Trải qua khoảng thời gian ngắn kia, hai người ăn sáng xong trong lúc Lam Khiên Mạch còn đang đánh mông Cát Cát, Ngôn Thanh Hạm cười không nói gì yên lặng cho qua. Nhìn đồng hồ điểm đúng 9h, Ngôn Thanh Hạm đứng dậy chỉnh trang lại túi áo mình, nhìn Lam Khiên Mạch ngồi bên cạnh, không biết nên nói lời từ biệt thế nào.
"Thanh Hạm phải đi làm sao?" thấy được Ngôn Thanh Hạm lúng túng,, Lam Khiên Mạch liền mở miệng nói trước, nàng đưa tay ôm đối phương vào ngực, để cô tựa lên vai mình. "Hôm qua ông nội nói để tôi quản lí Ngôn thị, từ ngày mai trở đi, có thể tôi sẽ rất bận." Ngôn Thanh Hạm nghiêm túc nói chuyện, thật ra cũng có ẩn ý muốn nói với Lam Khiên Mạch cô không có thời gian rãnh đến đây nữa.
"Nga." Lam Khiên Mạch chỉ đơn giản đáp lại một tiếng cũng không nói gì, nhìn nàng nhàn nhã nằm trên sofa nhắm mắt không biết đang suy nghĩ gì, Ngôn Thanh Hạm cũng không quấy rầy nàng, yên lặng ngồi một bên. "Không biết công ty Thanh Hạm có cần nhân viên sai vặt không? thật ra thì, tôi cũng là một nhân tài đó nha."
"Cô muốn đến Ngôn thị?" biểu tình Ngôn Thanh Hạm lúc này muốn hỏi, sợ là chỉ có thể dùng từ kinh ngạc không thể tin để hình dung. Nhìn ánh mắt cô lóe lên sự nghi ngờ cùng do dự, Lam Khiên Mạch cười một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô.
"Sao vậy? Thanh Hạm nghi ngờ năng lực của tôi sao? Hai là hoài nghi tôi có ý đồ gì?"
"Không có gì, chỉ là không nghĩ đến với tính tình lười biếng như cô lại chủ động muốn đến Ngôn thị."
"Đó chỉ là nói thôi, Thanh Hạm cho là tôi muốn làm nhân viên ngồi văn phòng thật sao? thật ra cô nghĩ vậy cũng đúng, tôi đúng là người không thể ngồi yên được. Nếu để tôi chín năm mỗi ngày đến công ty mấy người báo cáo, suốt ngày ngồi trong phòng làm việc, chỉ sợ không để tôi mệt chết cũng sẽ bị chết ngộp bên trong, đề nghị khi nãy coi như tôi chưa nói gì đi."
"Lam Khiên Mạch…" nhìn Lam Khiên Mạch nở nụ cười, Ngôn Thanh Hạm cảm thấy mặc dù những lời nói kia của nàng cũng rất ung dung, nhưng bên trong cũng xen lẫn chút không biết nên làm gì. Thật ra thì mình cũng không phải là hoài nghi mục đích nàng đến Ngôn thị, càng không phải vì nàng làm trong Tiêu Tương Các mà bài xích nàng. Chỉ là bản thân là người quản lý Ngôn thị, khi tuyển người thì cũng phải xử lý chu toàn, không thể vì câu nói của Lam Khiên Mạch mà cho nàng vào Ngôn thị đầu tiên. Cái này không chỉ ảnh hưởng đến phát triển Ngôn thị, cũng là biểu hiện sự không tôn trọng những nhân viên khác.
"Thanh Hạm sao lại bày ra bộ dạng khi dễ tôi vậy? Thật ra tôi rất thích công việc hiện tại, mỗi ngày trong Tiêu Tương Các nhúc nhích ngón tay, hay là cởi chút quần áo thì tiền cục nhỏ cục to ào ào đến, so với công việc mấy người kia làm thoải mái không biết bao nhiêu lần." Lam Khiên Mạc cố tỏ vẻ ung dung nói, nàng cũng không hề bỏ sót hai mày chân mày của Ngôn Thanh Hạm đang nhíu chặt lại.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, cô đưa tôi đến Tiêu Tương Các trước, sau đó về nhà được không?"
"Ừ." Ngôn Thanh Hạm thấp giọng trả lời, đi theo Lam Khiên Mạch ra khỏi nhà. Cho đến khi ngồi vào trong xe, thậm chí là khi lái xe đến trước của Tiêu Tương Các cũng không còn ai mở miệng nói chuyện nữa, hai người chỉ trầm mặc như vậy. Nhìn thấy Lam Khiên Mạch xoay người muốn xuống xe, Ngôn Thanh Hạm cắn môi dưới, cuối cùng không nhịn được đưa tay nắm lấy cổ tay nàng lại.
"Cô không muốn nói gì với tôi sao?"
"Hả? Thanh Hạm muốn nghe gì?" Lam Khiên Mạch tựa tiếu phi tiếu hỏi ngược lại, tiếp đó xoay người ngồi vào xe.
"Nếu cô không có gì muốn nói thì có thể xuống xe." Ngôn Thanh Hạm lên tiếng lần nữa, ánh mắt nhìn thẳng vào tay lái, thậm chí đến cả dư quang cũng không có cho Lam Khiên Mạch một chút.
Nhìn bề ngoài, sắc mặt Ngôn Thanh Hạm bình thường, cũng không có xảy ra gì khác, nhưng Lam Khiên Mạch cảm giác được cô đang mất hứng, thậm chí trong lòng còn có bất mãn. Mà ngọn nguồn khó chịu này chính là mình. Vốn cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng Lam Khiên Mạch lại cảm thấy rất vui, khóe miệng cũng cong lên
Thấy bộ dạng nàng không tim không phổi, tựa như cái gì cũng không thèm để ý, chân mày Ngôn Thanh Hạm vốn đã giãn ra lại nhíu chặt lại, sắc mặt cũng chìm đi vài phần. Cô cảm thấy mình giống tên ngốc đang tự mình đa tình, cô nghĩ là Lam Khiên Mạch nên cho quan hệ mập mờ giữa hai người một câu trả lời, nhưng đối phương lan không có chút gì là tỉnh ngộ, vẫn tự nhiên làm chuyện mình làm khiến mình khó chịu.
Đã như vậy, cuộc nói chuyện sáng nay coi là gì? Đùa giỡn? Hay đang nói đùa?
''Thanh Hạm đừng giận, mặc dù bộ dang cô cau mày nhìn rất đẹp mắt, nhưng tôi không muốn thấy bộ dạng cô không được vui như thế này.'' Lúc này có bàn tay sờ lên trán mình. Nàng vuốt ve qua lại bên trên, muốn làm hai cái núi nhỏ bên trên lông mày hạ xuống. ''Cô không làm việc sao?'' Ngôn Thanh Hạm né tránh tay Lam Khiên Mạch hỏi, rất hiển nhiên ra lệnh đuổi khách.
''Xin lỗi, Thanh Hạm, thật lòng tôi cũng không muốn để cô phải giận. Nè cho cô.'' Bàn tay bị mở ra, Ngôn Thanh Hạm nghi hoặc nhìn viên kẹo trong tay, quả thực không thể hiểu nổi cách suy nghĩ của Lam Khiên Mạch có phải là của một người bình thường hay không. ''Tôi không muốn ăn.'' Ngôn Thanh Hạm vừa nói, đem viên kẹo trả lại vào tay Lam Khiên Mạch.
''Thanh Hạm giận tôi, ngay cả cho kẹo cũng không ăn, thật đáng tiếc, nó rất là ngọt đó nha.'' Lam Khiên Mạch chơi đùa viên kẹo, đột nhiên quay người, đem Ngôn Thanh Hạm ôm vào trong ngực, vuốt mái tóc mượt mà của cô. ''Câu nói khi nãy của tôi bất quá chỉ thuận miệng chút mà thôi, cũng không phải là làm thật.''
''Thanh Hạm, tôi thừa nhận cuộc sống của tôi trước kia rất loạn, nhưng bắt đầu từ bây giờ, sẽ không, sẽ không còn như vậy nữa. Tôi rất thích cô, hy vọng cô có thể tiếp nhận tôi. Đã như vậy thì tôi cũng nên vì cô mà thủ thân như ngọc mới được. Tôi sẽ thôi việc trong Tiêu Tương Các, tìm một công việc khác khiến cô được thoải mái hơn, đây là quyết tâm cùng cam đoan tôi dành cho cô.''
Ngôn Thanh Hạm ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Lam Khiên Mạch nghiêm túc, sắc mặt lúc này cũng dịu xuống. Không thể không thừa nhận, nghe đối phương giải thích xong cô cũng không còn lo lắng nữa, chỉ là phương hướng như vậy cũng không phải ý cô muốn. Ngôn Thanh Hạm phát hiện tâm tình của mình càng lúc càng dễ bị Lam Khiên Mạch ảnh hưởng, cô chỉ vì câu nói đầu tiên của nàng mà giận hơn lâu hơn, thậm chí còn làm chuyện ngây thơ như chiến tranh lạnh này.
Phát triển nhanh như vậy ngoài dự liệu của Ngôn Thanh Hạm, cũng khiến cô không thích chính mình như vậy. Cô không muốn, cũng không thể bị hạn chế bởi Lam Khiên Mạch. Vùi lấp quá sâu, thì làm sao có thể lùi lại toàn thân được?
"Thanh Hạm, tôi đi, nếu đói bụng thì cứ gọi điện cho tôi, không có việc gì thì cứ đến tìm tôi nói chuyện. Còn có… nhớ muốn tôi, bởi vì tôi sẽ rất nhớ cô." Lam Khiên Mạch nói xong, hôn lên môi Ngôn Thanh Hạm một cái, xoay người xuống xe. Nhìn bóng lưng nàng đi xa, Ngôn Thanh Hạm quay đầu lại muốn rời khỏi, nhưng lại nhìn thấy viên kẹo kia đã để trên tay lái của mình.
Cầm viên kẹo ngọt còn bọc kín kia, Ngôn Thanh Hạm xé vỏ ra cho vào miệng ngậm, lập tức hương sữa thơm lừng tràn lan trong miệng. Nhớ đến nụ hôn khi nãy của Lam Khiên Mạch, cô cười một tiếng, xếp lại vỏ kẹo kia rồi bỏ vào ngăn kéo trong xe.
Lam Khiên Mạch đi vào Tiêu Tương Các, không chào hỏi bất kỳ ai liền đi về phòng nghỉ ngơi của nàng. Mở tủ quần áo ra, nhìn bộ sườn xám màu đỏ trưng bày bên trong còn có thêm mấy bộ quần áo diễm lệ khác, con ngươi nàng đắm chìm, chậm rãi cởi hết quần áo trên người xuống, tiếp đó cầm lên một bộ đồ nhìn qua không quá hấp dẫn thay vào. Chỉ là nàng chưa kịp mặc xong, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lam Khiên Mạch nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt Lăng Vi đi vào đầy nụ cười.
"Xớ, vóc người vẫn tốt như vậy." cái mông không phải của mình bị hai bàn tay vuốt ve, Lam Khiên Mạch lùi về sau vài bước, không dấu vết né tránh đụng chạm của Lăng Vi, hành động này khiến đối phương nghi hoặc cực lớn. "Lam, có vài nữ nhân có thể chơi, những có có vài nữ nhân không nên chơi, Ngôn Thanh Hạm là người phụ nữ không nên chơi đó. Chị cũng không muốn nói những chuyện này, nhưng chị chỉ muốn nhắc em, đừng có dại chơi lửa."
"Ha ha, Lăng Vi, chị cho là nói những lời này thì thích hợp được sao? Chị chơi qua nhiều nữ nhân như vậy, bây giờ lấy quyền gì mà cảnh báo em? Hơn nữa, em cũng không chỉ mỗi chơi không thôi." Lam Khiên Mạch mặc xong đồ, không chút sợ hãi đối mặt với Lăng Vi.
"Nữ nhân chị chơi qua đều xuất phát từ sự cam tâm tình nguyện, thế lực các nàng ở đây cũng nằm trong phạm vi thao túng của chị. Lam, em muốn kiểu phụ nữ nào chị đều cho em tìm đến, trừ Ngôn Thanh Hạm. Cô ta không phải là người dễ chọc đến, Mạc Lâm cũng không phải là trái hồng mềm. Nếu như em chỉ muốn vui đùa một chút, chị khuyên em nên sớm dừng lại đi. Nếu như em nghiêm túc, hai người sẽ không có kết quả gì đâu."
"Lăng Vị, chị đang nhắc em, hay bởi vì em thích người khác mà chị đang cảm thấy bất mãn?" nghe lời Lăng Vi nói, Lam Khiên Mạch lộ ra nụ cười giễu cợt. Nàng chớp mắt hỏi ngược lại, ánh mắt thầm mang theo vài phần khinh thường.
"Em có ý gì? Dám nói chuyện với chị như vậy?"
Rất hiển nhiên, Lăng Vi vì Lam Khiên Mạch mà nổi giận rồi. Cô dùng sức nắm lấy tay trái của đối phương còn chưa kịp đeo bao tay vào, nhìn vào từng vết sẹo bên trên, lực đạo tăng thêm. "Lăng Vị, em rất cám ơn chị đã giúp em, nhưng cái này cũng không có nghĩa là chuyện gì em cũng phải nghe theo chị. Em làm bất cứ chuyện gì đều có mục đích của em, đối với Ngôn Thanh Hạm em không phải chỉ vui đùa một chút thôi. Cho dù em muốn chơi, cũng sẽ không tìm cô ấy."
"Được a, em nghiêm túc, vậy cô ta cũng sẽ như em sao? Lam Khiên Mạch, đừng nói là Ngôn Thanh Hạm có thích em thật hay không. Chỉ nói đến thế lực hai nhà Mạc Ngôn, bọn họ đối phó em, dễ như trở bàn tay. Em dùng cái gì chống lại bọn họ hợp lực? Dùng mạng em? Hay là dùng bàn tay tàn phế này của em?"
Vừa nói xong Lăng Vi cũng nhận ra được mình đã lỡ lời, cô biết chuyện tay trái của Lam Khiên Mạch là cấm kỵ, ngay cả chính cô bình thường cũng không dám nhắc đến, hôm nay lại bộc phát nói ra. Nghĩ như vậy, Lăng Vi có chút hốt hoảng nhìn Lam Khiên Mạch. Điều khiến cô kinh ngạc là, trên mặt người này cũng không còn tức giận, mà còn mang theo nụ cười.
"Xin lỗi." buông tay Lam Khiên Mạch ra, Lâng Vi nhìn cánh tay vết thương chồng chất còn vết hằn đỏ, cô lúng túng sờ mũi.
"Lăng Vi, em biết chị quan tâm chuyện của em, mà lời em nói khi nãy cũng có cái không đúng với chị. Em sẽ không làm ở Tiêu Tương Các nữa, hy vọng chị đừng nghĩ sai, em rời đi chỗ này không phải vì chuyện đó, mà giống như chị đã nói, em cũng nên nghĩ cho tương lai của mình và cô ấy. Chuyện này em cũng đã bàn qua với Thanh Hạm, mà cô ấy cũng đã đồng ý."
"Cô ta biết em làm việc ở Tiêu Tương Các sao? cũng biết chuyện trước kia của em?" Thấy Lam Khiên Mạch mang theo ánh mắt kiên quyết, Lăng Vi đem lời giữ lại trong bụng, mở miệng hỏi, cô rất khó hình dung được với bối cảnh gia thế Ngôn Thanh Hạm như vậy sẽ tùy ý mà tiếp nhận thân phận của Lam Khiên Mạch. "Lần đầu em và cô ấy gặp nhau chính là ở đây, từ đầu cô ấy cũng đã biết em làm công việc này. Đến cả chuyện trước kia…"
Lam Khiên Mạch liền dừng lại không nói nữa, nàng nhìn bàn tay mình còn có vết thương chồng chất trên đó, vô vị cười một tiếng.
"Em không có nói chuyện trước kia cho cô ấy nghe, nhưng một ngày nào đó, em sẽ tự mình đem sự thật ra cho cô ấy thấy, không giữ lại chút gì. Nếu như khi đó cô ấy không có cách nào tiếp nhận em, cũng sẽ không sao."
"Lam, em đang dùng tâm mình đánh cuộc."
"Lăng Vi, chỉ là em thấy không cam lòng, muốn thử lần cuối cùng. Trên người cô ấy có thứ khiến cho em thấy yên tâm, khí tức lại bình tĩnh. Dù chỉ ở bên cạnh người cô ấy, cũng khiến cho em rất thoải mái."
"Được, Lam, coi em là bạn, nên chị thật sự không hy vọng em đi trêu chọc Ngôn Thanh Hạm, nhưng chị cũng biết mình không thể thay đổi được quyết định của em. Chị khuyên em nên chuẩn bị sẵn tinh thần, đường đi của hai người, không chỉ có hai người đơn giản như vậy thôi đâu."
"Em biết."
Nếu như không hiểu, sao lại dám quyết định? Nàng chưa bao giờ sợ cực khổ, chỉ sợ không có đường để đi.
"Được rồi, đừng nói đến Ngôn Thanh Hạm nữa, em đoán xem, tối hôm qua chị đi khỏi chỗ hai người, trên đường gặp được ai?"
"Ai?" Lam Khiên Mạch lười nhìn Lăng Vi, nàng xoay người nằm lên giường tựa đầu vào gối ôm mềm mại dưới lưng. chỉ cảm thấy tầm mắt mơ hồ, mệt mỏi lại trỗi dậy.
"Tả Tĩnh Nhan."
"Nga, sau đó thì sao? Chị ngủ với cô ta?"