“Chủ tịch Vương à, anh thật chẳng thèm gọi cho người ta một cuộc điện thoại nào hết, người ta nhớ anh đến phát điên nè!” – Dương Á Như sau khi vào phòng làm việc của Vương Kiến Tường đã vội ngồi vào lòng anh, ôm cổ anh lả lơi.
“Nhớ anh sao? Anh lại tưởng em ở bên trai đẹp là có thể vui rồi. Nên anh đâu dám phiền!” – Vương Kiến Tường không tránh vòng tay của Á Như nhưng cũng chẳng đáp lại.
“Anh ghen rồi sao? Trai đẹp đó chẳng phải là do anh giới thiệu cho em sao chứ?” – Á Như nũng nịu ngả đầu thì thầm vào tai Vương Kiến Tường.
“Vậy em thấy thế nào? Tốt chứ?”
“Tốt tốt tốt. Vũ Kỳ đúng là một nhiếp ảnh gia vừa đẹp trai, ga lăng, lại vừa có tài nữa. Những tấm hình anh ấy chụp quả thật rất đẹp. Tác phong làm việc nghiêm túc và đúng giờ. Em rất thích!”
“Tốt đến vậy à? Sao hồi đầu khi anh đề nghị em ký kết độc quyền với hắn, em e ngại hắn không chuyên nghiệp, lại còn là chủ studio nhỏ, không xứng tầm với em mà?”
“À thì em chưa biết. Em không nghĩ là anh ấy lại tuyệt vời như vậy!”
“Em thích hắn như thế thì em nên đưa số tiền đó lại cho anh đi?” – Vương Kiến Tường đưa mắt nhìn về Á Như, nửa như đùa, nửa như thật. Ban đầu, vì muốn Á Như làm theo ý mình, anh đã đưa cho cô một số tiền không nhỏ.
“Anh này, cứ đùa hoài, em thích anh ấy, nhưng em cũng thích anh mà!” – Á Như kết thúc câu nói của mình bằng một nụ hôn vội lên má của Vương Kiến Tường. Cuộc đời cô, tiền ở vị trí thứ nhất, trai đẹp ở vị trí thứ hai cơ!
“Thôi đi, ai chẳng biết là người mẫu Dương Á Như coi tiền hơn mạng? Kế hoạch anh giao cho em suôn sẻ cả chứ?”
“Ổn lắm! Em đã tạo niềm tin cho Vũ Kỳ bằng cách dẫn anh ấy làm quen với các nhà chuyên môn trong giới nhiếp ảnh. Cộng thêm để anh ấy tham gia vào những show chụp hình lớn. Có điều em vẫn chưa hiểu tại sao anh lại muốn em ký độc quyền với anh ấy, còn muốn em làm cho anh ấy tin tưởng em nữa?” – Dương Á Như phân vân hỏi, tuy cô rất thích Vũ Kỳ nhưng với một người như Vương Kiến Tường, chịu bỏ tiền ra cho cô, chắc chắn có lý do.
“Người đẹp à, em có biết, người hiểu chuyện không nên hỏi quá nhiều không?”
“Em biết nhưng làm việc cho người thông minh như anh, nếu em không hỏi, em sợ mình làm sai mất?”
“Được thôi, anh sẽ nói cho em biết, bước tiếp theo trong kế hoạch, anh muốn em làm cho Vũ Kỳ yêu em!” – Vương Kiến Tường chậm rãi nói từng chữ cho Dương Á Như nghe.
“Yêu sao?” – Dương Á Như tròn mắt. Đúng là cô rất thích Vũ Kỳ nhưng cô cũng chỉ tiếp cận anh vì tiền của Vương Kiến Tường, chứ để yêu, người ham tiền như cô có chọn cũng sẽ chọn đại gia chứ?
“Đúng! Không phải em cũng đang rất thích hắn sao?”
“Nhưng mà… anh ấy đã có bảo bối của mình rồi, em làm sao có thể?” – Dương Á Như tìm một lý do để nói, nhắc đến hai chữ bảo bối, lòng cô có tia khó chịu vô hình.
“Bảo bối sao?” – Vương Kiến Tường rất khéo che đi ngọn lửa nhỏ cháy lên trong mắt anh khi nghe nhắc đến hai chữ này. “Đó chính là lý do anh muốn em quyến rũ hắn!”
“Tại sao?... Không lẽ… Không lẽ anh…?” – Dương Á Như có chút thất thần khi nghe câu nói của Vương Kiến Tường. Cuộc chiến của những người đàn ông, nếu không vì tiền, chắc chắn vì phụ nữ, anh lại mạnh mẽ khẳng định như vậy, những gì cô nghĩ quả không sai.
“Anh không phải đã nói, người hiểu chuyện là người ít thắc mắc sao?”
“Anh không sợ em ghen à?” – Dương Á Như nửa nũng nịu, nửa trách móc. Sự đố kỵ của phụ nữ không bao giờ có giới hạn. Cô thật đang rất tò mò, người phụ nữ nào mà khiến cả hai người đàn ông hoàn mỹ này trân trọng đến vậy? Vũ Kỳ cô không nói, nhưng với Vương Kiến Tường, cô không lạ gì anh, phụ nữ lên giường với anh là vô số, trước giờ ngay cả cô cũng không khiến anh bận tâm, vậy ai chứ?
“Ghen sao? Chúng ta quá hiểu nhau mà phải không người đẹp? Tóm lại, không cần biết bằng cách nào, chỉ cần em hoàn thành tốt nhiệm vụ, tiền, em ra giá bao nhiêu, sẽ có bấy nhiêu!”
“Thật sao?” – Nghe tới tiền, Dương Á Như sáng mắt lên. Những thắc mắc trong đầu cô tạm thời trôi đi. Không sao, vừa có tiền, vừa có tình yêu của trai đẹp như Vũ Kỳ, vậy cũng đủ rồi. Cao thủ như cô đã ra tay thì chắc chắn anh chàng nhiếp ảnh dễ thương ấy không thể thoát nổi.
“Trước giờ lời nói của anh có lời nào không thật sao?”
“Ok. Nếu anh đã nói vậy, em sẽ chịu thiệt vì anh, chứ không phải vì tiền đâu nhé! Chỉ cần anh muốn, điều gì em cũng làm đó!”
“Được rồi, em về chuẩn bị cho buổi họp báo chiều nay đi, bên Gia Vỹ đã liên hệ với em rồi chứ?”
“Rồi anh, đại diện bên họ đã chính thức mời em làm người mẫu cho bộ sưu tập lần này, đúng theo ý anh, không ngờ anh lại sắp xếp tốt cho em như vậy!”
“Không cần cảm thấy biết ơn anh, chỉ cần làm tốt những gì anh nói là được. Cố gắng nhé!”
Dương Á Như tươi cười trao cho Vương Kiến Tường thêm một nụ hôn trên má nữa trước khi đứng dậy, cô không quên lả lơi : “Em đi đây, hôn em một cái tạm biệt nào!”.
Vương Kiến Tường nhếch môi cười như không, hôn nhanh lên má của Á Như rồi tiễn cô ra về. Anh quay lại bàn làm việc, nhấn nút gọi cho thư ký của mình.
“Cùng tôi xuống sảnh sự kiện. Tôi muốn xem thử công tác chuẩn bị cho buổi họp báo chiều nay đến đâu rồi.”
--- ------ ---
Một giờ ba mươi chiều ở sảnh sự kiện của công ty Thiên Ân, tất cả đã được trang trí rất chuyên nghiệp cho buổi họp báo ra mắt bộ sưu tập thời trang mới chủ đề “Sunshine in your eyes!” (Nắng trong mắt em). Hiện tại, dưới hàng ghế khách mời, một vài nhà báo, phóng viên đã có mặt, họ đang bận rộn chuẩn bị công cụ tác nghiệp. Những người trong ban tổ chức thì tất bật chạy qua chạy lại, mọi thứ làm cho không khí lúc này rất khẩn trương. Duy chỉ có một người đang thong thả quan sát, thỉnh thoảng lại chào hỏi những khách mời đến sớm. Không ai khác hơn chính là Vương Kiến Tường. Chiều nay, hắn khoác trên người một bộ vest đen sang trọng, cộng thêm khí chất lãng tử, khiến cả một góc phòng, nữ thì chói mắt, nam thì tránh xa.
“Chủ tịch Vương, em đến đúng giờ chứ?” – Giọng nói ngọt như mía của Dương Á Như vang lên, cô lả lơi trong một cái đầm bó dài, xẻ một bên tà từ đùi, trông vừa thời trang lại vừa gợi cảm, gương mặt cô trang điểm thật đậm, tuy đẹp nhưng không tránh khỏi già dặn, sắc sảo.
Vương Kiến Tường quay lại theo tiếng gọi của Dương Á Như, nhưng hình ảnh ngập đầy trong mắt anh lúc này lại là người đi cạnh cô – nhiếp ảnh gia Vũ Kỳ. Bản lĩnh của anh đủ để giúp anh giấu đi một chút khinh thường, một chút đố kỵ, và một chút thành kiến. Có điều, bàn tay anh vô thức nắm chặt thành quyền.
Vũ Kỳ vẫn đơn giản với áo thun ôm, quần jean và khoác ngoài chiếc áo khoác giả vest, trẻ trung lại không kém phần lịch sự. Vì là nhiếp ảnh độc quyền của Dương Á Như nên anh bắt buộc phải đi cùng cô đến buổi họp báo dự án mới ký kết này. Anh biết rõ mình sẽ phải đối diện với Vương Kiến Tường, nhưng anh vốn là người công tư rõ ràng, công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu. Chưa kể, mấy ngày rồi anh không gặp được Lạc Sở, hôm nay chẳng phải là cơ hội hay sao?
“Chào em, em đến sớm lắm, rất tốt!” – Vương Kiến Tường nở nụ cười chào hỏi Dương Á Như.
“Vì đây là họp báo quan trọng mà, em đương nhiên phải tranh thủ. À, người này chắc em khỏi cần giới thiệu anh cũng biết rồi chứ? Đây là Vũ Kỳ, nhiếp ảnh gia độc quyền của em. Còn đây là chủ tịch Vương Kiến Tường của công ty Thiên Ân, người chủ trì cuộc họp báo hôm nay đó anh Kỳ!” – Dương Á Như làm cầu nối cho hai người đàn ông.
“Chào anh Vũ, nghe danh đã lâu, nay rất hân hạnh được gặp anh!”
“Chủ tịch Vương quá lời rồi, được gặp người nổi tiếng trong giới kinh doanh như anh, tôi mới là người cảm thấy hân hạnh!”
Vừa nói, hai người vừa bắt tay nhau. Cái bắt tay bao hàm nhiều ý nghĩa nên nó không diễn ra ngắn ngủi trong vài giây. Lực đạo từ hai phía rất mạnh. Ánh mắt họ nhìn thẳng vào nhau, trong sự giao lưu có sự cảnh cáo, trong sự cảnh cáo có sự tuyên bố chủ quyền, trong chủ quyền lại có hình bóng của người con gái ấy. Người mà hiện tại – đang cùng lúc sở hữu trái tim của một người – và tâm trí của một người. Hai bàn tay bất giác siết chặt càng thêm chặt.
“Trước lạ sau quen mà, nhưng hai anh cũng không cần phải hân hạnh đến mức không muốn buông tay nhau chứ?” – Dương Á Như nhìn qua một màn trước mặt. Người đầy kinh nghiệm như cô dễ gì mà không nhận ra được họ ghét nhau nhưng cái cô tò mò nhất cho tới lúc này vẫn là ai có khả năng gây ra điều đó chứ? Bộ mặt này của cả hai người họ, lần đầu tiên cô nhìn thấy – một chủ tịch bá đạo, bất cần – một nhiếp ảnh dễ thương, tươi sáng – đâu mất rồi?
“Xin lỗi anh Vũ, tôi thất lễ rồi!” – Vương Kiến Tường chủ động buông tay, môi anh nhếch lên tạo ra một nụ cười khó hiểu.
“Không sao, chủ tịch Vương, tôi mới là người thất lễ” – Vũ Kỳ lịch sự đáp lại.
“Ơ, mặt em sao lại dính bẩn vậy Á Như?” – Vương Kiến Tường chợt nhìn vào mặt Á Như rồi lên tiếng.
“Thật vậy sao anh?Không được rồi, em phải vào toilet xem lại. Anh Kỳ ở lại đây chờ tôi nhé!” – Dương Á Như nghe nói về mặt mình lập tức chạy đi, bỏ lại hai người đàn ông vẫn đứng đó nhìn nhau.
“Tôi thấy anh Vũ với cô Dương có vẻ rất thân mật?” – Vương Kiến Tường bắt đầu phát súng đầu tiên.
“Chủ tịch Vương đừng hiểu lầm, giữa chúng tôi chỉ là quan hệ đối tác thôi.” – Vũ Kỳ khá ngạc nhiên với câu nói của Vương Kiến Tường nhưng anh vẫn lịch sự trả lời.
“Vậy à? Vậy còn mối quan hệ giữa anh và Tổng giám đốc Lạc Sở của công ty Gia Vỹ thì sao?” – Vương Kiến Tường trầm giọng, mắt anh nhìn thẳng vào mắt của Vũ Kỳ.
“Tuy tôi không hiểu ý của chủ tịch Vương lắm nhưng vấn đề này hình như rất riêng tư thì phải?” – Vũ Kỳ đáp lại ánh mắt khiêu khích kia.
“Riêng tư? Vậy anh Vũ cũng không có thắc mắc gì về mối quan hệ giữa tôi và cô Lạc sao?”
“Đối với tôi, mối quan hệ nào cũng cần có lòng tin. Tin vào bản thân, tin vào đối phương và tin vào mối quan hệ của mình. Nếu chủ tịch Vương ngay cả sự tự tin cũng không có thì câu trả lời của tôi cũng chẳng giúp ích được anh.” – Vũ Kỳ điềm tĩnh.
“Ha ha… Khá lắm! Rất có khí chất đàn ông. Nhưng tôi sẽ chờ xem lòng tin của anh tồn tại đến khi nào!”
“Chủ tịch Vương muốn ám chỉ điều gì?”
“Thôi đừng giả vờ nữa. Đâu phải anh không biết, Sở Sở từng là người phụ nữ của tôi. Anh chấp nhận được sao?”
“À, nếu là vấn đề “đã từng” đó, hình như không còn liên quan đến hiện tại, phải không thưa chủ tịch Vương?”
“Anh đừng vội mừng. Anh nên biết Sở Sở chỉ là một phút giận dỗi tôi nên mới đến với anh thôi. Chẳng bao lâu nữa, khi hết giận, cô ấy sẽ lại về với tôi.” – Vương Kiến Tường tiếp tục công kích.
“Chủ tịch Vương không cần nhọc lòng, đối với Sở Sở, niềm tin của tôi là tuyệt đối. Nếu anh giữ chân cô ấy được, thì hôm nay anh đã không phải đứng đây nói những lời này với tôi! Tôi rất thấu hiểu!”
“Anh…?” – Vương Kiến Tường vốn dĩ định chọc giận Vũ Kỳ nhưng lại bị tác dụng ngược, nhưng chợt nhớ ra gì đó, môi anh mím lại, nhẹ nhếch lên vẽ ra một nụ cười thâm hiểm.
“À mà có lẽ anh Vũ nói đúng, tôi thật sự điên đầu với Sở Sở, tôi cũng không ngại chia sẻ với anh, vì giận tôi, cô ấy không những qua lại với anh, mà còn thân mật với tên quản gia nhà cô ấy, không biết anh biết chưa? Chứ hiện tại, xe cô ấy hắn đi, phòng làm việc của cô ấy, hắn tự do ra vào, ngay cả chức Giám Đốc phòng thiết kế, cô ấy cũng đưa hắn lên ngồi. Anh nói xem, tôi có phải thật sự rất thất bại không? Chỉ biết đứng nhìn mà không làm được gì. Thật đau!”
Lần này, câu nói của Vương Kiến Tường đã giáng một đòn mạnh vào tâm của Vũ Kỳ. Anh cảm giác từng mạch máu trong người căng ra. Tất cả những gì hắn nói đều là sự thật sao? Vũ Kỳ tự hỏi. Tại sao những điều này, anh chưa hề nghe qua, chưa hề biết đến vậy? Không được! Anh tuyệt đối không được lung lay niềm tin với Lạc Sở. Đúng vậy! Tên này chỉ đang khích tướng anh thôi.
“Tôi nghĩ chủ tịch Vương không cần nói quá nhiều những chuyện không có căn cứ ấy đâu. Dù có thế nào, tôi vẫn tin cô ấy!”
“Ha ha, vừa nhắc đã đến rồi kìa, tôi không lừa anh chứ? Anh cứ tự mình nhìn xem…!”
Theo lời của Vương Kiến Tường, Vũ Kỳ nhìn xuyên qua tấm kính lớn của sảnh sự kiện, anh thấy chiếc xe hơi màu xám quen thuộc của Lạc Sở, bước xuống xe cùng cô là một người đàn ông với mái tóc ngắn cao mềm mại, nhìn xa đủ thấy từng đường nét rất đẹp trai, bên cạnh đó, chiếc áo vest màu ca cao sữa tôn lên vẻ sang trọng, đây là người mà Vương Kiến Tường nhắc đến sao? Nhìn thế nào cũng không biết, hắn từng chỉ là một quản gia nhỏ bé. Còn Lạc Sở, trông cô thật dịu dàng, quý phái với mái tóc búi kiểu, gương mặt trang điểm tự nhiên và cái đầm thời trang cao cấp màu kem do chính công ty Thiên Ân tài trợ. Tay cô đặt trên cánh tay của ai đó, trông họ không khác gì một cặp đôi hoàn hảo, đẹp đến chướng mắt.
Vũ Kỳ cảm thấy có một ngọn lửa đang cháy trong lòng anh, âm ĩ rồi lớn dần. Lý trí anh bắt đầu mờ mịt, tim anh như có một con kiến bò khiến ngứa ngáy không chịu được. Đôi mắt anh vẫn chưa thể rời khỏi hai người đó. Họ vẫn đang đứng ngoài chào hỏi một vài vị khách, vẫn chưa tiến vào trong chỗ anh đang đứng, tuy vậy nhưng anh lại cảm thấy họ đang cười cợt chính anh. Bất giác, từng câu nói của Vương Kiến Tường vang lên trong đầu anh. Không lẽ đây chính là lý do mà Lạc Sở không cho anh đưa đón nữa? Thật khó chịu!
Không khá hơn Vũ Kỳ là mấy. Vương Kiến Tường cũng chẳng vui vẻ gì khi thấy một màn này. Từ lúc bắt gặp Lạc Lam ở công ty của Lạc Sở. Anh đã cho người âm thầm theo dõi, anh biết được hiện tại, không chỉ cô đề bạt hắn lên làm giám đốc, còn tặng xe cho hắn, cùng đi làm, cùng ăn trưa, cùng về nhà, và đương nhiên ở chung là chuyện xưa giờ đã vậy rồi. Anh thật muốn một tay kéo ngay Lạc Sở về bên mình mà hung hăng dạy dỗ cô một phen, nhưng, anh vẫn phải nhẫn nhịn. Tên quản gia này chắc chắn không có cửa đấu với anh. Chỉ có tên bên cạnh, mới là cái tên khiến anh đau đầu, chúa theo dõi người khác như anh làm sao không biết Lạc Sở đang thật sự có tình cảm với Vũ Kỳ. Nhưng không sao, giờ anh không phải nói nhiều, cảnh tượng trước mắt đủ đả kích hắn rồi.
Lạc Sở mãi lo cùng Lạc Lam chào hỏi phía ngoài cửa công ty vì lượng khách mời đã đến đông hơn, cô không hề biết bên trong có hai ánh mắt tóe lửa đang âm thầm quan sát cô.
“Sở Sở, sắp đến giờ rồi, chúng ta vào trong thôi!” – Lạc Lam ghé vào tai Lạc Sở thì thầm, hôm nay được cùng cô sánh bước như vậy khiến anh thấy rất khó tả, nửa bồi hồi, nửa lại sung sướng, cộng thêm vẻ đẹp quý phái của cô càng khiến anh thêm say đắm.
“Vâng! Đi thôi!” – Lạc Sở nhìn Lạc Lam gật đầu. Lần đầu tiên trong đời cô tham dự một sự kiện lớn như vậy nên không tránh khỏi hồi hộp, dù sao trước giờ chỉ toàn xem qua phim ảnh và tiểu thuyết – nay đúng là được mở rộng tầm nhìn. Chưa bao giờ, cô cảm thấy yêu cái sở thích đọc của mình đến vậy, nhờ nó mà từ lúc xuyên qua đến nay, cô đã vượt qua biết bao nhiêu chuyện.
“Tôi xong rồi nè…” – Dương Á Như sau khi vào toilet phát hiện gương mặt mình chẳng có chút bẩn nào nhưng vì bản tính điệu đà nên cô tranh thủ đánh thêm một ít phấn rồi dùng điện thoại tự sướng cả buổi trời. Đến lúc phát hiện ra sắp đến giờ thì nhanh chóng trở về sảnh sự kiện. Do sàn trơn cũng như bước quá vội vàng, Dương Á Như không cẩn thận vấp ngã khi đến gần phía Vũ Kỳ. Trong chớp mắt, tuy vẫn đang suy nghĩ chuyện Lạc Sở nhưng Vũ Kỳ cũng không thể thấy chuyện mà không giúp, anh dang tay đỡ lấy Á Như.
Một hình ảnh chấn động như vậy. Đương nhiên thu hút mọi ánh nhìn. Chen lẫn những ánh mắt trầm trồ của những người qua đường, là sự căng thẳng dâng lên trong đáy mắt của những người trong cuộc. Hương vị khác nhau của từng cung bậc cảm xúc đang hòa lẫn với nhau tạo nên một bức tranh không đều màu – sự giao nhau của những sự thật – là mở màn hay kết màn đây?