3
Nghĩ đến đây, ta liền nói với mẫu thân:
"Nếu đã giao phó cho con, vậy con phải làm tròn trách nhiệm của một người mẫu thân. Hựu ca nhi quý giá, nếu phạm sai lầm, con có thể đánh nó không?"
Mẫu thân ta vội gật đầu:
"Tất nhiên là được. Nếu con không đánh mà nuông chiều quá mức, ta mới thật sự lo lắng."
Câu trả lời này xem như tạm ổn.
Ta tiếp tục:
"Vậy còn Yên Nhi? Nếu nó không ngoan, con có thể mắng nó không?"
"Không thành vấn đề."
Mẫu thân ta xem ra cũng hiểu chuyện.
Cuối cùng, ta hỏi:
"Thế còn tỷ phu? Con đã nhìn hắn ta không thuận mắt từ lâu rồi, con có thể đánh không?"
Mẫu thân ta lau mồ hôi, nói:
"Chuyện này phải hỏi bà bà con, dù sao hắn cũng không phải do ta sinh ra…"
"…"
Cuối cùng, ta nghiêm túc nói:
"Mẫu thân, người có tin con không?"
Mẫu thân ta nhìn sâu vào mắt ta, nói:
"Con là con của ta, hơn nữa còn do ngoại tổ phụ con dạy dỗ trưởng thành. Con vừa thông minh vừa dũng cảm, lại chính trực. Ta không tin con, thì còn tin ai được nữa!"
Chỉ cần câu nói này là đủ rồi.
4
Thế là, ta mang theo đoàn tùy tùng từ Gia Dục Quan cùng một lượng lớn của hồi môn, như ý mọi người, oai phong lẫm liệt gả vào phủ Tấn Dương Bá.
Kế thất thông thường đâu có được rước đi với của hồi môn phong phú và khí thế như ta.
Người trong phủ Tấn Dương Bá đều tinh mắt, lập tức hiểu rõ địa vị của ta ở nhà mẫu gia không thua kém gì tỷ tỷ ta.
Đêm tân hôn, ta vốn định nói rõ mọi chuyện với Triệu Ngọc Hoa.
Từ nay về sau chỉ coi nhau như bạn đồng hành, cùng nuôi dạy con cái, nước giếng không phạm nước sông.
Ai ngờ, đến tận khi trăng lên giữa trời, người này vẫn còn say khướt, được mấy tiểu đồng dìu vào phòng, loạng choạng ngã xuống giường rồi ngủ mê mệt.
Các tỳ nữ của ta đưa mắt nhìn nhau, nói:
"Thật không thể chấp nhận nổi! Sao tân lang có thể như vậy?"
Đêm tân hôn không uống rượu giao bôi, không động phòng, thực sự không ra thể thống gì.
Huống chi, hắn đâu phải thiếu niên ngây ngô, làm sao dễ dàng để người khác chuốc say?
Rốt cuộc cũng chỉ vì không coi trọng ta - người kế thê này.
Ta nghĩ, có lẽ hắn cũng không muốn ta nhanh chóng có thai, để tránh ảnh hưởng đến hai đứa con của tỷ tỷ ta.
Đã cùng mục tiêu, ta cũng không làm khó hắn. Liền phất tay, sai người thay y phục cho hắn rồi ném lên giường mềm.
Sáng hôm sau, Triệu Ngọc Hoa từ từ tỉnh lại.
Ta đã trang điểm chỉnh tề, đầy một phòng tỳ nữ đang chờ hắn.
Hắn thấy ta vẻ mặt điềm nhiên, không lộ chút buồn bực hay oán giận, liền thoáng ngạc nhiên, giải thích:
"Tối qua Trung Sơn Hầu ép ta uống rượu…"
Ta lạnh lùng cắt ngang lời biện bạch nhạt nhẽo của hắn:
"Phu quân, đã đến lúc phải đi từ đường nhận tổ quy tông."
Triệu Ngọc Hoa thấy ánh mắt lạnh nhạt của ta, trong đó chỉ toàn vẻ băng giá, liền khựng lại một lúc, sau đó nói:
"Được, ta sẽ chuẩn bị."
Đợi hắn chỉnh trang xong xuôi, liền dẫn ta đi về từ đường của họ Triệu.
Suốt dọc đường, chúng ta không nói thêm một lời nào.
Nghe các nha hoàn cũ của tỷ tỷ kể lại, Triệu Ngọc Hoa là người nghiêm cẩn, hành sự thận trọng, ít nói, luôn tuân theo nguyên tắc nói vừa đủ, trong nhà rất có uy nghiêm.
Tỷ tỷ ta khi còn sống luôn phải hết sức cẩn thận đoán ý của hắn.
Nếu đoán đúng, tất nhiên sẽ nhận được sự hài lòng. Nếu đoán sai, hắn không nổi nóng, chỉ lạnh nhạt đối đãi, để tỷ tỷ tự mình suy ngẫm.
Sống chung vài năm, tỷ tỷ luôn phải dè dặt hầu hạ hắn.
Lần này, đêm tân hôn hắn cố tình chuốc say bản thân.
Nếu ta tỏ ra dịu dàng bao dung mà thông cảm, hắn nhất định sẽ tỏ ra tốt bụng với ta.
Nhưng ta không làm vậy, nên trong mắt hắn, ta là một người nữ tử không hiền thục, nhu mì.
Những kẻ sĩ tự phụ như hắn đều có cách dạy dỗ thê tử mình ở sau lưng.
Chỉ tiếc rằng, ta không có hứng để quan tâm đến hắn.
5
Khi làm lễ nhận thân, cuối cùng ta cũng được gặp toàn bộ thân thích trong phủ Tấn Dương Bá.
Phủ Tấn Dương Bá nhân khẩu đông đúc, ngoài Đại phòng và Nhị phòng là đích xuất, còn có Tam phòng, Tứ phòng đều là thứ xuất. Nghe nói, còn có mấy vị cô nãi nãi đã xuất giá.
Thái phu nhân của phủ trông có vẻ hiền hòa, nhưng sắc mặt tái nhợt, rõ ràng sức khỏe không tốt.
Nhị phu nhân Lý thị, người quản việc trong nhà, là kẻ tinh ranh xen lẫn bá đạo. Lời nói câu nào cũng đầy ẩn ý sắc sảo. Nghe kể, khi tỷ tỷ ta còn sống, luôn bị bà ta chèn ép.
Bà ta đối với ta cũng không ngoại lệ, rõ ràng có ý muốn áp chế ta.
Sau khi chào hỏi những người ngang hàng, hai đứa con của tỷ tỷ ta được nhũ mẫu dẫn tới hành lễ với ta.
Yên Nhi thì thôi, hành lễ đúng mực, đâu ra đấy.
Nhưng Hựu ca nhi thì lại rụt rè sợ sệt, trông thật nhút nhát.
Triệu Ngọc Hoa cau mày, trong mắt lộ rõ vẻ bất mãn, dường như không hài lòng với đứa nhi tử này.
Hựu ca nhi bị cha mình trừng mắt một cái, ánh mắt sợ hãi càng thêm đậm.
Ta âm thầm thở dài, nắm tay cũng bất giác siết chặt lại.