Ra khỏi cổng bệnh viện, đêm khuya vắng tanh đến cả nửa bóng người qua lại cũng không có. Tôi cũng không biết nên đi đâu, chỉ ngẩng cao đầu mà hướng về phía trước. Đi được vài bước nữa, có người đưa tay ra kéo ống tay áo tôi lại, tôi hất ra, lại kéo, tôi lại vung ra, lại kéo! Tôi quay người lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, không đeo kính, trời lại tối nên không nhìn rõ. Tôi không biết đó là ánh nhìn như thế nào, nhưng, dựa theo giọng nói cất lên sau đó, tôi biết đó là một sự lạnh lùng khác thường: "Có vài lời, chị muốn nói rõ với em." Ngừng một lúc: "Nói thật rõ, như thế sẽ tốt cho cả chị và em."
Tôi hơi do dự. Tôi không đi tiếp nữa. Đứng đó một hồi lâu, cho đến khi chiếc xe đó đi tới và dừng lại, tôi thấy Thẩm Phương lên xe, cửa xe vẫn mở, tôi vẫn đứng đó. Tôi không biết mình đã đứng bao lâu, nhưng cuối cùng, tôi quay người, ngập ngừng bước chân phải lên xe. Tôi bối rối về động cơ của mình, nghĩ: "Để xem xem chị ta lại định bày trò gì nữa."
Tôi vẫn ngẩng cao đầu đi theo Thẩm Phương lên tầng, vẫn là căn phòng đã khiến tôi nhận lấy cú sét đánh ngang tai ấy. Nhưng tôi nghĩ tôi đã được chứng kiến "cảnh đời" thật rồi, tôi dứt khoát mạnh dạn ngồi xuống chiếc sofa, dựa vào phía sau, vắt chân lên đùi và cố ý kiễng ngón chân lên (nghe nói làm thế là để bày tỏ sự coi thường).
Tôi cố ý rung chân, không nói gì. Thẩm Phương cũng đứng đó không lên tiếng. Tôi thấy mình rung chân sắp chuột rút đến nơi, lúc đó mới nghe thấy chị cười "hừ" một tiếng. Tiếng cười đó, tôi chưa từng nghe qua, như là phát ra từ mũi, không hề vui tai, không hề động lòng người một chút nào, càng không có cảm giác vui vẻ. Tiếng cười đó, khiến sống lưng tôi không khỏi lạnh toát.
Tôi không nhịn được mà quay đầu lại nhìn chị, nhưng chị lại đưa tầm mắt qua chỗ khác, lại cười một tiếng, tiếng cười ấy khiến tay chân tôi bắt đầu rét cóng. Chị nói với tôi bằng giọng điệu châm biếm và mỉa mai mà trước giờ tôi chưa từng được nghe:
"Cảng Minh, chị đối xử với em như thế nào, người khác không biết, bản thân em nên tự hiểu. Chị chính là thích em, nên chị mới muốn đối xử tốt với em, chỉ có vậy thôi. Đúng, không sai, là chị đã từng đối tốt với em. Nhưng em nói với chị là em không phải, em từ chối chị, chị không có ý gì khác với em nữa. Về những thứ gọi là tình nhân như em nói, ha ha, chị không biết em đang sỉ nhục chị, hay là đang sỉ nhục chính bản thân em. Chị còn chưa bần cùng đến mức phải dùng tiền mới mua được tình yêu. Để mà em..."
Nói đến đây, chị trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lại cười chế nhạo: "Em nghĩ thế nào thì tuỳ." Chị không một chút do dự mà quay người đi ra ngoài và dừng bước khi đến cửa, quay lưng lại với tôi, nói: "Em thật là khiến người khác phải chạnh lòng."
Tôi ngây người tại chỗ, không cử động, tôi ngồi rất lâu và nghĩ về những lời chị nói. Hoặc có thể không nghĩ gì.
Tôi bắt đầu cảm thấy khát khô cổ họng, khát đến mức như sắp bị đốt cháy. Tôi tự nhủ một cách quyết liệt: "Hay là ngươi khát chết đi, nếu như uống nước nhà chị ta, sau này chỉ có đường nhục nhã không dám nhìn mặt người đời." Được, thà rằng chết khát còn hơn.
Tôi mở điện thoại lên, đã gần ba giờ. Tôi bước tới tắt đèn, nằm trên ghế sofa với đôi môi nứt nẻ và cổ họng ngứa ngáy.
Tôi trằn trọc, lăn qua lăn lại vẫn không thể ngủ được như đang trong trận chiến Cam Lĩnh. Tôi nhìn đồng hồ, chưa đến bốn giờ, trời bắt đầu tờ mờ sáng. Tôi nghĩ, khi trời sáng tôi sẽ rời đi ngay.
Tôi lật người, đối mặt với cánh cửa. Tôi đột nhiên nghe thấy hình như phòng bên cạnh có tiếng mở cửa. Tôi vểnh tai lên, có người bước đến. Tôi nhắm mắt, lén ti hí một chút, trong phòng có ánh bình minh yếu ớt rọi sáng. Tôi thấy Thẩm Phương bước đến gần. Tôi vội nhắm mắt thật nhanh.
Trên người tôi được đắp lên một tấm chăn mỏng manh. Tôi nhắm mắt, nghĩ, thôi đi, trời đâu có lạnh như vậy. Tôi cảm giác như chị ngồi xuống trên tấm thảm cạnh tôi, vì tôi ngửi thấy mùi hương trên người chị, dường như còn cảm nhận được hơi thở của chị nữa. Những ngón tay chị lướt nhè nhẹ trên khuôn mặt tôi. Tôi không cử động. Tôi cảm thấy như chị đang kê đầu lên tôi, sau đó, tay phải của tôi được nắm chặt.
Có vẻ thời gian đã trôi qua rất lâu. Tôi không biết vì sao mà mình không vùng vẫy, cũng không đẩy chị ra. Tôi chỉ cảm giác như chị cách tôi rất gần, mùi hương trên người chị khiến mí mắt tôi nhanh chóng nặng trĩu, trước khi tôi chìm vào giấc ngủ, những lời chị nói lại một lần nữa tái hiện lại trong đầu tôi, tôi nhớ, chị đã nói rằng "chị thích em, vì vậy chị muốn đối xử tốt với em." Chị ấy thích tôi. Tôi dường như đã quên sạch lời thề của mình. Quả nhiên chị thích tôi. Tôi dần mất đi nhận thức, trằn trọc lâu như vậy, buồn ngủ chết mất, hình như mặt trời mọc rồi, tay chị mềm quá... Chị thích tôi......
Hôm đó tôi ngủ đến khi mặt trời cao ba sào mới tỉnh dậy. Mở mắt ra, cả căn phòng im ắng, tôi sực nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua, dường như cảm thấy mọi thứ đều khó tin đến thế. Nếu không vì chiếc chăn trên người, có lẽ tôi vẫn sẽ nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Tôi bước ra khỏi căn phòng, đứng trên hành lang nhìn trái nhìn phải, hai căn phòng còn lại đều mở rộng cửa. Tôi bước tới cửa của căn phòng khác nhằm thăm dò, trông có vẻ giống một phòng đọc sách. Tôi không đi vào, chỉ liếc qua những khung ảnh đặt trên chiếc bàn phía bên phải cánh cửa. Tôi nhìn thấy Thẩm Phương, anh trai của Thẩm Phương, còn có bố mẹ và hai ông bà, không biết là ông bà nội hay ngoại. Tôi cầm lên một bức tranh trong số đó, điều thu hút sự chú ý của tôi trong tấm hình là ngôi chùa màu trắng quá đỗi quen thuộc. Gần đó là một người phụ nữ hơn 30 tuổi xinh đẹp đang ôm trong lòng một bé gái thắt bím tóc, đứng trước cô là một cậu bé nghiêm nghị với khuôn mặt căng thẳng. Tôi nhìn cô bé mỉm cười và gục đầu áp lên má người phụ nữ với vẻ nũng nịu, tôi nghĩ, hoá ra khuôn mặt Thẩm Phương hồi nhỏ mũm mĩm như vậy.
Tôi sang một căn phòng khác, chắc đây là phòng ngủ của chị. Dãy phòng này bên ngoài không có ai, tôi nhìn quanh phòng ngủ bên trong, giường đã được dọn sẵn. Tôi đứng ở cửa một lúc, cảm thấy không biết nên làm gì.
Tôi chầm chậm xuống lầu. Phòng khách cũng trống không. Đi ngang qua nơi tôi từng "đổ máu" mà không khỏi thở dài. Tôi nhớ tầng một có phòng vệ sinh, đi vào đó. Trên mặt vẫn còn vết máu, máu trên tay đã phai đi phần nhiều, chỉ là vết tích trong kẽ móng tay trông hơi bẩn. Chắc hẳn là do quẹt lên tấm thảm nhà chị mà có. Tôi rửa mặt qua loa, súc miệng, súc miệng xong còn nhân tiện uống vài ngụm nước, uống đến mức suýt nghẹn chết. Sau đó cúi đầu xuống bồn gội qua. Tôi không thấy dầu gội đầu, bèn dùng nước rửa tay thay thế.
Gội được nửa chừng, tôi nghĩ, không phải vừa nói là không dùng đồ của chị rồi sao? Tôi ngơ ra, thế thì làm sao đây, dùng cũng đã dùng rồi, hình như nước cũng đã uống rồi. Phải làm sao đây, cũng không thể ra ngoài với cái đầu toàn bong bóng. Tôi cảm thấy mình thật vô dụng, lời thề thốt chẳng qua cũng chỉ có trọng lượng bằng một cái rắm. Nhưng cũng không làm được gì, đành phải tiếp tục gội đầu, dùng máy sấy sấy khô được một nửa. Sau đó bước ra khỏi cửa.
Vừa mở cửa, tôi đã thấy một bà lão đứng đó, bà trạc 60 tuổi, vừa mở miệng đã nói bằng phương ngữ Bắc Kinh: "Dậy rồi à? Còn đau không?"
Tôi lắc đầu, giọng bà khiến tôi có cảm giác thật gần gũi.
Bà lão lại nói: "Lại đây ăn một chút nhé? Có cháo, có cả sữa, cháu ăn gì?"
Tôi do dự một lúc, nói: "Cháu không làm phiền nữa đâu, cháu về đây ạ."
Tôi đi ra ngoài, bà gọi với từ đằng sau: "Lát nữa Danny sẽ về ngay, cháu để anh ấy đưa đi..."
Tôi không dừng lại, chỉ khách sáo nói: "Không cần đâu ạ, cháu về đây."
Thật ra tôi thực sự không biết nên về nhà kiểu gì. Thậm chí tôi còn không biết đây là khu nào, đường nào.
Tôi dựa treo trí nhớ của mình mà mò mẫm đường rất lâu, thấy một toà nhà tiểu học, bèn vào đó hỏi thăm một chút. Bảo vệ trong trường nói với tôi, rằng khu này không có tàu điện ngầm, phải đi xe bus ra ngoài, sau đó đổi chuyến mới có thể tới trạm tàu điện ngầm gần nhất. Tôi nhờ anh ấy chỉ khái quát đường đi và tự mình đi ra theo chỉ dẫn. Tôi thấy như ngủ một giấc đã khiến tâm tình mình khác hẳn.
Trong lòng tôi rất rối, rất giận Thẩm Phương, nhưng lại có phần phấn khích không biết vì lý do gì. Sự phấn khích này khiến tôi đi ngày một nhanh hơn, thậm chí có lúc còn cất bước chạy, tôi đi hùng hổ cho đến khi chân bắt đầu nóng lên và bắt đầu thấy đau nhức. Nhưng tôi không thấy mệt mỏi. Tôi không muốn đi xe, có một cảm xúc nào đó trong tôi như đang khát khao phải được giải tỏa.
Tôi vừa đi vừa nghĩ, nghĩ về thời gian khi lần đầu gặp Thẩm Phương, nghĩ lại những cảm xúc vui vẻ, giận dỗi, ỷ lại, thậm chí còn nghĩ về những kích thích mông lung ở bờ biển đêm đó, đương nhiên, bao gồm cả giấc mơ ấy.
Tôi bắt đầu nghi ngờ tình cảm của mình dành cho Thẩm Phương. Sự nghi ngờ này lúc đầu đã khiến tôi sợ hãi tột cùng. Tuy nhiên, những gì Thẩm Phương đã nói với tôi vào cuối ngày hôm qua đã khiến tôi cảm thấy có chút hả dạ.
Chính trong sự ngập ngừng giữa niềm vui và nỗi buồn ấy, cuối cùng tôi đã lên tàu điện ngầm, về đến nhà.
Khi về nhà, tôi lấy điện thoại ra xem, thế mà đã đi đường tận 5 tiếng hồng hồ có lẻ. Nhìn điện thoại, tôi chợt cảm thấy thất vọng, cứ tưởng sẽ có cuộc gọi nào xảy đến. Nhưng, không có. Tôi cuối cùng cũng cảm thấy sự mệt mỏi đáng lẽ phải có, mặc bộ quần áo ở nhà và ngã thẳng lên giường, mê man ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này kéo dài đến nửa đêm tôi mới thức dậy, cầm điện thoại lên, màn hình chờ vẫn im hơi lặng tiếng. Tôi cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, tôi nghĩ, tôi biết mình nổi cơn tam bành và nói bừa bãi không nên, tôi đã sai. Nhưng, chị cũng đã đánh em rồi, hơn nữa cũng đã đánh mạnh như vậy... tôi thở dài, lật người, lại ngủ tiếp.
Đến tối Chủ Nhật, tôi đang viết luận văn, luôn phân vân không biết ngày mai có nên đi làm không. Thật ra tôi không còn rất giận Thẩm Phương nữa, nếu như những gì chị nói là thật. Thậm chí tôi còn thấy chị đáng thương, làm sao chị lại thích tôi chứ, xem ra chị lỗ to đó. Nhưng tôi thấy tự mãn nhiều hơn. Lúc đó tôi tự nhủ trong lòng như một đấng chính nhân quân tử, rằng, nếu như một người nào đó thực sự thích bạn, vậy bất luận địa vị cao sang hay thấp hèn, bất luận ngoại hình đẹp đẽ hay khó coi, ít nhất bạn cũng nên tôn trọng đối phương, tôn trọng phần tình cảm này, dù cho bạn có đồng ý hay không. Tất nhiên, ẩn ý trong lòng tôi cũng bao gồm, bất luận người kia có là nam hay nữ.
Nhưng Thẩm Phương lại không gọi tới dù chỉ là một cuộc. Tôi không thể đoán ra được tâm tư của chị, là tôi đã khiến chị quá đau lòng, hay là chị tức tôi đến mức không thích tôi nữa. Cả một đêm đó tôi cứ bị giày vò không yên bởi những ý nghĩ này.
Ngày hôm sau, tôi dậy từ rất sớm, ra vẻ đang viết luận văn, mà mắt không ngừng liếc về phía điện thoại, như đang theo dõi thời gian. Mỗi một giây rồi lại một phút trôi qua, tôi bắt đầu thấy cuống, là sao, đánh người xong là xong luôn sao?
Tôi lại quay về giường, nằm nghĩ khi nhìn lên trần nhà, mẹ nó, không đi nữa! Nhưng mà, hình như trời xanh luôn thích thử thách lòng tin và chí khí của tôi, sau đó, qua vài sự thật đang mách bảo tôi, ngươi chính là kẻ vô dụng bất tài.
Không lâu sau khi tôi lập lời thề, điện thoại của tôi đổ chuông. Tôi nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại bàn. Tôi hơi thất vọng, nhưng vẫn ngay lập tức cầm lên và nói với giọng cố tình đang nôn nóng: "Ai đấy?" (Bằng tiếng Trung)
"Thuý Hoa à, em đang ở đâu đấy? Em mau đến công ty đi, nhiều đơn quá chị không làm hết, chiều nay chị còn phải đi đón con..." chị Lisa nói bằng ngôn ngữ Hong Kong, to đến mức tôi chóng cả mặt.
Tôi làm ra vẻ lưỡng lự hồi lâu rồi mới "miễn cưỡng" đồng ý. Có trời mới biết, lúc đó rốt cuộc tôi đã "miễn cưỡng" bao nhiêu, "tận lực" thế nào.
Có vài bạn đọc hỏi tôi, rốt cuộc là Thẩm Phương dụ hoặc tôi hay là tôi khiêu khích Thẩm Phương? Câu hỏi này, vào đêm trước khi tôi bị ngã xuống cầu thang kia, chính bản thân tôi cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, từ khi tôi nghe Thẩm Phương nói thích tôi, khi tôi nhìn thấy chị nửa đêm ngồi bên cạnh tôi và nắm tay tôi, kể từ đó trở đi, trong lòng tôi luôn dao động một xúc cảm thầm kín, dường như tôi cảm thấy trong các cuộc "đọ sức" giữa mình và Thẩm Phương, đến cuối cùng tôi đã trở thành người thắng cuộc. Mà chị, dù rằng tôi thấy có chút thương hại chị, nhưng tôi cũng không biết vì đâu mà tôi có cảm giác tự cho mình là nhất này. Vì vậy, tôi bắt đầu chủ động chọc tức chị.
Tôi cố tình giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà vẫn cười đùa với mọi người trong văn phòng; cố tình tỏ thái độ khinh khỉnh với chị khi hai chúng tôi vô tình gặp riêng. Tôi dường như đã chắc nịch trong lòng rằng chị sẽ không dám làm gì tôi, chỉ vì tôi nghĩ, chị thích tôi.
Nhưng, sau hai ngày, tôi dần mất đà. Thẩm Phương không ngại ngùng hay lảng tránh tôi như tôi nghĩ. Trong công ty, chị vẫn là một người sếp lịch sự nhã nhặn và luôn tươi cười với tất cả mọi người (kể cả tôi); mà khi chị bất ngờ chạm mặt tôi, trước sự khiêu khích có chủ ý của tôi, chị gần như phớt lờ như không có chuyện gì, như thể tôi hoàn toàn vô hình trong mắt chị.
Ví dụ, nếu như khi tôi ra khỏi cửa và đi trước mặt chị, tôi cố ý không làm theo lẽ thường, sau khi ra tôi sẽ dùng tay đỡ cửa đợi chị đến gần rồi mới buông tay, và chỉ để hé một khoảng trống để tôi có thể lách qua rồi rời đi. Chị đã bị tôi cố tình chèn ép N lần, nhưng lại không hề tỏ ra không vui chút nào.
Tôi cũng cố tình không chào hỏi khi gặp mặt chị ở chỗ làm, chị cũng sẽ vênh váo nhìn tôi, lượn đi lượn lại, lại còn tiếp tục gọi điện thoại và cười nói. Nếu như gặp phải những lúc tôi có máu nông nổi, tôi sẽ cố ý đứng gần chỗ chị, lau mũi và nói: "Khiếp, mùi gì vậy, nồng chết mất." Tôi nhìn trộm chị, chị đang lật xem tờ báo hàng ngày trong tay, bày ra bộ dạng không chút xi nhê.
Tôi bắt đầu hơi nản, thậm chí là không vui, bắt đầu nghi ngờ rằng những lời chị nói hôm đó chỉ để trấn an tôi, để ngụy biện cho hành vi đáng hổ thẹn của chị.
Tôi vô cùng tức giận, tôi nghĩ, chị đánh tôi, mà dựa vào cái gì mà chị còn kiêu căng hơn cả tôi vậy?
Tôi chán nản. Từ sau khi tôi bị chị tát, mối quan hệ của tôi và Thẩm Phương như đã thực sự tan vỡ. Tôi không còn nhận được bất cứ cuộc gọi nào từ chị, không còn có bất cứ cơ hội nào để kể cho chị về những câu chuyện riêng tư. Và về tất cả những tin tức của chị, tôi chỉ có thể nghe ngóng đôi câu vài lời từ những cuộc nói chuyện của mọi người trong công ty. Tôi không còn bước vào cuộc sống của chị như tôi đã từng, không còn hiểu tại sao chị lại tươi cười, tại sao chị lại rầu rĩ. Đương nhiên, tôi cũng không thể dốc bầu tâm tự về cuộc sống của tôi với chị. Chúng tôi biến thành một mối quan hệ cấp trên - cấp dưới thuần túy, thậm chí, chị không còn gọi tôi là Minh nữa, mà chỉ gọi tôi là "Thuý Hoa" như bao người khác. Tôi thường tự hỏi bản thân, đêm đó, có thật là chị đã đến nắm tay tôi không?