Tôi ngẩng đầu lên, nhìn sang phía văn phòng chị, bà chị này vẫn đang tỏ vẻ nghiêm túc viết vẽ gì đó. Tôi cứ nhìn chằm chằm, nhìn không rời, nghĩ, để xem chị nhịn được đến bao giờ. Quả thật, qua một lúc, chị lén lút liếc nhìn tôi, bất chợt bị tôi bắt gặp, vội vàng cúi đầu xuống, miệng cố gắng nín nhịn, nhưng không kìm được mà cười thành tiếng.
Tôi đứng dậy bước đến gần và đứng trước cửa văn phòng, chị vẫn giả bộ không nhìn thấy tôi. Tôi gõ cửa, gọi to "madam". Chị không ngẩng đầu, chỉ hỏi một câu bằng tiếng Anh: "Chuyện gì?"
Tôi bước thẳng đến trước bàn làm việc của chị, tay nắm lấy cạnh bàn, hơi cúi người xuống nhìn chị, dùng tiếng Anh nói: "Em có thể làm ơn hỏi, trong giờ làm việc có thể quấy rối nhân viên sao?"
Chị ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhướn mày, nói bằng giọng điệu có hơi khiêu khích: "Trong giờ làm việc có thể quấy rối cấp trên sao?"
Tôi nói: "Em có quấy rối chị sao?"
Chị đắc ý đáp: "Vậy tại sao em nhìn chị?"
Tôi vẫn nghiêm túc nói: "Xinh đẹp mà không cho người ta nhìn, lý lẽ đâu ra vậy."
Chị nhìn tôi hai giây, miệng mấp máy như không đáp lại nổi, thế là, chị làm bộ không vui, mắng một câu: "Thật phiền phức." Rồi lại nhìn máy tính.
Tôi kéo chiếc ghế qua và ngồi xuống, nằm ườn lên bàn, nhìn chòng chọc vào chị ngắm cho đã. Tôi ngửi thấy mùi hương từ người chị, nghe nói mùi hương dễ chịu có thể làm dịu đi cảm giác căng thẳng, tôi rất ủng hộ câu nói này.
Tôi nhìn như đóng đinh hồi lâu, chị nghiêm khắc nói: "Nhìn đủ chưa? Đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chị."
Tôi vẫn mặt dày, uể oải đáp: "Chưa."
Chị quay đầu qua, giận đến mức mặt có hơi đỏ, nói: "Em, sao lại...." bộ dạng run lẩy bẩy không mắng nổi.
Tôi vẫn nằm ườn ra đó, chống cằm lên bàn, chậm chạp đáp lời: "Em chính là đồ mặt dày."
Chị tức giận, tắt máy, như đang chuẩn bị rời đi. Tôi không đứng dậy, vươn tay ra bắt lấy cây bút của chị và nắm chặt trong lòng bàn tay, chị đòi lại, tôi vung tay né đi né lại.
Không lâu sau đã bị chị giữ chặt tay, tôi nắm chặt ngón tay lại, chị gỡ ngón tay tôi ra, gỡ thành công. Tôi lại nắm chặt lại, chị gỡ ra, tôi lại nắm chặt.
Không biết tại sao mà trong lòng tôi có chút bực bội, tôi cố chấp nắm chặt bàn tay, chị dùng hai tay cũng không gỡ ra nổi. Giằng co một lúc lâu, cuối cùng chị cũng từ bỏ, ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi cũng nhìn chị, dần dần, chị cũng học theo tôi mà nằm ra bàn. Chúng tôi cứ nhìn nhau như vậy. Tôi thấy ánh mắt chị trở nên dịu dàng, đôi mi dài cong, trong mắt lấp lánh, tôi nghe chị nhẹ nhàng hỏi: "Cảnh Minh, em làm sao vậy?"
Tôi không hiểu tại sao lại thấy hơi chua xót. Muốn nói nhưng không biết nói gì.
Chị lại hỏi: "Có phải em không vui không?"
Không biết tại sao mà tôi lại trả lời: "Sao chị không gọi điện cho em."
Chị cười: "Tức giận vì chuyện này sao?"
Tôi không nói, thở dài một hơi. Tôi không hề giả bộ, quả thật không biết tại sao lại thấy trong lòng rất ngột ngạt.
Chị thấy tôi vẫn nhìn chăm chăm vào chị, trêu đùa nói: "Hay là trên mặt chị có gì? Em nhìn gì đấy?"
Tôi đáp bừa: "Nhìn chị xinh đẹp thôi."
Mặt chị phiếm đỏ, nhẹ nhàng cười, hỏi: "Có phải chị không gọi điện cho em, em có chút nhớ chị phải không?"
Tôi đáp: "Em nhớ mẹ em."
Chị ngồi thẳng dậy, học theo tôi mà thở dài: "Cái miệng của em, sao lời nào cũng nói ra được vậy?" Sau đó kéo ghế ra, xách túi lên, gọi một cuộc điện thoại, nói: "Tôi xuống rồi đây." Sau đó đi ra, ném cho tôi một câu: "Cứ tiếp tục nhớ, ra ngoài nhớ khoá cửa."
Tôi vẫn nằm đó nghe tiếng giày da của chị lạch cạch, lạch cạch đi xa dần, tôi không biết tại sao lại thấy khó chịu như vậy. Tôi nằm một lúc, cũng không thấy chị quay lại. Thế là, mặt ủ mày chau đứng lên, quay về vị trí thu dọn đồ đạc, ủ rũ về nhà.
Đêm đó, tôi viết luận văn đến rất khuya. Nửa đêm vẫn một mình ra ngoài đi dạo quanh căn nhà. Đêm hôm gió mát thổi qua, rất thoải mái. Tôi ngẩng đầu nhìn sao trời lấp lánh, lại khiến tôi nhớ về đôi mắt của Thẩm Phương. Tôi giận bản thân mình không chịu cố gắng, lúc nào cũng ỷ lại vào chị không lý do. Thế rồi, lấy điện thoại ra, trò chuyện với bạn trai rất lâu.
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến 11 giờ mới vội vàng bò dậy, cơm còn không kịp ăn mà đã ngồi tàu điện chạy đến công ty. Đến công ty, chị Lisa bàn giao văn kiện cho tôi. Tôi ngồi xuống, lén nhìn trộm sang văn phòng của Thẩm Phương. Cửa bị khoá. Hôm đó, đồng nghiệp nói chị đã đi bến cảng, vài ngày sau mới trở về. Tôi nghĩ, vài ngày sao, lại thở dài không lý do.
Tôi nghĩ Thẩm Phương sẽ gọi điện cho tôi. Nhưng lần này, đợi đến thứ Sáu, thứ Sáu đợi đến Chủ Nhật, chị vẫn bật vô âm tín.
Đến thứ Hai, tôi vừa bước tới văn phòng đã nhìn thấy cửa phòng chị mở, chị đang ngồi bên trong nói chuyện với vài nhân viên chủ quản. Tôi bỗng kinh ngạc, những cảm giác không vui chợt tan thành mây khói, chị ấy đã về rồi!
Chi Lisa đang ăn một chiếc egg tart, thấy tôi tới, chị nhiệt tình vẫy tay: "Thuý Hoa, lại đây, đã ăn chưa, ở đây có bánh tart này."
Egg tart, trời ơi, tôi đến Anh lâu năm vậy mà suýt quên đi hương vị của nó. Tôi vội vàng đặt túi xuống, chạy tới, lấy khăn giấy rồi chậm chạp mang nó trở về. Cắn một miếng, vỏ ròn rụm, trứng lỏng mịn, ăn rất thơm. Chị Lisa thấy tôi ngấu nghiến như hổ đói, chị cười nói: "Ra đây lấy thêm này, lấy nhiều chút, chị cũng ăn".
"Vâng, ngon quá." Tôi vừa ăn vừa tấm tắc khen.
Lisa hỏi tôi: "Trung Quốc đại lục bọn em có cái này không?"
Tôi lại nhét vào miệng một miếng nữa, không màng đến hình tượng, nhồm nhoàm nói: "Cũng có nhiều, nhưng, không giống lắm, bánh bên bọn em khá là ngọt."
Chị Lisa cũng cắn một cái: "Ngọt quá không tốt đâu, gây béo đấy, bọn trẻ các em ăn không sao, nhưng bọn chị không được. Bánh Hong Kong được làm khá là healthy."
Tôi không buồn chi li với chị, người Hong Kong vẫn luôn tự cho mình là nhất, gặp nhiều rồi, cũng lười tranh cãi với bọn họ. Tôi hỏi: "Bánh này là từ Hong Kong à chị?"
Chị Lisa sửng sốt: "Làm gì có, ship thuyền từ Hong Kong tới có mà hỏng hết." Tôi nghĩ, nhưng có thể đi máy bay mà. Lại nghe chị nói: "Bánh tart này là nhà Wilson làm, XX (tên tiếng Anh của Thẩm Phương, từ giờ sẽ dùng cái này thay thế nhé) đem tới."
Tôi ngây ra, hỏi: "Wilson nào cơ ạ?"
Chị Lisa hào hứng bắt đầu tám (mỗi lần chị bắt đầu tám đều rất phấn khởi, mắt long lanh phát sáng): "Wilson ấy, em không biết sao? Nhị công tử của sếp lớn?"
Tôi hỏi: "Sếp lớn nào ạ?"
"William."
Tôi sáng mắt ra, hóa ra là anh họ của Sue. Hehe, ông bố này đúng là biết chọn tên, bố tên William, con trai là Wilson (biến thể của William với đuôi tiếng Anh là son), đợi sau này khi tôi có con trai, phải đặt là, Thuý Hoa Sâm. Nghĩ lại, như thế thì thiếu nam tính quá. Tên tiếng Anh của bạn trai tôi là do tôi đặt, là Thomson, đã có chữ son rồi, hay đặt là Thomsonsen? Khó nghe quá. Thôi vậy, hay cứ để bố nó đổi tên càng sớm càng tốt.
Tôi đang vui vẻ nghĩ linh tinh. Chị Lisa lại hỏi: "Em chưa gặp qua Wilson sao?"
Tôi lắc đầu, sao lại gặp được.
Lisa bĩu môi: "Anh ấy đang học y trong thành phố, học viện XXX ấy, nổi tiếng lắm, bác sĩ cơ đấy."
Tôi thầm nghĩ, XXX đúng là một học viện rất tốt, nhưng chưa tốt nghiệp mà đã làm bác sĩ, đây đúng là nịnh bợ.
Lisa vẫn mải tám: "Thật sự chưa gặp qua sao, là anh mà hay đến đón XX ấy?"
Vừa nghe đến Thẩm Phương, tôi lập tức hoàn hồn, trong lòng cảm thấy chẳng lành.
"Anh ấy tới đón XX?" Tôi vô thức hỏi: "Để làm gì?"
"Hẹn hò đó!" Giọng chị Lisa như đang chê tôi không tinh ý.
Đột nhiên chiếc bánh tart ấy của tôi nghẹn trong cổ họng, qua rất lâu sau mới sững sờ hỏi: "Thật sao? Đã bao lâu rồi?"
Lisa làm ra vẻ như cái gì cũng biết: "Cũng được một khoảng thời gian rồi, đại khái là sau May Day, ngày nào cũng tới, thành sài khả phu* rồi."
Sài khả phu (柴可夫): Tài xế.
Đến bây giờ tôi cũng không hiểu người Hong Kong sài từ "sài khả phu" này trong cuốn từ điển nào mà ra.
Nhưng tôi nghe hiểu. Tôi ngây người rất lâu, tôi nhớ lại hình như Thẩm Phương cũng tầm khoảng thời gian ấy bắt đầu không đến tìm tôi nữa. Chị không đến tìm tôi, hoá ra là đã yêu. Nhưng, sao hai tuần nay tôi đến công ty đều không gặp tên Wilson đó? Nghĩ một lúc, hay là do tôi chưa đi cùng chị lần nào, nhưng chỉ là, tôi tưởng chị vẫn luôn được Danny đến đón.
Tôi không biết vì sao mà trong tim như bị nghẹn lại. Cũng không có tâm trạng đâu mà nghe chị Lisa tán dóc tiếp. Tôi đứng dậy cầm cốc lên đi rót nước. Bước đến ngoài cửa văn phòng Thẩm Phương, nghe thấy chị đang nói chuyện cùng ai đó, giọng chị khi nói tiếng Anh cũng hay đến vậy. Tôi nhìn chị, chị cũng thật trùng hợp mà nhìn thấy tôi, dùng tay chỉ lên khoé miệng, và cười. Tôi vô thức chùi đi, là vụn bánh trứng còn sót lại.
Cả chiều hôm đó hồn tôi cứ như treo ngược cành cây, tôi cũng không hiểu bản thân đã ăn loại giấm nào. Tôi rất muốn đi nhìn xem tên bác sĩ Wilson kia. Tôi làm bảng biểu một lát, chạy qua phòng vệ sinh. Thẩm Phương đi qua trước mặt tôi mấy lần, tôi cố gắng để không có bất kỳ sự giao tiếp nào với chị, dù chỉ là một ánh mắt.
Dần dần, tôi nghĩ, ngươi bị điên sao? Người ta yêu đương, ngươi tất vọng cái rắm! Lại nghĩ, thế cũng được, vẫn tốt hơn chị yêu con gái, cũng tính là thiên sứ lại quay về thiên đường. Lại nghĩ, nhị thiếu gia nhà William, học y, xuất thân của anh đúng là rất xứng với chị. Lại nghĩ, này, bạn nói xem, chuyện quan trọng như vậy mà tại sao Thẩm Phương không thông báo cho tôi? Nhưng lại đổi ý: Ngươi chỉ là cái rắm, người ta cần nói cho ngươi sao!
Tôi cứ nghĩ mãi như vậy, cho đến lúc tan làm, lúc đó vẫn còn một vài đơn hàng chưa được nhập vào máy tính. Nhưng đã quá muộn rồi, tôi thấy Thẩm Phương bắt đầu thu dọn đồ đạc, tắt máy tính, và gọi điện thoại. Sao hôm nay chị về sớm vậy? Tôi cũng vụng về tắt máy tính. Đợi đến khi Thẩm Phương đi ngang qua tôi, tôi cũng đứng lên theo, tôi gọi với theo: "Chị đi về à?"
Có vẻ Thẩm Phương sững sờ trong giây lát, đẩy cửa bước ra ngoài, nở một nụ cười cho có lệ với tôi: "Ừ, cu." Cánh cửa đóng lại.
Tôi ngây ngẩn, cũng bước theo chị, vừa đến ngoài cửa đã thấy chị đi vào thang máy. Tôi không biết vì sao tôi lại chạy xuống cầu thang. Cửa chống cháy quả thật rất khó đẩy. Tôi khó khăn lách ra ngoài, thấy chị đã đi qua trước mặt tôi cách đó vài bước. Tôi đơ ra một lúc, cũng đi theo chị ra ngoài. Đi được vài bước, tôi đứng lại.
Tôi nhìn thấy một chiếc "bóng cứt" đang đợi dưới bậc thang bên ngoài cửa, Thẩm Phương bước lên xe, sau đó, tôi nhìn thấy đầu của một người đàn ông ở đằng kia. Sau đó, thấy đầu của Thẩm Phương và người đàn ông kia tiến lại gần, hôn nhau. Sau đó, chiếc xe rời đi.
Đó là chiếc xe thuộc thương hiệu mà tôi rất thích, đương nhiên, tầm từ tiểu học là tôi đã bắt đầu biết tên tiếng Trung của chiếc xe, dịch đúng thì phải là Porsche. Nhưng kể từ ngày đó, cứ nhìn thấy thương hiệu đó là tôi sẽ đọc đúng theo phiên âm tiếng Anh, dịch nó thành "bóng cứt". Tôi thấy tôi không phải quá đáng, kiểu Tây mà.
Chiếc xe đã rời đi, còn tôi vẫn đứng ngay tại chỗ. Tôi tự nói với bản thân, chết tiệt, đây là chuyện nên ăn mừng mà, chẳng lẽ lời nói của tôi trên bờ biển đêm đó đã cứu rỗi một nàng kiều lỡ bước sao? Tôi nói này, hãy tưởng tượng một chút, tôi phải ghi công với Thẩm Phương, mẹ nó, chị được tôi chỉ bảo như thế, thế nào cũng phải mời tôi ăn một bữa đồ Pháp, không được, gần đây đồ ăn Mỹ Latinh rất nổi tiếng, hay là, ăn đồ kiểu Mexico đi.
Tôi lại nói với mình, không, tôi phải tính lời với cả anh bạn đó, nói gì thì nói, tôi cũng được tính là người bắc cầu. Anh ấy phải cảm ơn tôi một phen, phải tặng tôi bánh tart cả một năm, mỗi ngày 5 cái. Bánh tart? Lisa nói bánh tart là do gia đình Wilson làm, William ở cảng, và nhà Wilson... Thẩm Phương đã đến cảng vào tuần trước...