Đã là con người, tất nhiên phải có Emotion, thần tiên cũng như vậy. Tâm trạng của Thẩm Phương, cũng không ít hơn tôi là bao. Đương nhiên tôi có thể hiểu, cũng như chị ấy có thể hiểu tôi vậy. Nhưng, tôi rất khó để giải quyết, không giống cách chị có thể "lấy hung bạo thay hung bạo" để thay đổi tôi những lúc tôi có tâm trạng. Có lẽ do tôi kém.
Tôi nghĩ đó là vì tuần sau tôi sẽ đi công tác. Tôi cứ phủi mông rồi đi luôn, để lại cho chị rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết. Người ta hay nói, mỗi khi chia ly, người ở lại luôn là người ôm nỗi buồn lớn hơn. Tôi nghĩ cũng phải. Vật thì còn đó, người thì ở đâu, nhìn thấy kỷ niệm sẽ khó lòng tránh khỏi buồn bã.
Nhưng, Thẩm Phương không hề thừa nhận chuyện này. Mỗi khi tôi giả bộ từ bi, nước mắt cá sấu, muốn an ủi và quan tâm chị vì phải ở lại, nhưng chị ấy vẫn luôn ngẩng cao đầu, hừ tôi một tiếng, cứng đầu cãi lại tôi: "Đợi đến khi em đi, em sẽ không biết chị vui như thế nào đâu, đừng ảo tưởng nữa."
Đúng vậy, tôi luôn ảo tưởng rằng mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Nếu như thật sự nghĩ theo như những gì chị phàn nàn, có lẽ sẽ đúng. Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi này, chị đã phàn nàn không biết bao nhiêu lần. Ví dụ, ở trong vùng khỉ ho cò gáy này của tôi, chị muốn mua giúp tôi một bộ suit nhưng không tìm thấy cửa hàng nào tốt để mua, shopping mall trong town đóng sớm quá, tôi tan làm, người ta cũng tan làm, muốn cùng nhau đi mua sắm cũng khó, những đồ đi công tác còn chưa pack được bao nhiêu. Các nhà hàng ăn uống trong thành phố cũng quá nghèo nàn, mới hôm trước, tôi muốn cùng ăn bữa cơm với chị sau khi tan làm, đi được một đoạn đường, liên tiếp 5 nhà hàng đều phục vụ cơm Ý.
"Nhìn xem nơi em sống, từ đồ ăn, cái mặc, vui chơi, đến cả đồ dùng, đúng là live in the past."
Nhìn thấy một nhà hàng thứ năm, thực ra là chuỗi cửa hàng kiểu Ý có tên Ask. Cuối cùng Thẩm Phương cũng "bùng nổ", chị hất tay, chị đây không ăn nữa! Sải bước về phía trước.
Tôi chạy bộ phía sau theo nhịp bước của chị và hét lên: "Trái, trái, trái phải trái, left, right, left!"
Vài phút sau, rẽ vào một con hẻm nhỏ, Thẩm Phương đột nhiên dừng lại, quay đầu lại đẩy tôi ra: "Đi đi, đi đi, chị không muốn nhìn thấy em."
Chị bảo em đi, nếu em đi thật, sau này em làm gì còn mặt mũi làm chủ lâu trên Tianya nữa?
Tôi đứng im, cười toe toét. Nhưng lần này, chỉ trong nháy mắt, đã thấy trời xanh mịt mù mây đen, sẽ mưa bão bất cứ lúc nào.
Tôi sững người, định dỗ chị. Nhưng lại chỉ trong nháy mắt, trời quang mây tạnh. Chị giận dữ nói với tôi: "Đi thôi đi thôi, đi cho em ăn Lasagna, ăn đến nỗi béo như Garfield mới thôi, béo đến mức không ai muốn em nữa."
Đôi khi, tôi nói đùa với Thẩm Phương: "Chị nhìn xem năm nay thời tiết thất thường chưa này, có lẽ do chị làm đấy. Chị nhìn mà xem, thời tiết sáng nắng chiều mưa cứ như tâm trạng của chị vậy. Một ngày có thể mưa đến vài trận."
Mỗi khi tôi nói vậy, Thẩm Phương đều sẽ không nói gì nữa, trông chị như chẳng hề hấn gì, quay mặt đi. Không biết tại sao, bóng lưng chị để lại cho tôi lại khiến tim tôi đau nhói như vậy.
Kể từ hôm chị đến, hành lý của tôi chưa bao giờ được sắp xếp xong cả. Bỏ quần áo vào, lại mua một bộ mới, lại đổi, đồ cùng cá nhân cũng thế. Chị luôn lo sợ tôi khi đến nơi sẽ không mua được, hoặc không có thời gian đi mua. Chỉ riêng giấy thấm dầu thôi, có lẽ một năm tôi cũng dùng không hết, thu dọn. Còn có cả vô vàn những loại kem dưỡng da, mỹ phẩm đắt tiền mà tôi chưa bao giờ dùng và sẽ không bao giờ dùng. Nhích chật một chiếc vali, chị lại mua thêm chiếc vali nữa. Hôm đó chị ra ngoài mua sắm, đến tận 8 giờ tối mới về, tôi vừa hỏi, mới biết hoá ra chị đi tàu hoả đến một thành phố lớn gần đây, chỉ đơn giản là vì ở đó mới có vali du lịch hiệu này.
Thấy tự dưng ở phòng khách xuất hiện một chiếc vali to đùng. Nghĩ chị một thân một mình kéo nó về, lại còn phải đổi một chuyến tàu hoả. Mắt tôi chợt cay cay, nếu như không phải vì quen tôi, có lẽ chị chưa bao giờ phải lo lắng, phải nhọc lòng như vậy.
Tôi ôm chị, muốn nói vài lời tình cảm với chị, đang định mượn cơ hội này bày tỏ tình cảm, ai ngờ người ta đẩy tôi ra: "Hừ, ai bảo, chị đối xử với ai cũng tốt như vậy! Nếu không làm gì có nhiều người yêu chị đến thế!"
Ăn cơm xong, tôi lại tiếp tục sắp xếp đống hành lý mãi mãi không thể sắp xếp xong. Một lúc sau, chị hậm hực xông vào phòng làm việc của tôi, mắng tôi: "Tại sao không đem chúng theo?"
Chúng, chính là hai cuốn sách. Đó đều là sách của Jane Austen: Sense And Sensibility và Pride And Prejudice. Hình như phần lớn các bạn đều đã đọc hai xuốn này. Hồi tôi mới đọc là lúc còn học cấp ba, sau đó lên đại học lại đọc, ra nước ngoài, nhất là khi lại về Anh, tôi vẫn đọc lại.
Trong số những thứ đồ mà Thẩm Phương chuẩn bị cho tôi, có không ít CD và DVD. Chiếm không ít diện tích. Tôi nhìn vali đã đầy, nên tiện tay lấy ra vài thứ đã đọc qua. Thật sự đã đọc rồi, đều là sách cổ như vậy mà, lại còn đọc nhiều lần là đằng khác. Thế nhưng, chỉ vì sự sơ suất be bé này đã bùng lên cơn thịnh nộ của Thẩm Phương, đi kèm với tiếng sấm ngoài phòng, một trận mưa bão đã đổ xuống.
Trời tạnh mưa, Thẩm Phương nói với tôi: "Con gái ai cũng có Emotion."
Tôi hỏi: "Chị đang xin lỗi hay đang lấp liếm thế? Em không phải con gái à?"
Chị lại tỏ ra "không thèm chấp", hứ một tiếng rồi rời đi ngay. Đến khi rất khuya rồi vẫn giận giữ không nói chuyện với tôi. Sau đó, câu đầu tiên mà chị nói, đó là: "Em nghĩ sao, nếu chị đi cùng em?"
Trong tâm trạng chiến tranh lạnh trường kỳ, tôi nhất thời chưa nghĩ kịp, thuận miệng hỏi: "Chị định không đi làm thật à?"
"Ừ, thì sao? Coi thường người ta à?"
Tôi vừa nghe giọng điệu này đã biết mình lại giẫm phải "bãi mìn" rồi, cùng với sự cảm động, đang định nói gì đó chữa cháy. Nhưng còn chưa kịp nghĩ kỹ, thì bên kia đã nói ra hai từ đơn giản, lại dập tắt tâm trạng sến súa của tôi.
"Leave that (quên đi/ coi như chị chưa nói gì)" Vẫn là điệu bộ xua tay không thèm chấp đó, vẫn là bộ mặt coi như không có gì đó, vẫn quay người đi với không chút do dự nào.
Tối qua, khi trời gần sáng, tôi chợt tỉnh giấc. Cảm thấy Thẩm Phương bên cạnh không ngừng động đậy. Tôi lay chị, hỏi chị sao vậy? Một lúc sau, dường như chị mới tỉnh dậy từ giấc mơ, chị quay lại ôm chặt tôi: "Chị lại mơ thấy mẹ..."
Sáng nay khi thức dậy, nếu không vì nhìn thấy dấu tích những giọt nước mắt trên mặt Thẩm Phương, tôi sẽ nghĩ mọi thứ chỉ như một cơn giác mộng. Chị vẫn khó tính với tôi, từ bữa sáng cho đến bữa tối, không những vậy, lại còn tăng mức độ lên thành "bùng nổ".
Nếu không phải vì nhớ lại hàng nước mắt và cái ôm thật chặt tối qua của chị, tôi sẽ thực sự tưởng chị đang ghét bỏ tôi. Vốn dĩ, tôi cũng cảm thấy tôi đã khiến chị ghét bỏ.
Nếu không phải vì vừa nãy chị cho tôi xem vé xe, điểm đến giống với của tôi, có lẽ tôi vẫn đang lo để chị lại một mình, để một cô gái khiến người ta yêu thích này ở lại nhà, thật là không yên tâm nổi.
Nhưng, Thẩm Phương vẫn không cho tôi cơ hội "trữ tình" nào. Theo chị nói: "Mùa hè năm nay ở đây không thích, đến biển xem thế nào, cũng là ý hay."
Tôi chơi trò sến súa hơi quá, xoay vai chị lại, chầm chậm nói: "Đừng quá bướng bỉnh, có được không?"
Thẩm Phương không nói gì, nghiêng đầu nhìn tôi, nhìn rất lâu, che miệng cười, cười rất kỳ quặc, lại còn vỗ đôm đốp lên vai tôi, bắt chước giọng tôi và nói: "Đồng chí nhỏ, em đúng là hiểu chuyện."
Trời, chủ tử thân yêu của em, Thẩm Phương tôn kính của em, chị không biết phối hợp với yêu cầu cốt truyện gì cả, chị chưa từng xem phim thần tượng bao giờ sao? Cho dù chưa xem bao giờ, nhưng chị cũng nên đọc qua tiểu thuyết ngôn tình rồi chứ? Chị không biết rằng, trong những tình tiết như thế này, khi em nói xong, chị nên nhìn em một cách đầy tình cảm, sau đó chầm chậm tiến đến, sau đó ◎#¥%......
Người không hiểu lãng mạn ấy mà ~ lại còn nói em ~ xì ~~