Trong một khu vườn rộng lớn trồng đầy hoa hồng, một cô gái nhỏ đang tung tăng vui đùa bên cạnh một vị phu nhân xinh đẹp. Ngoại hình của họ giống nhau như đúc, nhất là đôi mắt màu xanh ngọc bích.
" Iris, lại đây ăn bánh đi con. " Alexandra phu nhân mỉm cười nhìn cô con gái đã thất lạc bấy lâu nay của bà. Sống chung với con gái hơn 1 tháng rồi bà cảm thấy rất hài lòng với tính cách của Iris.
" Vâng..." Iris cầm miếng bánh lên nhưng không ăn mà cầm miếng bánh khác lên đưa cho mẹ mình.
" Cứ như là một đứa trẻ vậy. " Leo lạnh nhạt nói nhưng khuôn mặt lúc nào cũng tỏa ra vẻ ôn nhu không kìm chế được. Người này chính là thiếu gia của gia đình nhà Alexandra, anh trai của Iris.
" Anh hai thật xấu Iris không cho anh hai ăn bánh đâu. Tiểu Mark ăn bánh thôi. " Iris chu môi nói với Leo sau đó đưa miếng bánh về phía một cậu bé khoảng 3-4 tuổi. Đó chính là con trai đầu lòng của Leo và Mizuki.
Iris nhìn Mark cầm miếng bánh ăn ngon lành không kìm được mỉm được mỉm cười. Bản thân mình cũng cầm lấy bánh ăn, bánh được làm từ loại trái cây mà cô thích nhất nhưng không hiểu sao miếng bánh chưa vào miệng đã cảm thấy muốn ói ra. " Oẹ..."
" Iris em làm sao vậy. Người đâu mau đi mời bác sĩ đi. " Mizuki đỡ lấy Iris sau đó gọi người hầu bên cạnh gọi bác sĩ.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
" Bác sĩ con gái tôi thế nào rồi. " Alexandra phu nhân túm lấy tay bác sĩ lo lắng nhìn Iris.
" Cũng chả có điều gì to tác đâu đây chỉ là triệu chứng khi mang thai thôi. Tuy nhiên thai nhi rất yếu cần phải điều dưỡng nhiều. Nếu không còn việc gì nữa tôi cũng xin cáo lui. " Bác sĩ nói xong sau đó đứng dậy bước đi.
" Mang thai...vậy là con sắp làm mẹ rồi đúng không mẹ. " Iris cười tươi lay ống tay áo Alexandra phu nhân.
" Iris em mau nói cho anh hai biết cha của đứa nhỏ trong bụng em là ai. " Leo tức giận nắm chặc tay Iris. Anh thật sự rất muốn giết chết cái tên đáng chết kia. Ngày đó anh nhìn thấy Iris bị vứt trên đường, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy đau nhói liền đưa Iris trở về. Lúc đó trong miệng cô còn liên tục kêu 'Quân Quân' anh chắc chắn tên đó chính là cha của đứa bé này.
" Em cũng không nhớ nữa. Nhưng mà không sao em sẽ chăm sóc đứa bé này. " Iris cười ngây ngô sờ bụng mình. Con yêu mẹ rất mong chờ con...
--- ------ ------ ------ ----Biệt thự Mộ Dung gia---- ------ ------ ------ ---
Trong một căn phòng tối, Mộ Dung Quân ôm trong tay một chiếc hộp màu đỏ. Râu, tóc mọc dài ra vì một tháng chưa cắt, khuôn mặt nhợt nhạt thiếu huyết sắc. Anh giờ đây đâu còn dáng vẻ của một vị giám đốc uy nghi nữa. Nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bên trong là hai chiếc nhẫn kim cương lấp lánh. Đây chính là quà mà anh muốn tặng cho Viên Viên bảo bối của anh nhưng tại sao cô không chờ anh trở về chứ. Tại sao?...tại sao?...
--- ------ ------ ------ -------Hơn 2 năm sau---- ------ ------ ------ -------
Tại sân bay, một cô gái đang ung dung bước ra. Mái tóc màu nâu uốn lượn, quần áo màu đen bó sát người làm tôn lên được dáng người chuẩn như người mẫu, khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt màu xanh ngọc bích được cặp mắt kính mát màu đen che bớt tay cô bế một đứa bé đang ngủ say. Đứa bé kia khoảng chừng 1-2 tuổi, thân hình tròn tròn như quả bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn để thương cực kì, đồ cậu bé này mang trên người là của hãng thời trang trẻ em lớn nhất trên toàn thế giới. Bên cạnh cô gái là một cậu bé khoảng 5-6 tuổi, khuôn mặt lạnh lùng chửng trạc không hợp với thân thể cùng số tuổi. Ba người bọn họ 1 lớn 2 nhỏ cùng thu hút mọi ánh mắt ở sân bay.
Mark nhìn sang bà cô nhỏ của mình đang ung dung bước đi. Tuy là cô nhỏ có hơi ngốc một chút nhưng cậu luôn phải bái phục tài năng của cô nhỏ. Từ khi cô nhỏ trở về nhà Alexandra thì cô nhỏ đã đưa tập đoàn nhà Alexandra trở thành một nhãn hàng trang sức nổi tiếng thế giới. Trang sức do cô nhỏ thiết kế ra bán rất chạy và được nhiều người ưa chuộng. Lần này cậu theo cô nhỏ về đây để quản lí cửa hàng ở đây. Còn cái cậu nhóc trên tay cô nhỏ đương nhiên là đứa con của cô nhỏ tên là Fay một cái tên y như con gái.
" Mark hay là giờ chúng ta đi dạo phố chút được không rồi hẳn về nhà. " Iris cười tươi như hoa dường như cô không hề mệt mỏi sau một chuyến đi dài.
" Được thôi. " Mark tùy hứng đáp sau đó lại nhìn tên nhóc trong lòng Iris đã sớm mở mắt. Tên nhóc này trừ đôi mắt màu xanh kia ra thì chả có chỗ nào giống cô nhỏ cả. Ngoại trừ cái tính ham chơi kia.
" Đi thôi nào Fay của mẹ. " Iris mỉm cười bế Fay đi hết nơi này đến nơi khác. Nhìn vẻ thích thú của con trai cô cảm thấy rất ấm áp. Thằng bé này sinh ra ngoại trừ đôi mắt màu xanh kia thì còn lại đều khác hẳn cô. Nhìn vẻ tuấn tú của con trai mình cô cũng đoán được phần nào hình dáng của cha đứa bé nhak. Nhưng cô cũng không quan tâm lắm điều đó cô chỉ cần có Fay yêu dấu của cô thôi.
" Oa...mẹ...oa..." Fay bập bẹ kêu Iris mắt không ngừng rời khỏi món đồ chơi xinh xắn trong Baby shop.
" Được rồi mẹ sẽ mua cho Fay được không. " Iris cười sau đó đi vào cửa hàng định lấy món đồ kia không ngờ đã có một bàn tay nhanh hơn cô...