Sáng đi làm, khi hơi thở đầu tiên tôi thở ra lặng lẽ tản ra trước mắt, để tôi nhìn rõ thế giới ngoài phòng, lúc này, thấy tuyết đã bắt đầu tan. Những giọt nước tí tách nhỏ giọt chảy xuống từ mái hiên, từ ngọn cây, bầu trời biến thành một màu xanh biếc.
Vẫn bận rộn không ăn cơm trưa. Sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong và ngoài nhà khiến tôi phải rút vội tàn thuốc chỉ còn nửa điếu rồi vội vã trở vào nhà.
Mấy hôm nay có vẻ ít hút hơn, như vậy cũng tốt, đúng không? Chị ấy nói.
Tôi nhớ lần trước Thẩm Phương đến, chị vẫn hút chực thuốc của tôi. Chỉ cần tôi chạm vào bao thuốc, nhất định bên cạnh sẽ bay đến một câu: "Cho chị một điếu." Tôi cười nói "Smoking Seriously Harms You." Thẩm Phương lập tức bướng bỉnh đáp lại: "And Others Around You."
"So..."
"So."
Được, đối với cô gái này, tôi chỉ biết đầu hàng.
Buổi trưa, Thẩm Phương kiểm tra cơm trưa, phát hiện tôi bỏ lỡ giờ ăn trưa, nên cũng nhắn lại: "Chị cũng không ăn", "Tại sao", "Giảm béo." Tôi cười khổ, xem ra người nên giảm béo là tôi mới phải. Sau Giáng sinh, khi đi làm, rất nhiều người nói tôi béo lên, vừa trắng vừa béo, nhìn rất là "fresh".
Khi chuẩn bị tan làm mới ngồi xuống ăn bữa trưa do buổi sáng mang đến - sandwich tự làm. Sandwich Anh, hamburger Mỹ. Tôi dường như cũng bất giác quen với những ngày tháng chỉ ăn những đồ nguội lạnh. Thời gian thực sự có thể phá hủy mọi thứ, thật đáng sợ.
Về đến nhà, gọi cho Thẩm Phương, hỏi chị đang làm gì. Thẩm Phương nói, đang xếp hàng mua Sweet Chili Chicken Toasted Deli Sandwich của McDonald's. Tôi nói: "Được rồi, bà chủ, đừng thi đấu với em nữa, đâu phải chị không có ai nấu cơm cho đâu, hơn nữa, lúc chị gọi món, đừng gọi kiểu không chừa một chữ nào như vậy, nghe là biết khách quen, chúng em thường nói là, Toasted Chilli Chicken Sandwich, cũng không được, chữ Toasted có thể bỏ."
Không nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Phương, nhưng giọng điệu vẫn bướng bỉnh như vậy: "Nhưng mà trên poster ghi thế."
Mà cảm nghĩ sau khi ăn xong là gì? —— Junk Food lúc nào cũng ngon hơn Diet Food.
Được, được, được, em trả tiền, để chị ngày nào cũng được uống cà phê Kenco hoặc Nestlé mới ra lò, để bữa nào chị cũng được thưởng thức McDonald's, KFC, Burger King, chị chỉ cần làm đầu bếp của riêng em, như vậy mỗi tối muộn đi về em sẽ có thể uống một bát canh Tịnh kiểu Hong Kong nóng hổi.
Làm ơn đấy, em đã qua tuổi không biết nghe lời rồi, chị không cần làm đến mức lấy thân mình làm gương đâu.
Mặc dù, chiêu này thực sự rất hiệu nghiệm. Buộc tôi phải lãng phí hai tiếng trong bếp để sáng mai không phải ăn ngũ cốc và trưa mai có thể ăn cơm hợp. Tuy nhiên, trước tiên phải nói trước một điều, nếu sáng mai có chuyện gì xảy ra, ví dụ như dậy muộn, không kịp đem theo, chị đừng có thi đấu với em nữa đấy.
Bà Cụ Non nói: "Làm rồi mà không ăn, cất tủ lạnh đợi mai ăn, đồ khùng."
Lúc đó tôi nói: "Phí lời, chiều gần 5 giờ chị mới ăn một chiếc sandwich ExtraThick, làm gì ăn nổi nữa!"
Sao giờ này lại thấy đói vậy? Đi đây, kiếm miếng bánh mì để ăn và khỏa lấp những tổn thương tinh thần do công việc gây ra. Chết tiệt, đúng là vùng hoang vu hẻo lánh. Nếu giờ này đang ở Trung Quốc, chắc chắn tôi sẽ xua tay và nói: "Đi! Đi ăn lẩu!
Về việc Thẩm Phương có chơi cờ tốt hơn tôi không, tôi không biết. Vì tôi không biết chơi cờ vây. Nhưng, điều mà tôi có thể chắc nịch là chị ấy không phải là một cộng sự giỏi trên sân bóng quần. Khi chị ấy ở trên sân, tôi đặc biệt không hưởng thụ nổi niềm vui thi đấu bóng quần, lúc nào chị cũng không đánh được. Nhưng khi đánh với người khác thì khác. Tim đập thình thịch.
Nhưng ngay cả khi tôi chơi cờ vây tốt, đoán chừng vẫn sẽ không thắng được chị. Tôi luôn cảm thấy chỉ số IQ của Thẩm Phương cao hơn tôi. Dưới ánh mắt ấm áp của Thẩm Phương, tôi không thể nói dối, không thể gạt mọi, giở một ít trò nhỏ cũng luôn sợ bị bại lộ. Không được, về lâu dài, nhất định phải nghĩ ra biện pháp đối phó.
- -------
26-01-2007 - 9:22:28
Thẩm Phương nói, ngày mai không đến, phải tham dự một bữa tối do một nhân vật tầm cỡ nào đó tổ chức. Còn nói, khi kết thúc chị sẽ gọi người nhà đưa chị đến chỗ tôi, nếu không thì sẽ đến vào sáng thứ Bảy.
Tôi lo lắng nói: "Hay là tuần này không đến nữa, vội quá, hơn nữa chị cũng mệt."
Thẩm Phương không trả lời, chỉ bảo nói chuyện sau nhé.
Không đến. Quá tuyệt vời, buổi tối ra ngoài chơi, thứ Bảy đi tập thể dục. Những ngày cuối tuần trong tháng gần đây, tôi đã ra vào trung tâm thể thao chưa được mấy lần, nghĩ xem nào, 2 lần, 1 lần? Kiểu gì cũng không quá hai lần. Tự cảm thấy đã tăng lên ít nhất phai cân. Được, mau hẹn cái lịch với anh bạn Ấn Độ đi, đi đánh bóng quần nào!
Tìm đồng bọn cùng nghề trong trường đại học.
A: "Á (mức độ sốc), bà thật sa đoạ, tôi nghèo sắp chết rồi, Writing Up hết tiền tiêu mà còn đi chơi ơi ơi ơi ơi........Echo........."
B: Á, bà sa xỉ nhỉ, còn có thời gian đi chơi? Tôi đang sửa bài nhũn cả tay, bà nói xem tại sao học sinh năm nay không như năm khác nhỉ, đang muốn cho chúng 40 điểm, nhưng không cho được. Ê, tôi cho bà xem một đoạn, bà nghe xem..... bà đừng vội, đợi tí......(tay chân bà nhanh lên hộ cái, tôi sắp dùng hết thời gian rảnh)..."
C: "À (âm thanh yếu ớt), không đi, đừng nhắc tới rượu nữa, cứ nhắc tới là tôi lại đau, gan nhiễm mỡ của tôi sắp biến thành nhiễm rượu luôn rồi, ê, cái thuốc xxx ở công ty bà làm rất nổi ở Trung Quốc phải không, bà nói cái đó bảo vệ gan....(tôi không làm lâm sàng, thuốc ở công ty tôi nhiều lắm, bà đang nói đến thuốc nào? Xin hãy dùng tên hóa học của nó được không? Hãy dùng tên tiếng Anh khi sử dụng sản phẩm.)
Thôi vậy, tôi sẽ tự đi.
Đường dây nóng của Thẩm Phương đến.
"Đang làm gì thế?" - Thẩm Phương tỏ ra ấm áp.
"À, vừa đặt điện thoại xuống, ban nãy hẹn đi quán bar nói chuyện với vài người bạn." - Tui tỏ ra điềm tĩnh.
"Ồ, đừng lái xe nhé, gọi xe đi." - Tỏ ra rộng lượng.
"Em biết, không lái, các bạn đến đón em." - Tui ra oai.
"Ồ." - Tỏ ra không sao cả.
Thật là tức, chị không quan tâm tui. Được, chị không nói chuyện, em cũng không nói chuyện.
"Ừm, vậy lát nữa chị gọi cho em nhé, byebye." - Tỏ ra muốn cúp máy.
"Chị đang làm gì thế?" - Tỏ ra, không phải tỏ ra, mà là rất hèn! (Bao nhiêu lần rồi, bao nhiêu lần rồi? Dục cầm cố túng* là tuyệt chiêu của chị ấy đấy! Bạn học Tiểu Minh à, tại sao làm sai một câu, mà lần sai vẫn sai tiếp?.....)
*Dục cầm cố túng: Kế thứ 16 trong Tam tập lục kế, nghĩa là "muốn bắt, thì hãy thả"
"Đang đợi người đến đưa quần áo, người làm tóc cũng chưa đến, đang rảnh rỗi đọc báo." - Tỏ ra dần dần chiếm thế chủ động.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Về Bên Anh |||||
"Ồ, trịnh trọng như vậy, xem ra Sir này đặc biệt à nha." - Tỏ ra nồng độ PH đang giảm.
"Ha ha, sao thế, không vui à?" - Tỏ ra như cái gì cũng biết.
"Đúng vậy, ghen đấy." - Chuẩn bị xoay chuyển từ khách sang chủ, nhất định không bó tay chờ chết.
"Được rồi, đừng giận nữa, chị kết thúc xong sẽ sang chỗ em ngay nhé? Không mất nhiều thời gian đâu, chị thực sự không hứng thú với bộ sưu tập rượu của ông ấy, chỉ là phải quyên góp một chút, giao tiếp xã hội thôi." — Tỏ ra rất đắc ý.
"Không phải em ghen với quý ngài, em đang ghen với chị. Chị nói xem em làm sao có thể may mắn tìm và quen được với một quý ngài như chị chứ, lần sau chị đưa em đi nhé? Này, nếu như kết hôn với Sir, vậy title sau này sẽ có thêm chữ Lady đằng trước nhỉ?"—— Hê hê hê, tui thật hư.
".... Trời tối rồi. Không nói chuyện với em nữa." — Tỏ ra bất lực.
"Tối rồi sao? Đâu có?" — Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Em đang nằm mơ mà còn nói trời không tối. Ồ, cũng có thể, nằm mơ giữa ban ngày. Tuỳ em thôi." — Chị lại mắng em!
Cúp máy, nghĩ lại vẫn không can tâm. Lại gọi đi: "Này, nếu em và ông Sir đó của chị gửi thiệp cho chị cùng một lúc, chị sẽ chọn ai?"
"Haha, em gửi thiệp cho chị làm gì? Qua sinh nhật rồi, Lẽ nào là kết hôn? Với ai vậy?"
"Được, ngay trong tối nay em sẽ tìm một người cho chị xem. Chị đợi đấy, ngày mai đến sớm bắt gian đi!"
"Da đen? Da trắng? Hay da vàng?" — Chị còn có tâm tư nghĩ đến việc này sao, thật không lành mạnh, Thẩm Phương!
"Không cần chị quan tâm! Biết đâu sau này em sẽ đẻ ra một Hoa Baby đó! — Tôi tức chết.
"Hoa sao? Ồ, Zebra..."
Tóm lại, hôm nay tôi đọ sức với ai cũng đều thất bại!
Tôi đi đây, trước tiên xem lịch hoàng đạo, có phải hôm nay không tiện "giao lưu" không? Sau đó mang theo bùa hộ mệnh, đi bar bắt người về đây!