Cuối năm 1999, vắng vẻ trống hoác, lặng lẽ tiếp đất.
— Nhật kí An Viên
Cuộc căng thẳng nho nhỏ đêm ấy được tô trát cho qua một cách dễ dàng, An Viên không nhắc lại nữa, Thẩm Hành Xuân càng không chủ động nhắc đến.
An Viên kiên trì nhảy lớp, Thẩm Hành Xuân cuối cấp ba, em cuối cấp hai, hai người đều tốt nghiệp, cả hai đều bận bịu.
Một năm sau, Thẩm Hành Xuân thi đỗ đại học mong ước đã lâu như ý nguyện, Thẩm Hành Xuân năm nhất đại học, An Viên năm nhất cấp ba.
Lại một năm nữa, Thẩm Hành Xuân năm hai đại học, An Viên năm hai cấp ba.
Bốn năm rút ngắn còn ba năm, bây giờ còn một năm rưỡi.
Thẩm Hành Xuân lên đại học chỉ khi nghỉ đông nghỉ hè mới có thời gian về, cuối tuần sẽ gọi về nhà một cuộc, có lúc có An Viên, có lúc không có An Viên.
Thẩm Hành Xuân và An Viên viết thư nhiều hơn, tần suất họ viết thư rất cao, một tuần một lá, Thẩm Hành Xuân viết cho An Viên, An Viên trả lời.
Trong thư, Thẩm Hành Xuân chỉ kể cho An Viên một vài chuyện lặt vặt, kể cuộc sống đại học của mình cho An Viên, hỏi thăm sức khỏe ông bà, hỏi An Viên lên cấp ba mệt không, vào thời điểm bận rộn mùa màng sẽ hỏi đã thu xong đậu chưa, tháng mười có phải đã rất lạnh rồi không, Bắc Kinh tháng mười một mới có tuyết đầu mùa, An Viên nói ở nhà cuối tháng mười tuyết đã rơi rất dày rồi.
Thẩm Hành Xuân nhắc cậu đừng đi núi sau trượt tuyết một mình, mua hè đừng vào sâu trong núi, nhiều rắn, muốn đi thì đi cùng ông.
Có lúc sẽ khen há cảo dưa muối của quán há cảo Đông Bắc ở gần trường rất ngon, chủ quán là người quê họ.
Có lúc sẽ kẹp mấy phiến lá ngân hạnh trong thư, mùa hè màu xanh, mùa đông màu vàng,
Thẩm Hành Xuân luôn thêm một câu ở cuối thư: Tiểu Viên nhi, tới khi em đến Bắc Kinh học là biết thôi.
Mỗi tuần một bức, hơn năm trăm ngày, tổng cộng gần trăm bức thư, Thẩm Hành Xuân đã dùng cách này, trả lời câu hỏi của An Viên năm ấy chưa trả lời.
An Viên luôn nhìn câu cuối cùng ấy hết nửa ngày.
Lại đến đông.
An Viên nghỉ đông sớm hơn Thẩm Hành Xuân gần một tháng, Thẩm Hành Xuân phải gần Tiểu niên mới về được, bây giờ còn chưa tới tháng Chạp.
Thẩm Hành Xuân tan tiết tự học buổi tối, về kí túc xấ liếc lịch treo tường một cái, tuần trước An Viên gửi thư đến nói tuần này sẽ nghỉ, anh tính toán thời gian, nhẩm ra chắc An Viên đã nghỉ rồi, bỏ phích nước nóng xuống, cầm thẻ điện thoại xuống dưới tầng.
Người nhận điện thoại là bà nội, lúc An Viên nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, cậu đang nói chuyện với Hạ Minh Triết trong phòng, nghe bà gọi một tiếng “Đại Xuân” trong điện thoại, An Viên bỏ đồ trong tay xuống, dỏng tai lên nghe, Hạ Minh Triết nói với cậu những gì, cậu cũng không nghe thấy, chỉ nghe thanh âm từ đầu dây bên kia.
Bà nói với Thẩm Hành Xuân mấy câu, hỏi anh ở trường có lạnh không, ăn ngon không, đủ tiền không, Thẩm Hành Xuân đáp nhà ăn nấu khá ngon, tiền cũng đủ.
Bà nội nói với anh thêm mấy câu, liếc cánh cửa phòng đang khép hờ của An Viên, hỏi thẩm Hành Xuân:
“Tiểu Viên nhi ở trong phòng đấy, hai đứa nói chuyện một chút nhé?”
“Tiểu Viên nhi nghỉ chưa ạ?”
“Nghỉ rồi, đang chơi với bạn học trong phòng, bà vào gọi em ra nói với con mấy câu.”
Trước khi bà buông điện thoại xuống, Thẩm Hành Xuân gọi giật bà lại, hỏi:
“Bà ơi, bạn học nào của Tiểu Viên nhi thế ạ?”
“Bạn cùng lớp nó ấy.” Bà đáp. “Hay sang tìm Tiểu Viên nhi chơi.”
“Nam hay nữ ạ?” An Viên chưa từng nhắc bạn học gì trong thư.
Bà nội nói:
“Một cậu nhóc, hơn Tiểu Viên nhi hai tuổi, hai đứa hay ở trong nhà làm bài tập cùng nhau.”
Thẩm Hành Xuân nói:
“Bà ơi, bà gọi Tiểu Viên nhi ra đây, con nói với em mấy câu ạ.”
Cửa phòng An Viên đang khép hờ, lời bà nội nói từng chữ lọt hết qua khe cửa, truyền vào.
Hạ Minh Triết thấy An Viên cứ nhìn ra cửa, hơi phân tâm, huých cánh tay cậu.
“An Viên, nghĩ gì đấy?”
“Đang nghe điện thoại của anh tớ.” An Viên khẽ nói.
Hạ Minh Triết thường nghe An Viên nhắc đến anh trai.
“Không phải cậu hay nói nhớ anh cậu sao, anh cậu gọi về, sao không đi nghe?”
Lúc này, bà nội gõ cửa, vào gọi An Viên:
“Tiểu Viên nhi, điện thoại của anh con này, nó bảo con ra nói với nó mấy câu.”
“Anh con chủ động nói vậy ạ?” An Viên hỏi.
Bà nội trêu cậu:
“Đúng thế, anh con chủ động nói đấy, không chủ động nói thì con không nghe điện thoại anh nữa à?”
“Nghe ạ.” An Viên đứng lên khỏi ghế, cúi đầu bước nhanh ra ngoài, cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên, “alo” một tiếng rồi gọi: “Anh.”
“Nghỉ chưa?”
“Nghỉ rồi.”
“Vẫn chưa về thôn à?”
“Hai hôm nay trời tuyết, đường cái đóng rồi, đợi hai hôm nữa mở đường về cùng bà.”
Thẩm Hành Xuân lại hỏi ít chuyện khác, chủ đề chuyển sang bạn học cậu.
“9h tới nơi rồi, vẫn chưa ngủ à?”
“Chưa buồn ngủ ạ.”
“Có bạn ở đấy à?”
“Vâng.”
“Bạn lớp mười một à?”
“Vâng.”
“Ai thế?”
“Anh không biết đâu.”
“Tên gì vậy?”
“Bạn lên lớp mười một mới quen, tên Hạ Minh Triết.”’
Thẩm Hành Xuân hỏi một câu An Viên đáp một câu, Hạ Minh Triết là cái tên Thẩm Hành Xuân chưa từng nghe đến, ở đầu dây bên kia anh im lặng hồi lâu.
An Viên thấy thời gian cuộc gọi hiển thị trên điện thoại đang tăng lên từng chút một, đã hơn năm phút rồi, Thẩm Hành Xuân không hỏi gì khác, An Viên lên tiếng:
“Sao thế anh?”
“Không sao.” Nửa ngày sau Thẩm Hành Xuân mới trả lời. “Còn hai mươi ngày nữa anh mới được nghỉ.”
“Ừm, em biết.”
“Có muốn đến Bắc Kinh chơi với anh, đợi anh nghỉ rồi cùng về nhà không?”
Mắt An Viên bừng sáng.
“Nếu em đi, liệu có quấy rầy anh đi học không, vả lại, anh ở kí túc xá, em đi thì ở đâu?”
Thẩm Hành Xuân đang dùng điện thoại công cộng ở tầng trệt kí túc xá, khi bạn cùng phòng Văn Nhạc lấy nước nóng về ở lối đi thấy Thẩm Hành Xuân đang gọi điện, đi qua vỗ vỗ cánh tay anh, cố tình dí sát vào điện thoại.
“Xuân nhi, gọi điện cho ai đấy? Có phải người yêu không?”
Thẩm Hành Xuân lấy tay che ống điện thoại, đẩy Văn Nhạc đang dựa vào mình ra, cười nói:
“Dạt sang một bên, đang gọi điện.”
“Gọi ai đấy? Trông mặt dài như cái bơm thế?”
“Em trai tao.”
“Tao còn tưởng là người yêu chứ.”
“Không có người yêu.”
“Phòng mình toàn độc thân, mày không được thoát li tổ chức trước đâu nhé, cẩn thận tổ chức tẩn mày đấy.”
Thẩm Hành Xuân đạp Văn Nhạc một cái nhẹ, Văn Nhạc cũng không trêu anh nữa, cầm phích nước nóng lên tầng, vừa đi cầu thang vừa nói:
“Mày gọi đi, tao lên trước đây.”
Thẩm Hành Xuân đợi Văn Nhạc đi khuất dạng rồi mới bỏ bàn tay đang che ống nghe ra, đặt ống nghe lên tai.
“Tiểu Viên nhi còn đó không?”
“Còn đây.”
“Em đến đi, thứ bảy chủ nhật anh rảnh, có chỗ cho em ở, vé thì em ra ga tàu mua, mua xong gọi cho anh, anh ra ga đón đợi em.”
An Viên mím môi thật lực, lặng lẽ cười với ống điện thoại, nhưng mãi không lên tiếng.
Thẩm Hành Xuân đợi một lúc, mãi không nghe thấy tiếng An Viên, hỏi lại một lần:
“Đến không?”
An Viên gật đầu.
“Đến, bao giờ đi ạ?”
“Ngày mai đi, mai thứ năm, chuyến tàu 8h tối, đến Bắc Kinh vừa hay là đêm thứ sáu, anh đi đón em.”
“Đến Bắc Kinh đã là quá nửa đêm rồi.”
“Không sao, anh đi đón em.”
Sáng sớm ngày hôm sau An Viên đã ra ga tàu, lộ trình hai mươi tám tiếng, cậu mua vé xong thì cầm về đưa bà nội xem.
Bà vẫn hơi không yên tâm cậu, vừa sắp đồ cho An Viên vừa nói:
“Con đi một mình được không? Đại Xuân cũng thật là, trước đấy cũng không nói một tiếng, tự nhiên bảo con sang.”
“Anh con nói rồi, ở ga đón đợi con.”
“Hay bà đưa con đến Bắc Kinh nhé, xong bà lại về.”
An Viên không thể để bà lặn lội đưa cậu đi được, Triệu Lệ Hồng đang chửa đứa thứ hai, ba hôm trước gọi tới, nhờ bà sang giúp trông Thẩm Thụy, có khi Tết năm nay cũng không về nổi, nếu không phải hai hôm nay phong tỏa do tuyết nên chậm trễ mất, bà đã đi từ sớm rồi.
Mấy năm nay Thẩm Kiến Quân và Triệu Lệ Hồng vì cậu và Thẩm Hành Xuân nên tỏ thái độ rất căng với ông bà, cậu không thể để bà lặn lội đưa em đi Bắc Kinh vào thời điểm mấu chốt này, hơn nữa cũng không cần, tàu chạy thẳng, trạm cuối chính là Bắc Kinh, có điều hơi lâu thôi.
Năm đó Thẩm Hành Xuân lên đại học, cậu và ông bà cùng nhau đi Bắc Kinh tiễn anh, đã đi một lần cũng coi như biết đường rồi.
An Viên khoác vai bà, nói:
“Bà ơi con đã lớn từng này rồi, không cần đưa con đi đâu, đợi về sau con với anh con kiếm được tiền, mình không đi tàu chậm thế nữa, con đưa ông bà đi máy bay, vèo một cái là tới Bắc Kinh rồi.”
Khi An Viên nói “vèo một cái” còn dùng tay minh họa trong không trung.
Bà nội bị cậu chọc cười.
“Được, đến lúc ấy bà lão này sẽ đi máy bay với con, vèo một cái là tới nơi.”
An Viên không đến Bắc Kinh đúng giờ, vừa có bão tuyết, tàu đến muộn, đêm lúc cậu lên tàu đã hơn mười một giờ.
Thẩm Hành Xuân ra ga tàu vào đêm thứ sáu, đứng mãi ở sảnh chính để ý tin tức về số hiệu chuyến tàu An Viên đi, dòng chữ màu đỏ chuyển động, cứ hiển thị đến muộn.
Anh đợi từ quá nửa đêm đến sáng mới nghe loa phía trên thông báo, chuyến tàu của An Viên vừa tới nơi.
Cửa ga đón đông nghịt người, có người đến đón, có nhà nghỉ nhỏ lân cận đến vợt khách trọ, còn có người cầm biển hãng du lịch nào đó.
Thẩm Hành Xuân khó khăn lắm mới chen lên nổi hàng trước, đứng ngoài lan can cửa ga, anh nhìn ngay ra An Viên đội mũ, khoác ba lô đen, đang ngó nghiêng về phía cửa ra.
Thẩm Hành Xuân biết An Viên đang tìm anh, kiễng chân, giơ hai tay kêu một tiếng về phía An Viên:
“Tiểu Viên nhi, bên này.”
An Viên nghe tiếng gọi, sau khi thấy Thẩm Hành Xuân liền chạy về lối ra.
“Tiểu Viên nhi đừng chạy, chậm thôi, không vội, ở đây đợi em mà.”
An Viên chạy đến cửa ga ra, phía trước cậu quá đông người, chỉ có thể xếp hàng theo dòng người, tìm Thẩm Hành Xuân giữa khe hở chộn rộn, nhìn thấy áo và cánh tay đang giơ của anh, tuy cậu biết Thẩm Hành Xuân đứng ở ngay cửa, cách cậu không tới mười mét, nhưng vẫn gấp đến mức mặt hồng tim loạn.
An Viên cuối cùng cũng ra khỏi ga, bổ nhào lên người Thẩm Hành Xuân, áo khoác Thẩm Hành Xuân không kéo khóa, An Viên ôm chặt eo anh, áp lên ngực anh hít một hơi sâu, ngửi mùi hương quen thuộc, nói bằng giọng ồm ồm:
“Anh, em nhớ anh quá.”
Thẩm Hành Xuân đơ ra trước cái ôm của An Viên, nhưng An Viên buông anh ra rất nhanh, vẻ mặt như không.
An Viên cười chuyển chủ đề:
“Anh, anh đợi bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm.” Thẩm Hành Xuân nói, tháo cặp trên lưng An Viên xuống khoác trên lưng mình, nhéo một cái trên khuôn mặt hồng hào của An Viên. “Nhanh thật đấy, lại hết một học kì, em sắp đến đây học tới nơi rồi.”
An Viên gật đầu thật lực.
“Anh, em cũng thi trường anh, đi ngắm cây ngân hạnh lá xanh lá vàng.”