Tên cao to bí ẩn đứng trong chỗ tối, khuất ánh sáng của ánh trăng nhưng hắn đã không để cho bốn người chờ đợi lâu, hắn từng bước, từng bước từ từ xuất hiện trước mắt bốn người, vừa đi hắn vừa cười lên một cách rùng rợn, âm thanh từ tràng cười đó theo như chuyên gia vật lý Khải Vũ nhận xét là có độ vang tương đương với tiếng gầm của sư tử và tràng cười rùng rợn của tên này đã khiến cho Tịnh Hòa mặc dù đã là một bậc tôn giả nơi Tây Thiên nhưng khi nghe tràng cười này nổi hết cả da gà da chó lên.
Lại nói về tên này thì hắn có body kém hơn bạn thi đô con lần trước nhưng đối với cả bốn người thì tên bí ẩn này chắc chắn cũng là hàng khó nuốt, không hề dễ xơi qua vẻ bề ngoài, có thể đoán được bạn thi đô con lần trước có sức trâu nhưng tên này có lẽ là vừa có cả sức trâu lẫn trí óc, tên bí ẩn đó dù không nhìn rõ nhưng cả bốn cũng biết hắn đang đưa mắt nhìn qua bốn người một lượt, hắn đang định mở miệng ra nói câu mở đầu thì bị Tịnh Hòa cắt lời:
- Con mẹ nhà ngươi cười ít thôi, với cái điệu cười của cái con mẹ nhà ngươi khiến ông mày đây lạnh cả người à!!!
Ba người Nguyễn Hoàng Dương bên này nghe hắn nói vậy thì cũng phải đến cạn lời mà toát mồ hôi với hắn, Khải Vũ chán nản quay sang nói:
- Này hòa thượng, con mẹ nhà cậu, cậu có phải kẻ dưới trướng đức Phật nơi Linh Sơn không vậy, chưa gì mà tên trọc nhà cậu đã làm giảm con mẹ nó hết nhuệ khí của chúng ta rồi, định tính quay xe à???
Khải Vũ vừa dứt lời thì tên trước mặt kia lại cười lớn một tràng rồi nói:
- Ha ha, bốn người các ngươi lên hết đây mà nộp mạng cho bổn gia gia đi!!!
Dứt lời hắn ta cũng không lòng vòng dài dòng nhiều làm gì nữa mà thay vào đó hắn trực tiếp liền phi thân lên, hai đoạn xích quét lê ở phía sau rồi hắn với cánh tay trái của hắn vung dây xích thẳng về phía bốn người mà đánh tới, cả bốn thấy đòn tới thì không ai bảo ai liền tách nhau ra, đoạn dây xích đó của tên bí ẩn vừa quật xuống khoảng đất mà bốn người vừa đứng thì ngay tức khắc, cả một hàng cỏ xanh liền đã bị thiêu cháy đen lại.
Thấy vậy, Tuấn Anh với kim long châm trong tay liền nhân lúc tên đó không để ý liền xông lên, Tuấn Anh vung gậy định đập xuống đầu của tên bí ẩn đó nhưng nhanh như cắt, vút một cái kẻ bí ẩn kia đã nhanh tay vung sợi xích lên và như có linh tính thì sợi xích đó đã quấn chặt lấy kim long châm của Tuấn Anh rồi cả hai bắt đầu giằng co không ai nhường ai.
Hai kiện binh khí chạm vào nhau thì như là trái dấu thì cả hai như cố gắng trấn áp cái kia mà gắng đẩy nhau ra nhưng khác với mọi lần thì lần này kim long châm gặp phải vật chứa nhiều tà khí bên trong thì không hề có gì phản ứng, dù chỉ là một động tĩnh để phản đòn lại thứ kia.
Tưởng như kim long châm do chính tay của Thái Thượng lão quân luyện hóa ra nay đã bị vật có nhiều tà tính kia trấn áp nhưng thực ra thì điều đó chính là do Tuấn Anh đã cố ý để cho sợi xích đen chứa đầy tà khí đó của tên cao to trước mặt kia quấn vào cây châm rồi sau đó hắn mới dùng sức để cố giữ cho thứ binh khí đầy tà tính kia không thể di dịch đi đâu được nữa.
Còn ở phía bên này, Kiến Phương thấy Tuấn Anh đang giằng co như vậy thì hiểu ý, hắn cầm chắc cây phượng vân kích trong tay rồi lao tới phía sợi xích đen còn lại mà làm những hành động tương tự y như đúc với Tuấn Anh trước đó nhưng là ở bên phía đối diện với huynh đệ mình.
Cả hai người Tuấn Anh và Kiến Phương đều đang cố gắng dùng sức, cứng đối cứng để mà giữ chặt lấy hai sợi xích để trì hoãn, nhằm có thêm thời gian để tạo cơ hội cho hai người Khải Vũ và Tịnh Hòa cầm binh khí mà chém đầu gã cao lớn này.
Tuấn Anh và Kiến Phương lúc này không ai bảo ai, chỉ cần nhìn nhau là có thể hiểu và với lợi thế là sự ăn ý giống như lúc mà cả ba người đã luyện tập trong tấm Thanh Thiên Sơn Hà đồ của lão sư phụ Hoàng Quy và hai người hắn cùng cầm chắc hai kiện thần khí rồi cùng lúc xoay người di chuyển sang hai bên nhằm kéo hai tay của kẻ bí ẩn trước mặt phải dang ra sang hai bên cho hắn tạo thành hình cây thập tự giá.
Tuy nhiên thì tên kia cũng đâu phải là loại vô tri vô giác, hắn bị hai người Tuấn Anh và Kiến Phương trói buộc thì liền dùng sức trâu để kéo lại hai sợi xích và khiến cho hai người Tuấn Anh và Kiến Phương ở hai bên cảm thấy vô cùng vất vả mà cố sức để kéo lại về phía mình.
Thế cục giằng co đưa đi kéo lại một hồi, lúc này thì gần như cả hai người Tuấn Anh và Kiến Phương đã không chịu đựng được thêm hơn nữa, Kiến Phương cố sức nghiến chặt răng, hướng lên gọi Khải Vũ:
- Khải Vũ, cậu... đang... ở...cái... xó nào vậy... ra đây đi, đến lúc rồi!!!
Chỉ chờ hai người Tuấn Anh và Kiến Phương dùng sức để kiềm chế hai sợi xích của tên bí ẩn đó và lý do hai người Tuấn Anh và Kiến Phương phải dùng chiêu này là vì hai người đều thấy được hai sợi xích của tên bí ẩn này được nối liền với hai cánh tay của tên quái này nên không thể tách rời ra được.
Bên này, Tịnh Hòa thấy miếng mồi ngon thì hắn vẫn dùng chiêu cũ, hai tay hắn cầm chắc nhật nguyệt kim cang thiền trượng rồi hắn hướng đầu có phần hình trăng lưỡi liềm rồi lao thẳng tới chỗ kẻ bí ẩn rồi hắn dùng sức mà găm thẳng phần lưỡi hình trăng lưỡi liềm vào cổ họng của kẻ bí ẩn.
Hai người Tuấn Anh và Kiến Phương thấy vậy thì liền nhanh chóng thu nhỏ binh khí lại để cả hai cây thần khí kim long và phượng vân cùng thoát ra khỏi hai sợi xích rồi cả hai người hắn cùng chơi trò ''nắm lấy tay anh'', với tên bí ẩn nhằm giữ hắn đứng im chờ chết, đề phòng có biến nên hai chân hắn cũng bị Kiến Phương dùng phép khóa cứng lại còn Tịnh Hòa bên này đang dùng sức với thiền trượng mà đẩy kẻ bí ẩn vào một thân cây rồi ghìm hắn vào một thân cây gần đó thật chặt.
Còn về phần Khải Vũ thì lúc này hắn đã niệm động câu chú ngữ xong thì cùng lúc lao tới rồi vung viễn long đao lên mà chém thẳng vào một bên bả vai trái của tên bí ẩn đó và khiến cho máu huyết của hắn bắn tung tóe rồi loang rộng ra xung quanh, cùng với đó là cánh tay trái của hắn cũng chia tay với hắn đúng nghĩa đen và cơn đau đớn đã khiến kẻ đó rú lên một cách thống khổ.
Tiếng rú của hắn lan rộng ra cả khu rừng khiến cho mọi thứ như bị ngưng đọng hết lại, Khải Vũ chém xong thì hắn liền dùng một chân đạp thẳng vào phần bụng dưới của tên đó khiến hắn ta khụy xuống rồi hai người Tuấn Anh và Kiến Phương lại tiếp tục dùng sức vung chân lên mà ghì mạnh vào hai bắp chân của hắn nhằm không cho hắn đứng lên phản kháng hắn, Kiến Phương gằn lên tra hỏi:
- Linh hồn người thân của bọn ta đâu???
Tên trước mặt tuy đau đớn nhưng hắn lại cười lên rồi nói:
- Ta là Xích Đao....
Chưa để hắn nói xong, Khải Vũ thấy hắn không vào chủ đề chính thì không nói nhiều, liền vung viễn long đao lên rồi quét ngang và tặng cho kẻ bí ẩn một chém bay đầu, phần thủ cấp của tên Xích Đao này bị chém và nó văng ra một bên mà lăn lóc trên mặt đất, còn thân hình của hắn thì ở vết chém ngọt xớt lượng lớn máu huyết cũng đã phụt ra từng dòng đỏ lòm rồi chảy xuống mà loang ra thành một vũng lớn, Tuấn Anh và Kiến Phương hết áp lực liền ngây người ra, còn Tịnh Hòa há hốc mồm nói:
- Hây!!! A di đà phật, tên này mới một chém đã hẹo rồi sao, chán quá à, ít ra thì cũng phải chơi lâu lâu một chút chứ!!!
Tịnh Hòa vừa dứt lời thì Khải Vũ bên này đã chống cây viễn long đao găm thẳng xuống đất rồi hắn cười lớn:
- Cậu muốn có cái để chơi hả???
Tịnh Hòa dù không hiểu cái mẹ gì nhưng nghe hắn hỏi vậy thì cũng gật gật đầu:
- Ờ, chứ vừa mới gặp chưa đánh được bao nhiêu mà tên Xích Đao này đã hẹo nhanh như thế này thì chán quá!!!
Nghe xong bên phía Tịnh Hòa nói vậy thì Khải Vũ cũng chẳng thèm quan tâm đến tên trọc nữa, hắn lại quay sang phía Tuấn Anh và Kiến Phương thì thấy hai người đang thở, thấy Khải Vũ quay sang thì hai người hắn cũng gật đầu như muốn hắn bắt đầu làm gì đó luôn đi, Tịnh Hòa thấy hai người Tuấn Anh và Kiến Phương bên này như vậy thì chẳng hiểu cái mẹ gì liền hỏi:
- Này ba người các cậu có âm mưu gì à???
Khải Vũ nghe vậy thì cười rồi đưa tay lên phần lưỡi của viễn long đao mà vuốt ve như làm gì đó, còn bên này Tuấn Anh nói với Tịnh Hòa:
- Haizz, ba người bọn tôi nhận thấy tên Xích Đao này có điều gì đó không đúng nên đã liên kết tâm thức với nhau, do là thói quen nên quên không liên kết với tên trọc nhà cậu!!!
Tịnh Hòa nghe vậy thì chỉ hừ một tiếng, còn Khải Vũ bên này sau khi đưa tay lên vuốt ve lưỡi đao của viễn long đao rồi như đã tìm thấy thứ cần tìm thì hắn liền kéo ra một cái gì đó.
Khi lôi được thứ đó ra xong hắn vứt xuống đất, rồi sau đó cả ba người Tuấn Anh, Kiến Phương và Tịnh Hòa cùng tiến lên rồi nhìn xuống rồi nhận ra đó là một linh hồn của một người đàn ông đang nằm co ro dưới đất run rẩy đầy sợ hãi, thấy không phải là phần hồn phách của Xích Đao, Tịnh Hòa nhìn thấy vậy thì chẳng hiểu cái con mẹ gì mà nhìn Khải Vũ:
- Thế này là thế mẹ nào vậy, nhìn linh hồn gã này có giống tên Xích Đao vừa rồi con mẹ gì đâu!!!
Nghe tên trọc hỏi vậy, Khải Vũ khẽ nhún vai giải thích:
- Haizz, có gì khó hiểu đâu, tại tôi nhận thấy linh hồn người này rất giống như bị kẻ nào đó bắt ép mà bị trói buộc vào trong thân thể của tên to cây đó, còn về kẻ đứng sau đây thì ắt hẳn đang ở phía sau hậu trường để điều khiển và nếu chủ thể có bị bắt lại thì kẻ đó cũng sẽ đổ hết tội trạng lên cho linh hồn tội nghiệp bị nhốt ở phía bên trong thân xác của tên Xích Đao kia!!!
Tịnh Hòa nghe Khải Vũ giải thích như vậy thì như hiểu ra:
- Ý cậu là mặc dù người này bị nhốt ở trong nhưng đâu có biết cái thân xác đó làm gì, việc của hắn là phải ở trong đó như một buồng giam đúng không???
Nghe xong thì Khải Vũ cũng gật đầu, bên này thì cũng hiểu ra đôi chút nhưng có cảm thấy hơi thương xót người này thì Tịnh Hòa thở dài, nhưng lại cảm thấy thắc mắc liền quay sang Khải Vũ hỏi:
- Thiện tai, tội lỗi, tội lỗi, vậy tại sao cậu lại biết linh hồn này không phải là của cái thân xác kia, ý tôi là tại sao cậu lại có thể nhận ra rồi cho rằng linh hồn người này bị kẻ đó bắt ép!!!!
Khải Vũ cười khẩy rồi nói:
- Không phải quá rõ ràng là linh hồn kia khi tôi lôi ra đã không cả dám đứng lên phản kháng với chúng ta hay sao, với lại nếu linh hồn đó mà làm điều sai trái trong cái thân xác kia thì khi bị tôi lôi ra đã phải ba chân bốn cẳng mà chạy đi rồi chứ sao lại phải nằm đó mà chờ chết!!!
Tịnh Hòa nghe xong thì thấy cũng có lý, hắn cũng gật đầu, hai người Tuấn Anh và Kiến Phương nghỉ xong thì lúc này thì cùng tiến tới chỗ linh hồn của người đàn ông đang thoi thóp kia, linh hồn của người đàn ông đó thấy bóng người đến thì theo bản năng run lên cầm cập, ông ta cố gắng phát ra những tiếng nói yếu ớt như không ra hơi:
- Bốn vị đại tiên... tiểu... nhân... chỉ là... một kẻ chết... đường... chết... chợ, không nơi dung thân... xin... các... vị... nhẹ tay, đừng... phá đi phần... hồn... phách... của tiểu nhân!!!
Nói xong thì linh hồn người đàn ông đó thoi thóp mà thở ra hồng hộc, chứng tỏ rằng linh hồn của người này đã rất yếu ớt, Kiến Phương tiến lại gần thì cảm thấy linh hồn người này đã rất yếu, có khi chỉ cần một tác động ngoại lực dù là nhỏ nhất thì cũng là đủ để khiến người này bị hồn phi phách tán.
Thấy hoàn cảnh đáng thương như vậy, Kiến Phương như không nhịn được nữa, hắn liền đưa tay ra rồi dùng thuật dưỡng linh để giúp cho linh hồn của người này có thể hồi phục lại một chút.
Chờ đợi khoảng một lúc sau thì linh hồn của người đàn ông này đã cảm thấy khá hơn, hắn đã có thể ngồi được dậy, Kiến Phương thấy vậy thì cũng gật đầu hài lòng rồi hỏi người này:
- Ông còn nhớ mình là ai không???
Linh hồn người đàn ông nhìn qua trông đã có thể gọi là ổn, ông ta nhìn cả bốn người rồi liền quỳ rạp xuống mà lạy lấy lạy để như muốn tạ ơn cứu mạng, sau khi nghe Kiến Phương hỏi thì ông ta cũng gật gật đầu rồi nói:
- Tôi là Văn Xương, vốn là tiều phu ở núi này, hằng ngày tôi thường tới đây đốn củi để bán mà sống qua ngày!!!
Kiến Phương gật đầu rồi hỏi tiếp:
- Vậy ông còn nhớ vì sao ông lại chết không???
Người đàn ông tên Văn Xương nghe được câu hỏi thì hắn bắt đầu khóc nức nở mặc dù hồn thể không thể nào khóc được, rồi sau đó ông ta liền bù bù loa lên:
- Tôi có biết cái gì đâu, hôm đó tôi vẫn như mọi ngày đi chặt củi thì bị một tên yêu quái bất ngờ đánh lén từ phía sau, sau đó hắn túm cổ rồi bóp chặt khiến tôi ngắc ngoải một lúc... nếu có ai đó ở gần đó thì chắc gì tôi đã ra nông nỗi này... nhưng mà tên yêu quái đó không để tôi sống nữa mà trực tiếp rút hết ba hồn bảy phách của tôi ra, còn thân xác của tôi thì nó đạp lăn xuống vách núi, bây giờ chắc nó cũng chỉ là một đống xương mục rồi...
Nói xong thì nước mắt nước mũi của linh hồn người đàn ông tên Văn Xương cứ tèm lem mà giàn giụa ra:
- Khổ cái thân tôi, tôi còn một mẹ già và hai đứa con nhỏ... cuộc đời thật bất công, tôi còn chưa báo hiếu được mẹ già, nuôi dưỡng con thơ!!!
Mặc dù ở trạng thái linh hồn thì không thể chảy nước mắt nhưng có vẻ như linh hồn của người đàn ông này lại có thể huyễn hóa ra được, Kiến Phương nghe vậy thì lặng đi một lúc, sau đó hẳn hỏi tiếp:
- Vậy tên đó lấy linh hồn ông làm gì???
Người đàn ông tên Văn Xương này đáp:
- Tôi có biết gì đâu, hắn bắt tôi về rồi rút hết hai hồn sáu phách của tôi rồi nhốt tôi vào thân xác kia mặc tôi hồn phi phách tán, tự sinh tự diệt à!!!
Tuấn Anh đứng gần đó thì cũng nghe được nỗi lòng của Văn Xương, hắn tiến lại rồi hỏi:
- Vậy ông còn biết gì nữa không, đặc biệt là hang ổ của tên đã giết ông ở đâu???
Văn Xương lắc đầu tỏ ra không biết, Tuấn Anh thấy biểu hiện của ông ta như vậy thì chỉ biết thở dài rồi nói:
- Vậy ông có muốn nhắn nhủ gì với người nhà không, chúng tôi sẽ giúp ông gửi lời tới họ!!!
Kiến Phương nghe vậy thì khẽ huých tay Tuấn Anh mà nhác khéo, Tuấn Anh nhìn lại thì mới nhận ra người đàn ông này ăn mặc trông vô cùng cổ trang, ắt hẳn không phải là người ở thế kỷ 20 hay 21 mà là người ở những triều đại phong kiến trước, còn Văn Xương nghe vậy thì lắc đầu khóc lóc:
- Họ cũng đã bị tên quái vật đó giết hết rồi!!!
Nói xong thì Văn Xương không nhịn được nữa mà càng oà lên khóc lớn hơn, bên này Tịnh Hòa nghe hoàn cảnh ông ta như vậy thì thở dài rồi tiến lại:
- Thôi, kiếp này coi như số ông khổ, mong kiếp sau ông có thể được hưởng phúc, đến lúc rồi, giờ hãy để cho chúng tôi giúp ông đi siêu thoát!!!
Văn Xương nghe xong thì đưa tay lên gạt nước mắt đi rồi cũng gật đầu rồi nói:
- Đa tạ các vị, hy vọng các vị có thể thay nhưng người lương thiện diệt trừ được tên bạo quân kia để rửa thù cho đám dân đen chúng tôi!!!
Tịnh Hòa khẽ gật đầu rồi ngồi xuống xếp bằng đối diện với Văn Xương, hắn rút ra sợi tràng hạt trên cổ rồi trong miệng lẩm nhẩm một tràng câu chú siêu sinh của phật môn, một người một linh hồn ngồi nhắm mắt đối diện nhau như vô cùng tập trung.
Tịnh Hòa ngồi niệm chú thì khoảng ba phút sau thì một luồng sáng màu nâu hiện lên bao quanh lấy linh hồn Văn Xương và người Tịnh Hòa rồi luồng sáng đó hóa thành một bông hoa sen khổng lồ rồi dần dần bao bọc quanh người Văn Xương.
Sau một hồi thì khuôn mặt ông ta lúc này đã tỏ ra ra vô cùng thanh thản rồi theo luồng sáng nâu đó, bông hoa sen cũng dần dần thu nhỏ lại rồi bay đi về một nơi xa rồi tan biến thành từng hạt linh thể, xong xuôi thì Tịnh Hòa lúc này đã đứng dậy rồi hắn buông một câu phật hiệu:
- A di đà phật, thí chủ bây giờ đã có thể đi hưởng phú quý ở kiếp sau rồi, hy vọng thí chủ sống có đức, có tâm để con cháu đời sau được hưởng tiếng thơm.....
Ba người Nguyễn Hoàng Dương thấy Tịnh Hòa đã xong xuôi thì tiến lại vỗ vai hắn, Khải Vũ nói:
- Cuộc đời mà, ai biết được như thế nào, hôm nay ta hưởng vinh hoa ngày mai ta lại hóa hư vô!!!
Nghe xong thì cả bốn người cười lớn như cởi bỏ đi được cái sự thương xót cho hoàn cảnh của người đàn ông tên Văn Xương kia và gần như ngay lập tức thì bất chợt một tiếng vỗ tay vọng ra từ phía khu rừng, kèm theo đó là một tiếng cười rùng rợn vang lên như châm chọc bốn người:
- Đáng khen, đáng khen cho đám đệ tử của lão rùa...