ĐÂM XE RỒI!! ——————- Cặp nhật tình hình đi làm.
Không viết chuyện lãng mạn nữa. Bởi vì bị tông xe thật rồi.
Trưa nay ăn trưa xong, các nhân viên thí nghiệm kêu mệt, xong nói là muốn uống cà phê, lại còn không muốn uống cà phê trong căn tin. Tôi khá là sầu, hôm qua tôi tăng ca đến 11 giờ mà còn chưa kêu mệt, thế mà mấy người còn thị uy với tôi. Nhưng để thể hiện là mình có tình người, tôi vẫn nói với bọn họ: "Được thôi, mọi người muốn uống Starbucks hay là Nero." Bọn họ biểu quyết, sau đó nói Nero. Tôi chỉ đành ra ngoài mua.
Lúc đậu xe ở bãi để xe tầng dưới, tôi gặp cô thư ký Chu của Andrew (bây giờ tôi càng ngày càng thích cái tên này, nếu sau này đổi đơn vị, tôi cũng sẽ đổi tên của mình thành Chu), tôi thấy cô ấy đi ra, nên hỏi cô ấy đi đâu? Cô ấy nói định đi ngân hàng, tôi nói, vậy để tôi đưa đi, tôi định đến Nero. Thật ra tôi không muốn học theo Lôi Phong, chỉ là tôi muốn hỏi cô ấy xem khi Jeff còn ở đây, liệu Jeff có tự rút hầu bao để mời mọi người một bữa ăn Giáng sinh hàng năm không. Sau đó, cô ấy nói điều đó là sự thật, nhưng không nhất thiết, trước đó thì Jeff không mời.
Tôi thả cô ấy xuống ngân hàng, sau đó đi mua cà phê trên phố. Còn mấy phút đi đường nữa mới đến giờ họp của công ty, chợt phía trước có một chiếc xe vận tải đi tới, là loại xe lớn hơn Transit một cỡ. Lúc đó có một khúc cua lên dốc, tôi thấy chiếc xe lao xuống với đà khá mạnh nên đã nhanh chóng đánh lái, đầu xe đúng là đã tránh được, nhưng tôi vẫn cảm thấy rầm một cái. Xuống xe kiểm tra, chết tiệt, dập một lỗ to như quả bóng, đèn bên phải cũng vỡ luôn, với cả chiếc xe đó cũng không khá hơn của tôi là bao.
Thực sự quá sầu. May mà tôi và hắn đều có bảo hiểm. Khi tôi mua chiếc xe này từng bị người mua lừa mua bảo hiểm ô tô đầy đủ 3 năm, sau này nhiều người bảo tôi mua lỗ rồi. Hôm nay xem ra phải đem sửa xe này, sau đó phải lái tạm chiếc xe khác quá.
Tôi lái chiếc xe không có đèn phía sau, hèn mọn chở Chu và cà phê về, sau đó quay lại. Cực kỳ cực kỳ cực kỳ sầu. Tôi yêu chiếc xe này cũng như tôi yêu bản thân tôi vậy.
Thôi vậy, đổi xong xe còn phải về công ty. Hơn nữa, trời sắp tối rồi, chiếc xe không có đèn hậu này của tôi phải về ngay nhân lúc trời còn sáng mới được.
Cực kỳ cực kỳ cực kỳ sầu.
- --------
01-12-2006
Tôi vơ lấy quần áo và chạy ra ngoài. Định bụng phải tặng cho Thẩm Phương một thứ gì đó, tôi muốn chị biết, rằng thật ra tôi không muốn làm chị tức giận.
Tôi định tặng chị một chai rượu vang. Về lý do tại sao, chỉ là tôi nhớ lại bài thơ xưa:
"Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi."*
(*Trích: "Lương Châu từ kỳ 1" - Vương Hàn.
Dịch nghĩa:
"Rượu bồ đào cùng chén lưu ly
Tì bà giục ngựa, muốn uống lại thôi.
Chớ cười người lính say sưa,
Xưa nay chinh chiến, có mấy ai về.")
Vấn đề thị thực luôn nằm trong tay người khác. Một khi tôi đã đi, có lẽ cũng sẽ không thể gặp lại.
Đầu tiên tôi chạy đến một cửa hàng bán rượu theo chuỗi. Tôi hỏi bọn họ loại rượu đắt nhất là bao nhiêu tiền, bọn họ tìm xem, hơn 50. Tôi nghĩ, rẻ quá.
Thế là, lại tới một cửa hàng bách hoá rất lớn, bọn họ có khu vực đại lý chuyên bán rượu vang. Tôi nhìn bảng giá, đắt nhất cũng chỉ có hơn 100.
Ban đầu tôi định bỏ ra khoảng 300 bảng, tôi nghĩ rằng chai rượu hơn 100 bảng đó còn không bằng giá của một chai Tinh Trang Ngũ Lương lâu năm đóng hộp ở Trung Quốc. Rượu sâm banh rất đắt, dù sâm panh cũng là rượu nho, nhưng, nó cũng, cũng, cũng mang tính chúc mừng quá, như thế thì nếu như tôi vừa về nước, Thẩm Phương sẽ khui sâm phanh ngay sao??
Tuy nhiên, có vẻ như sẽ không kịp, sắp tan làm rồi. Chỉ đành miễn cưỡng mà mua một chai rượu vang đỏ đắt nhất nhì. Tôi không thích nhãn hiệu đó lắm.
Mãi đến sau này khi tôi chính thức đi làm, vì không thể thiếu những chuyến công tác, hội nghị và giao lưu với đồng nghiệp. Lúc đó tôi mới biết một chai rượu vang giá hơn 150 bảng có ý nghĩa như thế nào đối với người Anh, là rượu vang ấy, không phải sâm panh, càng không phải những loại rượu siêu lâu năm, lúc đó tôi thật sự bốc hoả!
Tôi nhìn người bán hàng giúp tôi đóng gói chai rượu, ôm một tâm trạng có chút cồn cào, tôi bắt tàu điện ngầm đến điểm dừng lần trước. Sau đó, đặt một chiếc xe taxi đến ngôi trường tiểu học mà tôi nhớ tên. Sau đó, chậm chạp mò được đến nhà Thẩm Phương.
Trời bắt đầu tối dần. Tôi đứng bên đường đối diện nhà chị. Ngôi nhà màu đỏ ấy nằm khuất sau những tán cây và chỉ lộ ra mặt phía bên phải. Có vẻ như trong nhà và ngoài sân đều sáng đèn. Tôi nghĩ, chị đang làm gì nhỉ?
Tôi đứng ngây ra nhìn ánh đèn nhà chị, tưởng tượng dáng vẻ chị đang ăn cơm hay uống trà. Tôi thấy dường như ánh sáng đó cũng mềm mại hẳn đi, như trái tim tôi vậy. Còn chị, ngày mai tôi phải đi rồi, chắc chị sẽ không nghĩ rằng có lẽ tôi không thể quay lại nữa? Nếu như chị có nghĩ tới, tâm trạng chị sẽ thế nào đây? Sẽ cảm thấy như được trút bỏ gánh nặng, hay là sẽ phiền muộn như tôi. Tại sao, đến một cuộc điện thoại mà chị cũng không gọi đến? Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi. Trời dần dần tối hẳn.
Tôi thấy mình nên gọi điện cho chị. Nhưng, nói gì đây?
Tôi không thể nói ra những lời sến sẩm đó, hơn nữa, nhỡ như, nếu như không nói được, xong khóc lên, chẳng phải sẽ càng biến mình trở thành trò cười trong mắt chị sao. Tôi nhìn thời gian không còn sớm nữa, tôi nên về thôi. Hay là, hay là đặt chai rượu ở cửa sân là được. Tôi nhớ khi đóng gói có một tấm thiệp tặng kèm. Tôi bóc chiếc bao dài mỏng ấy ra, lấy ra chai rượu, quả thật phía dưới có một tấm thiệp.
Trên tấm thiệp có ghi một dòng tiếng Anh: Cầu cho bạn được bao quanh bởi hạnh phúc và niềm vui mỗi ngày. Tôi nghĩ, thật tuyệt, không cần phải đặt câu nữa. Nhưng tôi vẫn do dự một lúc, tôi lấy con dao Thụy Sĩ từ trong túi ra, trên đó có lắp một cây bút bi nhỏ vào, mượn ánh đèn đường, tôi cố gắng viết nắn nót hết mức có thể: Xin lỗi, không sao đâu. Cảnh Minh.
Tôi nhớ hình như hồi nhỏ có nghe một bài hát, xin lỗi, không sao đâu, hai người bạn không tách rời... gì gì đó, là bài hát khuyên chúng ta nên sử dụng những từ ngữ văn minh nhiều hơn. Tôi nghĩ chắc là Thẩm Phương sẽ không biết hàm nghĩa của cái này đâu. Như vậy rất tốt, vừa bày tỏ được sự khác người của tôi, chị lại vừa không nhìn ra, tôi cũng khá có mặt mũi hơn.
Viết xong, tôi thở dài, viết ngay ngắn vào phần đề tên:
Dear Thẩm Phương.
Tôi rón rén giấu rượu ở cánh cổng sắt lớn của nhà Thẩm Phương, không được để lộ quá, kẻo có người cuỗm đi mất; cũng không thể đặt kín quá, nếu không sẽ không nhìn thấy, lúc đánh xe ra đè bẹp luôn thì sao. Tôi cật lực chổng mông lên giấu giếm, cứ chốc chốc lại liếc sang chiếc CCTV trên cửa chính, tôi nghĩ, đúng chỉ là vật trang trí. Chờ nãy giờ mà còn chưa đến bắt tôi, chôn được một quả mìn rồi đây này.
Lúc này, có một chùm ánh sáng từ xa chiếu đến sau lưng tôi, tôi quay đầu lại, thấy một chiếc ô tô chạy tới. Tôi lập tức cầm chai rượu tiến lên vài bước dọc đường đi, chột dạ nghĩ như một tên trộm, mong người ta đừng nghĩ tôi là trộm mà báo cảnh sát, nếu như hỏng bét sẽ bị người đời cười chết mất, lại thở dài một lần nữa, này, trên thế giới này có ai lại tặng quà như tôi không?
Tôi cũng không dám ngoảnh lại, chỉ đợi chiếc xe đó chạy qua. Nhưng, chiếc xe ấy dường như dừng lại ngay sau lưng tôi. Tôi quay đầu lại liếc nhìn, đó là chiếc "bóng cứt". Đương nhiên, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là người ngồi phía bên trái chiếc xe, qua tấm kính ô tô, chị cũng đang nhìn tôi.
Cửa xe mở ra. Chị mặc một chiếc váy siêu ngắn, áo cổ thấp, tóc búi cao, rất hiện đại, rất, gợi cảm.
Wilson cũng xuống xe, đứng cạnh cửa và cười với tôi, nói: "Chào". Tôi cũng chào lại.
Thẩm Phương quay người lại nói với gã bác sĩ một tay: "Anh lái xe vào trước đi."
Gã một tay lại quay về xe. Cánh cửa từ từ mở ra. Xe nổ máy và chậm rãi lái vào. Về nhà rồi.
Không biết vì sao trái tim tôi lại đau nhói. Tôi vội nói với Thẩm Phương: "Chị mau quay về đi. Em không có việc gì đâu, chỉ là ngày mai em sẽ đi, nên em mang chai rượu tới tặng anh chị, lát nữa anh chị khui ra uống là vừa hay. Được rồi, em đi trước đây, em còn phải về thu dọn hành lý nữa."
Tôi nhét rượu vào vòng tay của Thẩm Phương, chị vô thức nhận lấy nó. Chị vẫn bày ra vẻ mặt vô cùng bình thản. Đó không phải vẻ mặt mà tôi muốn nhìn thấy, không phải là vẻ mặt xúc động.
Tôi thấy như chân mình bắt đầu run rẩy. Tôi không biết vì sao lại thấy khó thở trong lồng ngực. Tôi cố gắng nặn ra nụ cười, vẫy tay và xoay người lại rời đi. Tôi cũng không biết con đường này dẫn tới đâu, tôi chỉ muốn biến mất một lúc.
Tôi đi mãi đi mãi, đi đến ngã tư đầu tiên. Tôi rẽ phải, nghẹo qua, dựa vào bức tường không rõ của nhà ai, lại bắt đầu rơi nước mắt. Có lẽ vì sự xuất hiện của Wilson là điều mà tôi không ngờ tới.
Tôi cố gắng hít thở sâu để khiến mình bình tĩnh lại. Thật ra, sự xuất hiện như thế cũng bình thường thôi đúng không? Chỉ là, tôi sắp phải đi rồi, cũng không biết có thể quay lại được không, nếu anh chị có hẹn hò thì cũng nên chừa ngày này ra chứ? Chị đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Tại sao chị chưa từng nghĩ tới cảm nhận của em? Thôi bỏ đi, có lẽ bản chất của chị đã là một người hoà nhã thân thiện, có lẽ chị ấy đối xử với ai cũng giống thế thôi. Chỉ là do bản thân ngươi đã quá dựa dẫm, chính do ngươi quá vô dụng, và có chút, tự mình đa tình rồi.
Quên nó đi, tôi vẫn nên đi thì hơn. Có lẽ bây giờ bọn họ đang, mười ngón đan xen, ôm ấp nhau dưới một ngôi nhà ấm áp. Chắc chẳn chị sẽ đưa anh ta đến phòng ngủ của chị. Liệu chị có nhớ tháng trước vừa có một thân ảnh vừa vấp ngã nơi chị nắm tay anh ấy lên tầng không. Họ đã quay trở lại. Đúng không?
Tôi quay đầu lại lặng lẽ nhìn về hướng ngôi nhà của chị.
Cho đến ngày nay, tôi vẫn nhớ như in cảnh tượng mà tôi đã thấy ngày hôm đó. Dưới ngọn đèn đường vàng nhạt càng tô điểm sắc trời đen như mực giữa đêm hôm, có một thiếu nữ chạy trên con đường vắng lặng với chiếc váy ngắn tung bay. Đôi giày cao gót dường như càng khiến động tác của chị trông có chút khôi hài, cánh tay vung vẩy một cách phóng đại như đang cố giữ lấy thăng bằng, cơ thể chị nghẹo sang bên nọ, nghẹo qua bên kia theo nhịp chạy, đôi guốc tạo ra nhịp điệu lộc lộc lộc cộc. Nếu là ngày thường, có lẽ tôi sẽ cười thành tiếng mất.
Tim tôi chợt thắt lại. Tôi không biết vì sao tôi lại rút lui. Tôi hốt hoảng nhìn xung quanh, thì thấy cách đó vài mét có một đoạn rẽ vào cửa nhà ai đó, trước cửa có hai cái cây. Tôi vội vã chạy tới và ẩn mình trong bóng khuất, đứng thẳng người, nín thở. Trái tim tôi đập nhanh thình thịch thình thịch như có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào. Hôm đó, nếu như chủ nhà này ra ngoài vào sáng sớm hôm sau, chắc họ sẽ nhìn thấy một thi thể thiệt mạng vì tim đập quá nhanh.
Tôi lo lắng đến cùng cực, đến mức như không thể thở được. Tôi nghe tiếng lộc lộc lộc cộc càng lúc càng gần, càng lúc càng to, cả người tôi bắt đầu run rẩy, run rẩy một cách ghê gớm. Cuối cùng, tôi nhìn bóng hình đó vụt qua khỏi tầm nhìn. Tôi không nhúc nhích, nghe thấy tiếng động đó đã bỏ xa, tôi lại âm thầm đứng thêm một lúc như tên trộm vậy.
Tôi chậm rạp bước ra. Bóng hình đó càng lúc càng xa khỏi tầm mắt tôi. Tôi thấy chị chạy tới một ngã tư, chị đứng đó, nhìn trái, nhìn phải, sau đó bước qua đường,
Chị quay qua bên trái, lại hao công nhọc nhằn, không hiểu tại sao mà vẫn cố chấp quay qua, sau đó biến mất tại góc đường.
Tôi nhìn tay chị đang ôm chiếc hộp từng bị ghì chặt giữa những ngón tay tôi. Đột nhiên tôi thấy mũi mình cay cay, bắt đầu cảm thấy rất đau lòng cho thân ảnh đó. Thật ngốc, đêm lạnh lắm, sao chị lại không mặc áo khoác.
Tôi không tự chủ được mà đi về phía góc đó, bước này dẫm tiếp bước kia, tôi chạy, càng chạy càng nhanh.
Tôi chạy, chạy như gió bay, nếu như năm đó tôi được trường đại học chọn đi tham gia vòng sơ loại khu vực của cuộc thi Thế Vận Hội toàn quốc, nếu như cũng để chị chạy qua trước mặt tôi như thế này, có thể tôi sẽ không chỉ đạt giải 7 ở trận chung kết. Như vậy tôi sẽ có thể lại khoe khoang về kết quả chạy cự ly ngắn của mình với mọi người, nói rằng tôi đạt 14 giây 6 trong 100m như trong mơ, chứ không phải 14 giây 8.
Tôi thấy điện thoại đang rung lên dữ dội trong túi, tôi vừa chạy vừa nhìn nó, nhưng không nhận, trong lòng có chút phấn khích, em đến đây, chị đừng nôn nóng.
Tôi chạy đến góc đường đó rồi dừng lại bước chân. Cố gắng vừa bước qua góc tường một cách lặng lẽ, vừa thở hổn hển. Trái tim càng đập dữ dội hơn, đập điên cuồng vào lồng ngực như sắp vỡ tung ra. Tôi tự nói với tim mình, người bạn à, nếu như ngươi thật sự không muốn gắn bó với tôi, thì có thể đợi một chút nữa rồi mới rời đi không, chỉ một chút nữa thôi, làm ơn đấy.
Tôi lại nhìn thấy thân ảnh mỏng manh ấy cách tôi khoảng 100m tại ngã tư tiếp theo, chị đang cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì. Tôi đang đứng ở ngã tư này cách đó 100m, cảm thấy như được trở lại sân chạy thời đại học, tôi hít thở, chuẩn bị xuất phát.
Chỉ là, lần hiệu lệnh này không "ổn định vị trí, chuẩn bị, đoàng~" như tôi thường quen thuộc.
Tôi cũng không dùng tư thế xuất phát thấp tiêu chuẩn như đã luyện đi luyện lại vô số lần.
Tôi chỉ nhìn thấy vạch đích ngay trước mắt, và dùng con tim mình để nghe mệnh lệnh.
Điện thoại trong tay phải lại chợt rung lên, tôi chạy khỏi vạch xuất phát.
Đêm đó dường như là lần chạy 100m cuối cùng của tôi cho tới thời điểm hiện tại. Tôi không biết mình đã giành chức vô địch hay đã bị phế truất tư cách thi đấu do phạm luật. Tôi không biết nữa. Lúc đó tôi không nghĩ gì cả, hoặc có lẽ như bạn đã nói, đêm đó tôi đã phản bội lý trí - thứ được cho là một điều thượng đẳng của một sinh vật cấp cao mà loài người nên tuân theo, mà để cho cơ thể làm chủ, tôi không có đối thủ trong trận đấu đó, đêm đó cơ thể tôi không chịu sự điều khiển của não bộ. Tôi không thể nghĩ quá nhiều, từ khi tôi lén lút quay đầu lại và nhìn thấy tư thế chạy tức cười kia, tôi không cảm thấy mỉa mai như thói quen thường ngày, mà chỉ có ý thức đơn giản khi bị thân ảnh đó bóp nghẹt nhịp thở, tôi cảm thấy chị khiến tôi rất xót xa. Chỉ là rất xót xa mà thôi.
Tôi chạy bạt mạng bằng hết sức mình. Chị quay người lại, một tay ôm chiếc hộp tôi tặng, một tay cầm điện thoại.
Tôi dừng lại khi cách chị khoảng 5 mét, há miệng thở hổn hển. Tôi nhìn chị, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của chị, nhìn ánh mắt trong veo, nhìn vẻ ưu buồn nhàn nhạt giữa đôi lông mày chị. Tôi rất đau lòng.
Tôi dừng lại ngay trước vạch đích 5 mét. Hơi thở cũng dần dần ổn định lại. Tại sao trên mặt chị vẫn là vẻ bình thản đó, thậm chí cũng không trao tôi dù chỉ là một nụ cười. Khoé mắt tôi cay đắng, hơi xấu hổ mà dụi mũi mình, tháo kính xuống, thở dốc, cười nói: "Vẻ mặt chị là sao vậy, đêm rồi mà còn bắt em chạy 100 mét... chị... có bấm thời gian không, đã phá kỷ lục thế giới chưa..."
Chị nhìn tôi, không cười. Chậm rãi cúi đầu xuống. Ngón tay chị nhẹ nhàng chuyển động trên phím gõ.
Điện thoại tôi rung lên, tôi mở ra, trên đó là một tin nhắn, viết: "T8k me out t9".
Trên mặt tôi bỗng ươn ướt, có lẽ là mồ hôi. Tôi bước tới ôm chầm lấy chị, dán chặt lên khuôn mặt chị. Trái tim tôi đang rất đau, rất đau, đau như đang cồn cào muốn nứt toang. Tôi nghe thấy chị khe khẽ nói bên tai tôi: "Please."
Đó là lần đầu tiên tôi nghe tiếng chị thút thít. Tôi ôm chị thật chặt, nghe nhịp nhở mỗi lúc càng nặng nhọc, càng lúc càng dồn dập của chị. Dần dần, mặt tôi cũng đẫm nước. Tôi nghe chị vẫn luôn nỉ non câu: "Please, please..." Tôi ép chặt cánh tay mình, càng chặt hơn nữa, chai rượu áp chặt trong lòng khiến lồng ngực tôi rất đau. Tôi cẩn thận đỡ lưng chị, cho đến khi hơi thở của chị dần dần dịu lại, dịu lại.
Tôi buông chị ra, nhẹ nhàng lấy tay gạt đi những ẩm ướt trên má chị. Đôi mắt chị biến thành một hồ nước thu, tôi dè dặt, vì sợ nhỡ như không cẩn thận sẽ khiến nước hồ tràn khỏi đôi bờ.