Tôi chia bố cho anh Xuân, vậy thì anh Xuân chính là của tôi rồi.
— Nhật kí An Viên
Nhà ăn đã sắp đóng cửa, khi Thẩm Hành Xuân bê hộp cơm cùng An Viên đi tới quầy lấy thức ăn thì thấy chỉ còn một ít rau xanh, cà và khoai tây, nhân viên nhà ăn đội mũ trắng đang thu dọn khay cơm đã trống.
Thẩm Hành Xuân cầm hộp cơm lấy thức ăn cho Tôn Tuyết và Trương Mai, rồi nhờ người ta múc cho ít rau còn lại.
Nhà ăn rất nhỏ, chỉ có hai chiếc bàn, nhân viên nhà ăn và mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang ăn cơm, đã ngồi kín chỗ, còn mỗi chiếc ghế dài trong góc là không ai ngồi.
Thẩm Hành Xuân bưng hộp cơm dắt An Viên ngồi lên chiếc ghế dài, hai người đầu sát bên đầu, ăn cơm cùng một khay.
Khay cơm tuy không nhỏ, cơm rau trong đó cũng đầy ắp, nhưng với hai cậu trai mới lớn đều đang phát triển lại ăn được, một suất cơm rau rõ ràng không đủ, An Viên nhớ lúc trong phòng bệnh Tôn Tuyết nói Thẩm Hành Xuân cả chiều chưa ăn, em ăn mấy miếng rồi buông đũa.
Thẩm Hành Xuân thấy em không ăn nữa, hỏi:
“Còn nhiều thế này cơ mà, sao không ăn thêm?”
“Em no rồi.” An Viên lấy hộp cơm từ tay Thẩm Hành Xuân. “Em cầm cho, anh ăn đi.”
Thẩm Hành Xuân biết An Viên đi đường cả buổi chiều, không thể có thì giờ ăn uống, em đang muốn nhường mình ăn thêm.
Thẩm Hành Xuân cầm đầu đũa gõ đầu An Viên một cái, rồi lấy khay cơm từ tay An Viên, gắp một miếng khoai tây lên miệng em.
“Ăn no đi, bên cạnh còn có một tiệm tạp hóa, lát nữa lại ra mua ít bánh mì lấp dạ.”
An Viên nhìn miếng khoai tây dưới mắt, cười há miệng ăn, rồi hớn hở cầm đũa lên, ăn tiếp.
“Được, em muốn ăn bánh mì có nhân ấy.”
“Được, mua bánh mì có nhân cho em.” Thẩm Hành Xuân lại gắp cho An Viên một miếng cà.
An Viên nuốt miếng cà, nói tiếp:
“Em muốn ăn nhân dâu.”
“Được, mua nhân dâu cho em…”
Hai người không ở nhà ăn quá lâu, ra mua bánh mì xong là về, Trương Mai vẫn đang ngủ, dịch truyền chỉ còn một phần ba, bé con trong lòng Tôn Tuyết đã dậy, đang ngồi trên đùi mẹ nghịch ngón tay mình.
Thẩm Hành Xuân đặt hộp cơm lên bàn, bảo Tôn Tuyết ăn cơm.
“Chị năm, chị ăn trước đi ạ.”
“Ừ, hai đứa ăn no chưa?” Tôn Tuyết hỏi.
“Ăn no rồi ạ.” Thẩm Hành Xuân nói.
Tôn Tuyết mở hộp cơm ra ăn, bé con trong lòng ngẩng lên ngơ ngác nhìn Thẩm Hành Xuân và An Viên, mấy giây sau quơ quào chân tay, cựa quậy trong lòng Tôn Tuyết, ê ê a a nói gì đó, miệng còn nổi bong bóng.
Thẩm Hành Xuân khom lưng chạm cái tay nhỏ của Tiểu Nhã, nói:
“Chị năm, chị ăn đi ạ, để em bế bé cho.”
Tôn Tuyết đưa bé con trong lòng cho Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân chưa bế trẻ con bao giờ, hai tay cứng nhắc đỡ lấy đứa bé, từ từ thẳng lưng lên, không biết nên làm thế nào, cứ đứng sừng sững.
Tôn Tuyết nói:
“Bây giờ bé đã ngồi được, có thể ngồi bế đấy, nó hơi nặng, cứ bế ngồi trên đùi em.”
Chị lại đỡ con qua, đổi tư thế, Thẩm Hành Xuân ngồi xuống rồi mới đặt em bé lên đùi mình.
An Viên thấy bộ dạng căng thẳng khi bế em bé của anh em hơi buồn cười, hạ thấp mình trêu bé.
“Đáng yêu quá, là bé trai hay bé gái vậy ạ?”
“Là bé gái.” Thẩm Hành Xuân cầm tay bé con chọt chọt lên mặt An Viên, nói. “Bé tên Tiểu Nhã, chín tháng tuổi rồi.”
Tiểu Nhã nhìn An Viên mấy giây, khi Thẩm Hành Xuân lại cầm tay bé chọt lên gò má An Viên, bé bắt đầu cười khanh khách, thấy rất vui, thè thè cái lưỡi mềm mại với An Viên.
An Viên sờ đôi chân bụ bẫm của bé, hất hất cằm với bé, nói:
“Tiểu Nhã, gọi cậu đi nào.”
Thẩm Hành Xuân nói:
“Mới lớn từng này, chưa biết nói đâu.”
“Thế lớn từng nào mới biết nói?” An Viên hỏi.
Thẩm Hành Xuân cũng không biết trẻ con bao giờ mới biết nói, hỏi Tôn Tuyết đang ăn cơm, Tôn Tuyết đáp sau một tuổi là dần dần biết nói rồi.
An Viên đùa em bé một lúc, cũng muốn bế, dang tay nói:
“Anh, em cũng muốn bế một lúc.”
“Em bế nổi không đấy?” Bản thân không biết bế trẻ con còn nghi ngờ người khác.
An Viên gật đầu, nói:
“Em làm được mà, cho em bế tí.”
Thẩm Hành Xuân một tay đỡ eo Tiểu Nhã, một tay đỡ chân bé, từ từ đưa đến đôi tay đã dang sẵn của An Viên.
Tiểu Nhã rất thích An Viên, An Viên vừa ôm bé, bé liền cười toe toét với An Viên, bàn tay nhỏ sờ lên mặt An Viên, chọt chọt mặt em, rồi chọt chọt cằm em.
An Viên bế em bé khéo hơn Thẩm Hành Xuân một chút, hai phút đã quen, ngồi bế đứng bế đều được, đắc ý nói với Thẩm Hành Xuân:
“Xem đi, bé vẫn thích em hơn nhá.”
“Thấy em đẹp nên thích em đấy.” Chiếc ghế Thẩm Hành Xuân đang ngồi hơi thấp, cậu gập đôi chân dài, hai tay chống cằm, nhìn An Viên bế em bé đi đi lại lại cạnh mình.
An Viên nhướng mắt, đuôi mắt bất giác cong lên, quay đầu hỏi cậu:
“Em đẹp chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đẹp hết.” Thẩm Hành Xuân cười đáp.
Trước đây Thẩm Hành Xuân thường hay khen An Viên đẹp, nói mắt em rất sáng, long la long lanh, nói môi em rất đỏ, nói em rất trắng, nói em rất sạch sẽ, nói em rất thơm…
Tôn Tuyết ở một bên ăn cơm xong, tiếp lời.
“Hai anh em thân thiết thật đấy.”
“Người ta toàn nói thế đó ạ.” Thẩm Hành Xuân đáp.
Thẩm Hành Xuân lại nói thêm chuyện khác với Tôn Tuyết, đều là chuyện liên quan tới cậu và An Viên.
An Viên bế em bé đi đi lại lại quanh Thẩm Hành Xuân, tai dựng đứng, rất nghiêm túc nghe Thẩm Hành Xuân nói chuyện.
Trương Mai tỉnh khi truyền dịch xong, bác sĩ vào rút kim, sau khi tỉnh bác rõ ràng hơi hoảng hốt, thấy Thẩm Hành Xuân vẫn còn ở đây, tưởng mình đang nằm mơ, hỏi mê man mấy câu, đến khi Tôn Tuyết nói Đại Xuân vẫn ở đây bác mới cười.
Rút kim xong bác sĩ bảo bọn họ về:
“Người nhà đưa bệnh nhân về nhà đi, không cần nằm nữa đâu.”
Tôn Tuyết đi đến bên bác sĩ, hỏi:
“Bác sĩ, không phải nói còn cần nằm mấy ngày sao ạ?”
“Không cần nằm nữa.” Bác sĩ nhìn Trương Mai đã tỉnh trên giường bệnh, rồi quay sang nói với Tôn Tuyết: “Người nhà theo tôi ra ngoài một chuyến.”
Thẩm Hành Xuân đi ra cùng Tôn Tuyết, bác sĩ không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
“Bệnh nhân không cần nằm viện nữa, nằm cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể tiêm thuốc giảm đau thôi, tôi kê cho hai người ít thuốc giảm đau mang về uống, tình hình cụ thể của bệnh nhân tôi tin người nhà chắc cũng đã rõ, sau khi về nhà muốn ăn gì thì ăn nấy đi.”
Tôn Tuyết không nén nổi, lập tức khóc òa lên.
“Bác sĩ, đại khái còn bao lâu ạ?”
Bác sĩ nghĩ rồi hỏi:
“Tình trạng trước đây của bệnh nhân có phải không tốt lắm không?”
Tôn Tuyết gật đầu.
“Một tuần trước không tốt lắm, đau kinh khủng, mấy hôm trước hơi đỡ, tôi còn tưởng đã khá hơn.”
“Tình trạng bây giờ hai người cũng thấy rồi đấy, người nhà chuẩn bị trước đi, chắc chỉ còn vài ngày nữa thôi.”
Trương Mai vừa nghe không cần nằm viện nữa, đương nhiên rất vui, bác biết tình trạng sức khỏe của mình, không muốn lãng phí tiền bạc, khi Thẩm Hành Xuân và Tôn Tuyết đi vào tay bác vẫn ôm phần bụng đau quặn, miệng nói không chữa nữa, muốn về nhà.
Đêm An Viên ngủ cùng phòng với Thẩm Hành Xuân, phòng không lớn, cửa sổ cũng rất nhỏ, mở hết cỡ vẫn thấy bí, bên ngoài tối đen, không có trăng sao, càng không có chút gió mát nào thổi vào.
An Viên cảm nhận được Thẩm Hành Xuân đang không ngừng trằn trọc, cất tiếng hỏi:
“Anh, không ngủ được à?”
“Ừ, hơi hơi.”
An Viên trở mình, hỏi Thẩm Hành Xuân:
“Trước khi ra viện bác sĩ gọi hai người ra nói gì thế?”
“Nói tình hình mẹ anh không tốt lắm, bác sĩ bảo người nhà chuẩn bị tâm lí, còn mấy ngày thôi.”
Tiếng ếch kêu ồm ộp liên hồi vang lên từ cái ao không xa ngoài cửa tăng thêm mấy phần ngột ngạt cho căn phòng nhỏ vốn đã không thoáng khí, An Viên nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ sau khi Thẩm Hành Xuân dứt lời.
Em lại dịch sang cạnh Thẩm Hành Xuân, đặt tay lên bụng cậu, vỗ vỗ an ủi.
“Em cũng không có mẹ, từ nhỏ em đã không biết mẹ em trông ra sao, trong nhà cũng không có ảnh, bố em nói mẹ mất rất sớm, cũng không để lại ảnh, trước đây em cứ hay nằm mơ, nhưng trong mơ mặt mẹ rất mơ hồ, nhưng em đoán chắc mẹ rất giống em, vì em chỉ giống bố cái mũi và cái tai thôi.”
Giọng An Viên rất nhẹ rất khẽ, nhưng lại vô cùng trong trẻo giữa tiếng ếch kêu.
“Anh Xuân, em không có mẹ, nhưng em có bố, đợi bố em về, em chia bố cho anh Xuân, cho anh tất cả những gì em có…”