Văn Đình nhìn đến ánh mắt khó xử của Vân Hạ, lại nhìn đến ánh mắt sắc bén của Viễn Tước vẫn đang nhìn cậu ta, bị dọa sợ cuối cùng cũng chịu rời đi.
Vân Hạ thấy người đã đi cậu cũng thở phào, xoay người nhìn thấy Viễn Tước vẫn đang dùng đôi mắt sắc bén nhìn cậu. Cậu liền tránh né ánh mắt đó, không dám nhìn thẳng cười nói.
'' Chúng... chúng ta về thôi ''
Viễn Tước không nói gì, xoay người bỏ đi trước, Vân Hạ thở dài theo sau. Cả hai ngồi trên xe, không ai mở miệng nói, không khí im lặng bao trùm, khiến người ta muốn nghẹt thở đến nơi.
Thời Túc thấy bầu không khí im lặng đến đáng sợ, chỉ dám liếc nhìn vào kính chiếu hậu quan sát tình hình, liền nghe được giọng nói trầm lạnh.
'' Tập trung lái xe đi ''
Thời Túc không tiếp tục nhìn nữa, mắt nhìn thẳng phía trước, tập trung lái xe, thở dài.
" Dạo này tâm trạng Viễn thiếu thay đổi thật thất thường, đều có liên quan đến cậu Vân... "
Vân Hạ cũng không nói gì ngồi dựa vào ghế nhìn cảnh vật qua cửa xe, trong lòng thầm than " Aaa... đói bụng quá đi "
Một tiếng ọt ọt vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng, Vân Hạ có chút xấu hổ lấy tay che đi phần bụng. Lúc này, Viễn Tước mới chịu để ý tới nhìn cậu liền nói.
'' Vẫn chưa ăn? ''
Vân Hạ vội gật đầu. Viễn Tước liền nhìn Thời Túc đang lái xe.
'' Đến nhà hàng gần đây đi "
'' Vâng ''
Lái xe được một lúc, thấy phía trước có một nhà hàng cũng không tệ, Thời Túc nhanh chóng lái xe đến phía trước nhà hàng đó.
Bụng đang không ngừng kêu đói cồn cào, Vân Hạ khi thấy đồ ăn được đưa lên, hai mắt sáng rực liền lấy đũa gắp thức ăn đưa vào miệng. Cậu ăn rất ngon lành nhưng không để ý đến người đàn ông ngồi đối diện vẫn đang nhìn chằm chằm cậu ngay cả đũa cũng không động. Vân Hạ ăn được một lúc mới để ý thấy.
'' Sao anh không ăn đi ''
Lúc này Viễn Tước mới chịu mở miệng, giọng nói trầm hẳn đi .
'' Người đó là ai? ''
Đang gắp đồ ăn định đưa vào miệng, cậu liền dừng đũa nhìn thẳng vào anh, ngơ ngác suy nghĩ đến người đó trong miệng của Viễn Tước vừa nói đến là ai.
'' Anh đang nói đến Văn Đình sao? ''
Viễn Tước nhíu mày.
Thì ra là Viễn Tước đang muốn nói đến Văn Đình, anh ấy không ăn cũng chỉ vì để chờ hỏi đến cậu ấy sao, cậu liền giải thích.
'' Cậu ấy là đồng nghiệp chung trong phòng thiết kế. Hôm nay cậu ấy chỉ muốn mời em ăn bữa cơm ''
Nghe được có người cơm Vân Hạ, Viễn Tước nắm chặt ly rượu trong tay, không vui nhíu mày nói.
'' Cậu ta muốn mời, em liền đồng ý. Không sợ bị lừa đem đi bán lần nữa? ''
Vân Hạ lắc đầu, cậu đương nhiên rất sợ bị đem đi bán lần nữa nhưng Văn Đình cậu ấy là người tốt không giống người xấu.
'' Cậu ấy không phải người như vậy ''
Viễn Tước không nghe lọt lỗ tai câu trả lời của Vân Hạ, dứt khoát nói ra ý muốn của anh.
'' Đừng đến Tần Thị nữa ''
Bị lời nói của Viễn Tước làm cho giật mình, cậu có nghe lầm không, anh ấy kêu cậu đừng đến Tần Thị nữa là ý gì chứ, thắc mắc hỏi.
'' Tại sao? ''
Viễn Tước cầm ly rượu lắc lắc rồi uống một ngụm, liếc nhìn Vân Hạ đang đợi anh trả lời, anh liền nói.
'' Em thích thời trang. Tôi sẽ mở công ty về thời trang cho em ''
Trong lòng Vân Hạ có chút tức giận, bỏ đũa xuống không ăn nữa, dựa vào cái gì chứ, anh muốn mở thì liền mở sao
'' Không cần ''
Viễn Tước không nhận ra mình nói sai ở đâu, cũng không để ý đến tâm trạng Vân Hạ đang thay đổi, lại tiếp tục nói.
'' Tôi mở công ty cho em là được, cần gì phải đến Tần Thị làm việc ''
Im lặng một hồi lâu, cậu không nhịn không được nói lớn.
'' Anh là đang cảm thấy bản thân có rất nhiều tiền nên muốn làm gì cũng được phải không? ''
'' Em vừa nói cái gì? ''
Thời Túc đứng sau lưng Viễn Tước vì lời nói của Vân Hạ cũng bị dọa sợ, lo lắng Viễn Tước sẽ tức giận vội nháy mắt ra hiệu cho Vân Hạ đừng nói những lời đó nữa nhưng Vân Hạ vờ như không thấy cứ tiếp tục nói.
Cậu rất ấm ức dựa vào đâu anh lại muốn tự quyết định mọi chuyện, người có tiền thì muốn làm gì cũng được sao, anh làm vậy chỉ khiến cậu cảm thấy bản thân lấy anh vì tiền. Đó là mơ ước của cậu, tại sao không phải cậu tự quyết định chứ.
'' Em chọn thực tập ở Tần thị đó là vì em muốn học hỏi kinh nghiệm. Nếu anh không ủng hộ cũng xin anh đừng nhúng tay vào việc của em ''
Viễn Tước vì lời nói của Vân Hạ mà ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Vân Hạ tỏ ra tức giận trước mặt anh như vậy. Hốc mắt của Vân Hạ đỏ lên như muốn khóc, Viễn Tước nhìn thấy đến đau lòng, cứ nghĩ việc mở công ty sẽ khiến cậu vui mừng nhưng không ngờ. Anh đã sai, thở dài giọng nói đã không còn trầm lạnh như trước nữa mà thay vào đó là giọng nói nhẹ nhàng như muốn dỗ dành cậu.
'' Được... Nếu em đã muốn như vậy thì cứ làm đi ''
Vân Hạ liền vui mừng không tin được vào tai mình, liền hỏi lại.
" Thật... thật sao? "
" Ukm "
Nhận được câu trả lời, Vân Hạ vui mừng trở lại, liên tục gắp thức ăn để vào trong chén cho anh. Viễn Tước lúc này cũng chịu động đũa, ăn từng món mà Vân Hạ gắp cho, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều không còn sự buồn bực trong lòng nữa. Anh gắp thức ăn đưa đến trước mặt Vân Hạ, cậu ngẩn người, nhìn đến Thời Túc đang đứng đối diện, cậu đỏ mặt ngại ngùng.
" Hay anh bỏ vào chén cho em đi được không? "