yêu 9 năm đã chết, vì tôi đã đọc ở đâu đó rằng, tình yêu xuất hiện ngay sau khi chia tay luôn là mối tình ngắn ngủi nhất.
Lúc đó tôi nhớ lại và nghĩ, câu nói đó thật không tốt. Nên tôi nghĩ tốt hơn hết vẫn nên tách ra trước. Xét cho cùng, chúng tôi đều có cùng một giới tính, để hai đứa bình tĩnh và nghĩ kỹ thêm là điều nên làm. Tôi thì không có vấn đề gì, nhưng tôi không muốn sau này chị phải hối hận. Tôi thực sự không muốn rời xa chị.
Trong buổi tiễn đưa ngày hôm đó, chúng tôi đều nghĩ rằng đó chỉ là vài ngày xa cách ngắn ngủi. Nhưng cuộc sống thực sự là một hộp chocolate mà ta không bao giờ biết được miếng tiếp theo sẽ có mùi vị như thế nào.
Sau khi Thẩm Phương đi. Về đến nhà, đương nhiên tôi phải đối mặt với những lời gặng hỏi của mẹ. Tôi đã làm một chuyện mà đến giờ tôi vẫn giấu diếm, đó thực sự là một chuyện bỉ ổi đến quá đáng, tôi thêm mắm thêm muối, phóng đại chuyện bạn trai cũ có bạn gái mới, và không biết xấu hổ "xúi giục" mẹ tôi nghĩ rằng anh ấy có tình yêu mới rồi lấy lý do bỏ rơi tôi.
Mặc dù tôi không nói thẳng ra điều này, nhưng thông tin trong lời nói của tôi đã khiến mẹ dễ dàng đưa ra kết luận như vậy.
Quả thực, có lẽ các bạn đọc sẽ không hiểu tại sao vừa chia tay chưa đầy một tháng, mà đã có thể sẵn sàng một lần nữa đầu tư tâm huyết vào một mối quan hệ mới, nhưng tôi hiểu cho anh ấy, vì tôi cũng như vậy.
Sau khi mẹ bày tỏ trí tưởng tượng của bà với tôi, tôi giả vờ tỏ ra sa sút tinh thần và trầm mặc. Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự xấu hổ với bản thân vì đã đùn đẩy trách nhiệm. Tôi vẫn gò ép an ủi bản thân, tôi làm vậy cũng không tính là trách sai anh ấy, ai bảo anh đá tôi đi vì mối tình mới được vài ngày? Ban đầu tôi định từ bỏ Thẩm Phương để bắt đầu làm hoà lại từ đầu với anh mà. Cho dù, chúng tôi đều không trân trọng tình yêu không dễ gì có được này, nhưng ít nhất em cũng đã hạ quyết tâm quay lại với anh vì cái thứ gọi là đạo đức kia. Tôi của khi đó cứ mãi cảm thấy phẩm chất của bản thân vô cùng cao thượng khi nghĩ đến những lời này.
Mãi đến sau này, khi sự xa hoa xung quanh tôi tan biến, khi chỉ còn một mình tôi, tôi mới chợt nhớ đến việc mình đã hào hứng chạy về khách sạn để tìm Thẩm Phương sau khi chia tay.
Tôi cho rằng tôi nên cảm ơn bạn trai cũ, ít nhất, chính sự từ bỏ của anh ấy đã khiến tôi thành công, anh không cho tôi cơ hội thứ hai để phản bội lời hứa và đạo đức. Nếu anh chấp nhận tôi, chúng tôi bây giờ đã có thể sẽ sống rất tốt, nhưng cũng có thể sẽ tàn nhẫn đến độ không thể tưởng tượng.
Có lẽ vì trải nghiệm đau thương kinh hoàng mà mẹ tôi đã đích thân nếm trải ấy lại một lần nữa "ập đến" với đứa con gái thân yêu của bà, nên những ngày đó mẹ tôi vô cùng đau buồn. Cộng thêm việc phụ nữ khi đến tuổi đó rất dễ nghĩ không thông, cứ giày vò đau khổ ngày một ngày hai rồi sẽ sớm đến giai đoạn suy sụp tinh thần.
Ngoài mặt tôi giả vờ tỏ ra sa sút và trầm mặc, nhưng thực ra bên trong lại ngập tràn cảm xúc ngọt ngào với Thẩm Phương. Nhưng khi thấy mẹ thực sự đang bên bờ vực sụp đổ, tôi không thể tập trung tận hưởng tình yêu của mình.
Tôi vốn định nói với mẹ rằng, cậu bé mà mẹ yêu thương như con trai ruột suốt 9 năm qua thật ra không phải một kẻ vô ơn, nhưng tôi lại sợ khi mẹ biết, mẹ sẽ lại muốn tôi đi níu kéo anh.
Chưa kể, đến sau này khi bố mẹ bạn trai cũ phát hiện ra cô bạn gái mới của anh chỉ là tiếp viên ở khách sạn, họ cũng liên tục gọi điện thoại bảo tôi đi nói chuyện lại với anh xem sao, không biết có phải do họ thực sự tiếc thương cho mối tình của chúng tôi hay không, thậm chí lúc đó bạn trai cũ cũng đã đồng ý.
Đến bây giờ tôi cũng không chắc chắn về điều đó cho lắm, nhưng điều mà tôi chắc chắn là tôi không muốn để mối quan hệ mà tôi vừa thiết lập với Thẩm Phương bị chết yểu, bởi vì tôi thực sự thích chị ấy.
Tất nhiên, Thẩm Phương chắc chắn là một người tình mà tôi hoàn toàn hài lòng, không chỉ tinh tế mà còn chu đáo.
Ban đầu, chị muốn bay từ Hong Kong đến Bắc Kinh để cùng tôi trở lại Anh, nhưng tôi nghĩ rằng mẹ cần tôi bầu bạn thêm vài ngày nữa, chị cũng tín nhiệm tôi và chọn bay thẳng từ Hong Kong tới Anh.
Khi chị nói chị quyết định làm vậy, tôi cười và hỏi chị có sợ không nếu lý do mà tôi không muốn chị tới là vì tôi đã thay đổi ý định.
Qua điện thoại, Thẩm Phương rất nghiêm túc nói với tôi rằng, vì tôi đã đồng ý ở bên chị, nên chị sẽ tin tôi 100%.
Có vẻ như trong mắt chị, tôi là một người tình hoàn hảo và cao thượng về phẩm chất. Đối với điều đó, tôi thực sự vừa tự hào vừa xấu hổ.
Đến khi Thẩm Phương trở về London, do chênh lệch múi giờ nên không thể giống khi còn ở Hong Kong được, chúng tôi đã thương lượng với nhau về thời gian khi nào đi ngủ, mấy giờ thức dậy.
Nhưng mỗi ngày tôi vẫn có thể nhận được vài "cuộc gọi tình yêu" theo cách chị nói, ít nhất là 3 lần mỗi ngày, sáng sớm của tôi là đêm muộn của chị, bình minh của chị là chiều nắng của tôi, chiều trà của chị là giờ ngủ của tôi. Ngoài ra còn có cuộc gọi trà sáng, cuộc gọi bữa trưa hay cuộc gọi thức dậy vào nửa đêm, v.v... Những cuộc điện thoại hồi đó dường như còn dày đặc và kéo dài hơn bây giờ.
Thật ra thì bây giờ chúng tôi gọi cho nhau cũng rất thường xuyên, chỉ là lần nào cũng rất ngắn ngọn, trừ khi có vấn đề gì đó. Nhưng điều vẫn giống như trước đây là, mỗi lần chị gọi điện đến, chị đều muốn tôi phải đeo tai nghe vào rồi mới có thể trả lời.
Về phía tôi, đối mặt với chứng ngẩn ngơ và tinh thần sa sút do quá yêu tôi của mẹ. Tôi thực sự không biết phải mở lời như thế nào để nói rằng thật ra, con không buồn. Tôi không thể tưởng tượng được mẹ tôi sẽ lại bị chấn động đến mức nào nếu biết tôi quyết tâm chia tay bạn trai vì đem lòng yêu một người đồng giới.
Tôi cứ liên tục trì hoãn ngày về Anh, thật tiếc chiếc vé hạng nhất mà Thẩm Phương đã mua cho tôi, hạng ghế được thiết kế đặc biệt cho người thượng lưu đó, luôn là chiếc ghế mơ ước tuỳ thích và dành riêng cho người đẳng cấp. Lúc ấy tôi mới hiểu tại sao những người có tiền lại chọn khoang hạng nhất, khách sạn 5 sao và thẻ bạch kim. Tiêu nhiều tiền như vậy, thứ mà họ mua được không chỉ là sự thoải mái mà những người bình thường chúng ta coi là đương nhiên, hơn thế, đó còn là sự tôn trọng và chú trọng mà chúng ta hiếm khi có được. Đó cũng là ước mơ của hầu hết mọi người. Đương nhiên, tôi cũng không phải ngoại lệ.
Bởi vì đối với tôi của năm xưa, sự chú trọng mà tôi mong mỏi nhất hẳn phải đến từ bố tôi.
Sau khi tôi ăn một bữa với ông ấy, sẽ có bữa thứ hai, thứ ba. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại vừa hận ông ấy, vừa không thể từ chối những lời mời của ông dù chỉ một lần.
Cho dù hầu như lần nào về nhà tôi cũng sẽ đỏ mắt vì ganh tỵ, hoặc sẽ căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng không lâu sau, ông gọi đến, tôi lại bất lực không thể từ chối.
Nhiều lúc tôi không hiểu sao mình lại rẻ tiền như vậy, lẽ nào cứ phải trông ngóng ông vượt trội hơn người sao. Tại sao tôi không thể giữ thái độ như hai năm trước: ông cứ đi con đường sáng lạng của ông, tôi vẫn đi con đường gian nan của tôi.
Tôi đã nghĩ rất nhiều lần và cố gắng cho mình một lời giải thích, chẳng hạn như, chín chắn rồi, khoan dung rồi, đây chỉ là tình thân héo hắt còn sót lại thôi, nhưng đến cuối cùng tôi cũng hiểu rằng đó là một vở kịch do tôi tự dựng ra để lừa bịp bản thân.
Tôi từng không chắc chắn lắm, nhưng thật ra tôi luôn hiểu trong tiềm thức, rằng tôi như vậy là vì trong tôi vẫn còn tồn tại những tham vọng đó.
Với ý nghĩ trả thù bố, tôi chạy đi đòi phí liên lạc như Ji Shang đã hứa. Bởi vì tôi đã nghĩ rằng tôi có thể nhận được vài cổ phần hay đại loại vậy, và rồi sẽ hóa thân thành giám đóc Cảnh, chủ tịch Cảnh gì đó. Khoảng thời gian ấy, trước khi đi ngủ mỗi tối, tôi thường nghĩ về những vinh hoa phú quý, câu "Đến lúc đó, khi tôi có tiền..." gần như đã biến thành màn mở đầu mỗi tối trước khi tôi chìm vào giấc ngủ.
Nếu nói rằng trước đây, khi ở bên bạn trai, có lẽ việc trở thành một công nhân cũng đã đủ để khiến tôi hài lòng, thì khi ở bên Thẩm Phương, ừm, tốt nhất, tôi có thể trở thành chủ tịch của một công ty niêm yết. Trường hợp xấu nhất cũng phải bỏ túi hàng trăm triệu nhỉ? Tôi không thể cứ mãi trông cậy vào Thẩm Phương để ăn cơm, vì như thế sẽ thật sự trở thành "tiểu bạch kiểm". Không những không được trông cậy vào chị, tốt nhất vẫn nên nuôi được chị.
Vì vậy, trong số những suy nghĩ lố bịch, ngây thơ và phi thực tế mà tôi có hàng đêm, cảnh mà tôi tưởng tượng nhiều nhất khi tôi phát tài, đó là tôi sẽ đưa mẹ và Thẩm Phương du lịch vòng quanh thế giới trên chiếc máy bay bao trọn gói, tôi sẽ mua mọi thứ mà hai người thích, đi đến đâu cũng được mọi người ngẩng đầu ngước nhìn, họ đều sẽ đồng loạt giơ ngón cái khen mẹ tôi là Mạnh Mẫu của thời đại mới, khen Thẩm Phương có con mắt tinh tường vì đã lấy được một "cô rể" tốt. Cuối cùng, trong tiếng khen ngợi xôn xao, tiền vẫn nhiều đến mức không tiêu vào đâu cho hết, sẽ quyên góp cho Dự án hy vọng, quyên góp quỹ đồng đội, quyên góp quỹ ung thư, quyên góp bảo vệ quần đảo Điếu Ngư, nếu quyên góp mãi vẫn không hết, được, tôi sẽ mua một hòn đảo ở Thái Bình Dương, từ đó happy together ever after như phần cuối của câu chuyện cổ tích.
Tất nhiên tôi không kể chuyện này cho Thẩm Phương, tôi sợ chị sẽ cười tôi quá ngây thơ, cũng sợ chị sẽ giận, có vẻ như Thẩm Phương không thích tôi nói chuyện nghiêm túc về chuyện tiền bạc với chị.
Ví dụ như, tôi nói, chị lấy một ít tiền từ tài khoản mà em nhờ chị giữ để trả giúp em số tiền thuê nhà còn lại. Thẩm Phương sẽ rất không vui: "Tại sao phải nói rõ ràng là nhất định phải lấy tiền của em, chị giúp em trả thì có làm sao?"
Tôi đùa giỡn nói: "Ồ, không phải chị rất sợ người khác mơ tưởng đến tiền của chị sao? Sao bây giờ lại giống như bà chị ngốc nghếch thế này? Em vẫn còn giữ tấm séc trống chưa điền của chị đây, cẩn thận đừng để đến hôm nào đó vừa mở mắt ra đã thấy đống mông gà treo trên tài khoản."
Chị làm nũng: "Người khác sẽ làm vậy, nhưng em thì không đâu." Tôi nói: "Chắc gì." Chị vẫn khăng khăng: "Nếu em thực sự ở bên chị vì tiền, em đã bị chị bắt về tay từ lâu, làm gì phải tốn công đến thế."
Thẩm Phương là như vậy đấy, chỉ với vài câu nói vô tình cũng có thể khiến tôi nhận ra mình quan trọng và tốt đẹp như thế nào trong mắt chị, sau đó, tự nhiên ý chí của tôi sẽ được khơi dậy, tôi phải nổi bật hơn người để xứng đáng với sự coi trọng của chị.
Có lẽ sẽ sớm thôi, tôi có thể chứng minh bằng sự thật rằng những điều đó không chỉ là mộng tưởng ấu trĩ?