Nói về mối tình giữa tôi và Thẩm Phương. Tất nhiên, mối quan hệ của chúng tôi vẫn rất tốt. Cả hai chúng tôi đều đang rất hài lòng với tình trạng hiện tại. Hai cô gái không lớn không nhỏ khi bắt đầu hẹn hò cũng ngọt ngào không hề kém hơn các bạn trẻ là bao. Thậm chí có đôi khi còn hơi mất liêm sỉ.
Tuy nhiên, mối quan hệ dù ngọt ngào đến mấy cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Thật ra giữa chúng tôi vẫn còn nhiều ý kiến bất đồng. Như tôi đã nói trước đây, xét cho cùng, môi trường trưởng thành và các mối quan hệ của chúng tôi rất khác nhau. Lại nói về Thẩm Phương, tất nhiên, tôi rất yêu chị ấy. Những gì tôi viết cho chị đều xuất phát từ cảm xúc chân thật của tôi. Chị ấy thực sự là một cô gái đáng yêu, tâm lý, bao dung, lạc quan, thông minh và xinh đẹp.
Tôi luôn thấy thật dễ dàng để kể vô vàn những ưu điểm của Thẩm Phương, không như chị ấy, mỗi lần tôi hỏi chị thích gì ở tôi, trông chị đều bối rối mịt mờ.
||||| Truyện đề cử: Cô Gái À, Em Rơi Vào Tay Sói Rồi |||||
Mà khi nói về khuyết điểm, có lẽ, tôi không nên dùng từ khuyết điểm này. Vậy thì, được thôi, dùng từ "bất đồng" đi, nhưng hình như cũng hơi quá. Dù sao thì, là một số "vấn đề" khiến tôi đến bây giờ vẫn phải suy đi ngẫm lại trong lòng. Tôi cũng có thể dễ dàng kể ra rất nhiều. Nhưng "vấn đề" của chị ấy đối với tôi tương đối đơn giản và dễ hiểu, như thể không có nguyên tắc gì to tát, chỉ là một số chuyện vặt vãnh hoặc những lời buột miệng khi tức giận. Khi tôi nói về chuyện này với Thẩm Phương, chị bĩu môi, nói: "Chị biết ngay mà, em không yêu chị nhiều như chị yêu em." Tất nhiên, đi cùng với câu nói ấy lại là một tràng tâm trạng, nhưng chỉ là thoáng cái rồi qua ngay.
Tình huống kiểu này khiến tôi thật khó lý giải, nhưng Thẩm Phương vẫn nói với tôi với vẻ mặt thờ ơ: "Đó là vấn đề về tính cách."
Cũng có lý.
Có đôi khi tôi, thật ra là rất nhiều lần, tôi luôn muốn tìm ra nguyên nhân của mọi thứ. Mà luôn luôn, cuối cùng, tôi sẽ phát hiện ra, rằng thực ra một vấn đề có thể có rất nhiều đáp án, cũng có thể không có đáp án nào. Có lẽ đây là bệnh nghề nghiệp. Tuy nhiên, kinh nghiệm bệnh nghề research cũng nói với tôi, dù tìm ra câu trả lời cuối cùng, vẫn có thể sai.
Ví dụ như, ngay cả khi chúng tôi đã quay lại với nhau, nhưng tôi vẫn nghi ngờ tình cảm của Thẩm Phương dành cho tôi.
Mọi người có ngạc nhiên không? Hay thất vọng? Vậy thì, tôi xin lỗi, tôi thừa nhận đó là lỗi của tôi. Điều này cũng làm cho Thẩm Phương vô cùng tổn thương. Có lẽ các bạn sẽ không nhìn ra chỉ từ những bài viết trước của tôi. Những gì tôi viết chỉ là một phần suy nghĩ mà thôi. Có một số suy nghĩ nếu như nói ra, tôi sẽ cảm thấy xấu hổ và coi thường bản thân, nhưng không có nghĩa tôi sẽ không tiếp tục nghĩ, không tiếp tục nghi ngờ. Con người, nhất là những người từng có tiền án như tôi, người không chắc đã có bản tính thiện, có ý nghĩ xấu trong tâm cũng không đáng lạ, thà rằng chết quách đi cho xong.
Mọi người luôn muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào ngày sinh nhật của Thẩm Phương. Tôi luôn trốn tránh viết về vấn đề nảy. Bởi thực ra, sinh nhật tuổi 30 của chị ấy không hề lãng mạn và vui vẻ như các bạn nghĩ.
Tôi rất tầm thường mà tặng chị ấy một viên kim cương, hơn nữa còn là theo quy tắc bên Tây, dùng 2 tháng lương để mua. Đó là một viên kim cương rất to, tôi muốn làm chị hạnh phúc.
Thật ra ngay từ đầu chúng tôi đã chơi đùa rất vui trên thuyền, nhảy múa, uống rượu, lãng mạn, thậm chí tôi còn làm ảo thuật. Đợi đến khi tôi cảm thấy đây là lúc thích hợp như trong các bộ phim thần tượng, đã đến lúc phải khuấy động bầu không khí, tôi đã "biến" ra chiếc nhẫn từ trong chiếc túi giấy. Lúc đó tôi rất tự hào, cảm thấy thật lãng mạn. Tôi cũng rất chắc chắn rằng Thẩm Phương sẽ cảm động, sẽ khóc.
Đúng vậy, Thẩm Phương đã choáng váng khi chị nhìn thấy chiếc nhẫn. Sau đó, như tôi đoán, chị ấy đã khóc. Tôi vẫn rất tự hào, đang định dỗ dành và đeo nhẫn lên cho chị. Vậy mà, chị trả lại nhẫn cho tôi, và nói với tôi: "Chị không thể."
Đến lượt tôi sững sờ, sau đó vẫn còn có ý nghĩ thật khốn nạn, nghĩ mình đã "biết ngay mà". Tôi không nói gì nữa, thậm chí còn có chút muốn khóc. Nhưng lúc đó tôi nghĩ, thật buồn, tôi yêu chị ấy, nhưng quả nhiên chị không yêu tôi đến mức như vậy.
Cứ như vậy, Thẩm Phương không nói không rằng, chỉ khóc khổ sở. Tôi ngơ ngác theo. Sau đó, không biết tại sao chị ngừng khóc. Nói sang chuyện khác rồi gạt đi. Chỉ là, bầu không khí không còn nữa, ai cũng không vui lên nổi.
Đến giờ đi ngủ. Tôi thậm chí còn lưỡng lự tìm lý do để qua đêm một mình. Mặc dù Thẩm Phương không nói gì, nhưng từ hành động có thể thấy chị không muốn tôi không thể không đi cùng chị. Nếu không, thì tôi quá hẹp hòi rồi.
Nằm lên giường, hai chúng tôi, đặc biệt là tôi, vẫn cố giữ bình tĩnh và nói mấy chủ đề không liên quan. Chị một câu, em một câu, rõ ràng là ông nói gà, bà nói vịt. Nói mãi nói mãi, cũng đã mệt, cảm giác mệt trong lòng, bèn không nói gì nữa. Quần áo còn chưa cởi đã ngủ, thật ra đều chỉ đang chợp mắt.
Đến khi trời gần sáng, vẫn là Thẩm Phương, chị lại khóc, chị quay lưng lại với tôi, nhưng tôi nghe thấy tiếng thở bất thường. Tôi cũng rơi nước mắt theo. Một lúc sau, Thẩm Phương xoay người lại, rúc vào trong lòng tôi, nói với tôi: "Xin em đừng nghi ngờ tình cảm của chị, có thể chấp nhận chị được không?"
Tôi thực sự không ngờ chị sẽ nói vậy với tôi, tôi cứ tưởng chị định đổi ý và muốn lại cái nhẫn kim cương. Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu tại sao chị lại nói vậy. Chỉ biết vừa ôm chị, vừa nói được được. Chị thực sự khóc rất đau lòng, lại nói tiếp với tôi, chị không muốn em một bên tặng chị nhẫn kim cương, bên kia lại nghĩ cách chia tay.
Những điều chị nói khiến tôi không biết phải giấu mặt vào đâu. Tôi luôn tưởng bở mình thông minh, tưởng mình đã che giấu rất tốt. Những gì nhơ nhớp và riêng tư nhất trong tim tôi đột nhiên bị chị vạch trần, là điều trước giờ chưa từng xảy ra. Cũng giống như những Tricks ảo thuật màu mè đủ kiểu mà tôi từng thể hiện từ trước đó, cứ nghĩ khán giả sẽ thích thú và bị mình hút hồn, nhưng bất thình lình, có một cậu bé giống trong truyện "Bộ quần áo mới của hoàng đế" đứng lên và nói với tôi: "Ngươi đang tự dối mình dối người."
Tôi thực sự không hề ngờ, trong lúc tình cảm của chúng tôi đang nồng đậm đê mê, chị vẫn có thể thăm dò đến nơi tăm tối nhất trong nội tâm tôi. Nhưng cứ nhất thiết phải đợi đến hôm sinh nhật, mới dùng cách này để nói với tôi.
Tôi hỏi chị tại sao không nói điều này với tôi sớm hơn, câu trả lời của chị khiến trái tim tôi đau đớn, chị nói: "Chị cứ nghĩ bản thân chị có đủ khả năng để khiến em say mê, thế mà, chị quá ngu xuẩn... ngã tận hai lần tại cùng một chỗ... chị quá ngu xuẩn..."
Thật ra không phải tôi không mê đắm vì chị, tôi vẫn luôn thích chị, yêu chị. Nhưng đúng là tôi đã nghĩ, có lẽ tất cả điều này chỉ diễn ra tạm thời. Sự khác biệt giữa Thẩm Phương và tôi, cách nhìn nhận của chúng tôi về những vấn đề khác nhau, thậm chí cả về cách chị xử lý ex-bf chỉ để được ở bên tôi. Những điều đó đều làm tôi nghi ngờ rằng dù đây là một bức màn sặc sỡ chói chang, nhưng qua đi chóng vánh.
(Chen vào một đoạn: Bổn lâu Liễu Thuý Hoa có lỗi với sự nuôi dưỡng của đảng và nhân dân. Tôi đáng bị đánh bị mắng không ngóc đầu lên được... thật có lỗi với anh bạn đó... sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ bù đắp, tôi xin chân thành hứa!)
Tôi yêu chị. Là thật đấy. Nhưng tôi thật sự đã nghĩ, không nên yêu chị quá nhiều. Nếu không, đến khi có người tốt hơn tôi xuất hiện, tôi phải làm sao đây? Trong thâm tâm tôi, cả trên thực tế cũng vậy, xác suất và khả năng xuất hiện người tốt hơn tôi rất cao.
Giống như những gì Bà Cụ Non đã từng nói, thật ra tôi cũng đã từng nghĩ từ trước, nếu sau này chúng tôi lại chia xa, Thẩm Phương có thể sẽ lại yêu người mới, còn tôi, vì từng có được một người yêu tuyệt vời như Thẩm Phương, vì từng nắm trong tay một mối tình cảm động như vậy, khả năng rất cao là tôi không thể vừa mắt bất cứ ai khác.
Đêm đó, tôi nói với Thẩm Phương những lời này. Tôi vừa nói, Thẩm Phương vừa rơi nước mắt, tôi không ngừng lau nước mắt cho chị. Đến sáng thức dậy, khắp sàn nhà đều là giấy vệ sinh. Chắc hẳn anh bạn lái thuyền sẽ rất "đen tối", sẽ rất "sốc". Thực ra họ không biết bọn trẻ chúng tôi trong sáng đến nhường nào, chỉ kiss thôi, không làm gì cả. Ôi ~~ thật mất mặt người Trung Quốc ~~
Thẩm Phương khóc, chị nghe tôi nói xong, hỏi tôi: "Chị phải làm thế nào mới có thể khiến em nghĩ chị thật lòng yêu em?"
Thật là một cô gái ngốc nghếch, câu hỏi này quá tự hạ thấp bản thân. Tất nhiên tôi không thể trả lời, tôi cũng không biết phải trả lời ra sao. Đúng vậy, tôi phải tỏ vẻ, thường thì đây chính là lúc trên TV họ hay buồn rầu và thở dài
Thấy tôi không trả lời, Thẩm Phương sững sờ một lúc, chị thôi không khóc nữa. Tôi còn chưa kịp thở dài kiểu "có thần thái" của tôi, chị ấy đã tranh thở dài trước (tôi xỉu). Sau đó, chị buồn bã nói với tôi: "Thôi vậy, cứ coi như đây là một trò chơi là được..."
"Rầm" một tiếng, tôi thực sự bị đả kích, cảm giác tâm trạng của cô gái này biến đổi nhanh như tàu lượn siêu tốc vậy. Có lẽ chị thấy tôi đơ ra như khúc gỗ, chị còn cười lên, nói: "Cũng ổn, như vậy sẽ thoải mái cho cả hai hơn."
Tôi thực sự bị đả kích đến nội thương, gân cốt đứt lìa, còn chưa kịp tan nát cõi lòng xong, người ấy lại nói: "Chí ít, chúng ta rất hợp nhau về chuyện tình dục."
Vì vậy, vào buổi sáng ngày đầu tiên khi chị tròn 30 tuổi, tôi hoàn toàn biến thành một phế nhân dưới tay chị. Khi chị nói điều này với tôi, tôi đã rất suy sụp, vốn dĩ tôi là người chiếm thế thượng phong, chị ấy khóc lóc đòi tôi chấp nhận chị ấy, mà sao chỉ trong nháy mắt, tôi lại bị chị ấy phế truất thế này? Thế là, tôi bắt đầu khóc, khóc om sòm, sống chết không đồng ý, lì lợm đòi phải ở bên nhau, khăng khăng đòi người ta hứa với tôi rằng chỉ yêu một mình tôi, hơn nữa nếu kiếp này yêu xong, kiếp sau, kiếp sau sau nữa cũng vẫn phải yêu.
Trời đất, tóm lại là mất hết hình tượng, hơn nữa còn vô cùng vô liêm sỉ.
Sau đó Thẩm Phương chớp lấy cơ hội, điên cuồng lên mặt, điên cuồng thừa cơ hãm hại... Dù sao thì, bây giờ nghĩ lại, đó đúng là một cái hố lớn. Có lẽ từ đó trở đi, chủ tử nhà tôi trở nên nghiện đào hố. Đặc biệt là gần đây, chị càng táo tợn, vài ngày gần đây, mỗi khi tôi nhìn thấy chị, tôi đều sẽ hỏi: "Hôm nay chị đã đào hố chưa?"
Em thừa nhận em không thông minh như chị, nhưng em không thích bắt nạt người khác như vậy. Bảo vệ thanh niên thiểu năng trí tuệ là phẩm chất tối thiểu của một con người, được chứ?
Và sau bữa tiệc sinh nhật, cuối cùng sau cơn mưa trời lại nắng. Những ngày tiếp đó, vì cả hai không còn khúc mắc, nên chúng tôi càng trở nên hoà hợp hơn rất nhiều. Hơn nữa, sau sự việc ấy, Thẩm Phương đã đưa ra một thỏa thuận: không được phép giấu tâm trạng trong lòng, phải nói ra với người yêu. Vì vậy, chị bắt đầu phàn nàn về tôi thường xuyên hơn. Vẫn may mà chị chỉ âm thầm nói. Thực ra cũng không phải vấn đề lớn lao gì, tôi chẳng qua chỉ là người vô tâm, vô não, v.v... nói tới đâu liền quên luôn tới đó.
Tôi cũng phàn nàn về chị, phàn nàn rằng chị tiêu quá nhiều tiền vào việc mua sắm, suốt ngày mua đồ hàng hiệu, tiêu tiền như nước. Ngoài ra tôi cũng không tính toán tiền nong với chị nữa. Đặc biệt từ khi chị đến, thẻ của tôi và thẻ của chị để lẫn vào nhau, hầu như những khi mua đồ đều dùng tiền chị, chị biết mã PIN của tôi, tôi cũng biết của chị. Bởi vì thực ra đều giống nhau cả thôi. Chỉ là thẻ của tôi không tiêu nhiều, nhưng không sao, người ta dám mua chiếc túi có giá lên đến hàng nghìn bảng, thẻ tín dụng của tôi không có hạn mức lớn như vậy. Ngay cả Debit cũng không có nhiều tiền dư trong đó. Tôi đều để tiền trong trong một tài khoản với lãi suất cao rồi. Tôi phải tranh thủ kiếm lãi, lãi suất ở Anh hiện nay rất cao. Lúc muốn dùng chỉ cần chuyển khoản, rất tiện lợi, hơn nữa mỗi tháng còn lãi được rất nhiều tiền tiêu vặt. Tôi nói với chủ tử tôi, đây được gọi là quản lý tài chính, hiểu không?
Dù sao thì, chủ yếu là bây giờ tôi đã cởi mở hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, em vẫn muốn làm tốt hơn nữa. Giống như hôm nay xem quần vợt, em nghĩ, nếu em là vận động viên quần vợt, nếu em giành được chiếc cúp, em sẽ bế chị ra khỏi khán đài. Mặc dù chị vẫn lại nói với em rằng, "chị không quan tâm đến điều này." Nhưng, đây là cách em thể hiện tình yêu của em.
Lời thú nhận của Thẩm Phương với gia đình chị là áp lực duy nhất của tôi, nhưng chính vì chị đã hành động như vậy nên đã khiến tôi quá cảm động vì tình yêu của chị, đến mức không còn lý do nào để chùn bước nữa. Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu chủ tử tôi thích gì ở tôi, nhưng tôi tin hiện nay Thẩm Phương đang rất hạnh phúc, tôi muốn khiến chị hạnh phúc mãi mãi. Tôi luôn tin trên đời này có thần linh, và tôi tha thiết cầu xin các ngài hãy tác thành cho chúng tôi.
Nếu đen đủi thay, các ngài không tác thành, vậy thì tôi chỉ có thể nói, thật xin lỗi, bây giờ hạnh phúc của Thẩm Phương vĩ đại hơn tín ngưỡng của tôi.
Thứ Ba tuần tới tôi sẽ đi công tác, phải đi tận vài tháng, coi như đây là lời tạm biệt đi, cho dù có không mỹ miều lắm.
Tôi cũng từng tiết lộ với Thẩm Phương rằng tôi sẽ xây lầu tianya lên đến 99 tầng, Thẩm Phương hỏi ngược lại: "Sau đó thì sao? Xây xong sẽ hết à?"
Đúng vậy, chăm chỉ làm gì cơ chứ, nếu như em có thể khiến chị hạnh phúc 99 năm, đó mới là thành tựu thực sự.
Cuộc sống rất kỳ diệu. Đôi khi sống hạnh phúc còn quan trọng hơn sống đặc sắc.