Viên Tri Mạch mở to mắt, cứng lưỡi nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mắt. Quả thực có chút không tin vào lỗ tai mình, trong lòng chỉ cảm thấy mười phần vớ vẩn.
Đời trước nàng chính là người thiếp Dung Tầm quý nhất. Đối chọi cùng mình gay gắt gần mười năm, như Hán Sở phân tranh. Đời này nàng đột nhiên nhảy ra nói thích mình nhiều hơn so với Dung Tầm là sao?
Viên Tri Mạch cảm thấy mình hình như cũng bị Dung Tầm lây bệnh, sốt đến mơ hồ rồi.
Gương mặt xinh đẹp dính đầy bụi bặm của Tô Nhã Nhi đưa lại gần, nàng mỉm cười.
"Ta quyết định sẽ gả cho ngươi."
"Ngươi dám!"
Giọng quát mong manh nhưng tuyệt đối là tức muốn hộc máu đột nhiên vang lên. Duệ Quận Vương hôn mê đột nhiên như gặp kỳ tích tỉnh dậy, xốc màn che lên, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Nhã Nhi.<HunhHn786>
"Ngươi dám!"
Viên Tri Mạch chạy nhanh qua đỡ lấy Dung Tầm, vội vàng thấp giọng nói.
"Ngươi ngồi dậy làm cái gì?"
Đã bộ dáng này, còn cậy mạnh được sao?
Dung Tầm trở tay cầm tay Viên Tri Mạch, vô cùng đau đớn trừng mắt nhìn qua. Hắn bất quá ngủ một chút, lại có người tới đào góc tường nhà mình, hơn nữa lại là nữ nhân! Trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không cần trêu chọc như vậy chứ!
"Hắn là người của ta!"
Tô Nhã Nhi hừ hừ, hoàn toàn không để ý.
"Trên thảo nguyên con lang ngốc nhất cũng biết lựa chọn đồ ăn ngon. Ngươi nhìn ngươi đi, ngươi có cái gì có thể so cùng ta? Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ đi, nói chuyện không nổi, trên người còn có nhiều bọt nước như vậy. Chờ bọt nước vỡ ra về sau toàn thân đều là sẹo, sẽ trở nên tiều tụy lại xấu xí. Ngươi không biết xấu hổ mà muốn cùng ta so sao!?"
Sắc mặt Dung Tầm nháy mắt xanh mét, tuy rằng đối với nam nhân mà nói tướng mạo trên cơ bản xem như mây bay. Nhưng mà một người từ nhỏ được mọi người tán thưởng đột nhiên bị một nha đầu không bằng hắn hạ thấp thành như vậy, đặc biệt còn ở trước mặt Tiểu Mạch Nhi.....
Khóe miệng Viên Tri Mạch giật giật, nhanh chóng đè lại nam nhân đang phát hỏa, cũng nhắc nhở Tô Nhã Nhi.
"Tô Nhã Nhi, Dung Tầm đang bị thương."
Nàng cùng một người trọng thương gần chết so sánh...... Thật là không đúng.
"Thôi đi, không tính bộ dáng xấu xí...."
Tô Nhã Nhi vẻ mặt khinh thường.
"Ngươi xem hắn, trong miệng nói ngươi là người của hắn. Vậy mà mấy ngày nay, mỗi ngày đều cùng ta du sơn ngoạn thủy, chăm sóc ân cần. Hơn nữa ta nghe nói hắn ở bên ngoài còn có rất nhiều nam thanh nữ tú. Loại người đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, một tay hoa tâm ăn chơi căn bản là bại hoại không dùng được. Ngươi đi theo hắn có cái gì tốt? Ta thì không giống vậy, ta thích một người liền sẽ thích cả đời, người thảo nguyên chúng ta là nhất dạ trung trinh!"
Sắc mặt Dung Tầm đã đen đến sắp không nhìn được. Hắn muốn phản bác lại không biết nên phản bác như thế nào. Tô Nhã Nhi nói là sự thật...... Hắn lập tức thực thận trọng nhìn về phía Viên Tri Mạch.
"Tiểu Mạch Nhi, ta trước kia đều là gặp dịp thì chơi."
"Gặp dịp thì chơi thì không sao, nhưng khó đảm bảo một ngày nào đó sẽ từ giả trở thành sự thật!"
Dung Tầm thật sự có ý muốn giết người, đôi mắt nguy hiểm trừng Tô Nhã Nhi.
"Ngươi câm miệng cho ta!"
"Miệng trên người ta, ta nói hay không nói không quan hệ ngươi!"
Viên Tri Mạch vỗ trán, huyệt Thái Dương giật nhảy lên. Không rõ cuộc đối thoại sao càng lúc càng thái quá mất phương hướng, càng lúc càng tệ.
Viên Tri Mạch âm thầm suy nghĩ có phải Dung Tầm bị sốt mà đầu óc thật sự bị mơ hồ. Hắn sao lại cùng một tiểu cô nương so đo thành như vậy, nói chuyện thì thô bạo cộng thêm trì độn.
Vừa dùng sức đè lại Dung Tầm, Viên Tri Mạch thấp giọng trách cứ.
"Đừng như vậy, ngươi muốn bọt nước bị vỡ hết, tuột da ra có phải hay không!? Nhanh ngủ cho ta!"
Mắt Dung Tầm chuyển động, rồi vô cùng yếu ớt dựa vào Viên Tri Mạch.
"Đầu đau."
Tô Nhã Nhi xì một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Sắc mặt Viên Tri Mạch biến đổi.
"Ai bảo ngươi?"
Rồi muốn đỡ hắn nằm xuống. Dung Tầm không chịu, làm nũng ôm eo Viên Tri Mạch. Hắn gian nan cử động ở trên đùi Viên Tri Mạch, miễn cưỡng tìm tư thế thoải mái nằm.
"Ta muốn ngủ như vậy."
Viên Tri Mạch nhìn người mặt dày vô sỉ ăn vạ làm nũng nằm trên đùi mình, trong phút chốc không biết nói gì. Dung Tầm thật sự bị sốt đến điên rồi.
Bả vai lại đột nhiên nặng, Viên Tri Mạch quay đầu nhìn lại. Thì ra là Tô Nhã Nhi đã vô cùng tự nhiên tựa đầu vào vai mình. Đón nhận ánh mắt khiếp sợ của Viên Tri Mạch, Tô Nhã Nhi e thẹn xấu hổ cười cười.
"Ta sợ quá, ta mệt mỏi quá."
Vạn phần rụt rè, rồi lại kiêu ngạo liếc mắt nhìn Dung Tầm đang dùng ánh mắt giết người nhìn mình.
"Cùng nữ nhân so thẹn thùng, ngươi thật ngu xuẩn. Còn nữa, ta có thể giúp hắn sinh con, ngươi có thể sao?"
Giọng rất ngọt... rất ngọt ngào, nàng ngẩng đầu nói.
"Hiểu Đường, ngươi tính toán muốn mấy đứa? Hai trai hai gái thì thế nào?"
"......"
"......"
Rầm một tiếng, phía đối diện sáng chói, vài người đồng thời tiến vào. Vừa vào liền thấy một màn cực kỳ quái dị trước mắt. Họ vừa đúng lúc nghe thấy Tô Nhã Nhi nói lời vừa rồi, tất cả đều câm lặng.
"......"
Cứu viện tới, thật đúng lúc nha.
Thời gian trôi qua.
Nháy mắt đã sắp đến Tết Nguyên Tiêu.
Viên Tri Mạch vừa luyện chữ, vừa nghe Viên Hiểu Vân dông dài.
Ở Đại Ung mười lăm tháng giêng là Tết Nguyên Tiêu. Đây xem như là ngày của nữ nhi. Đại Ung lễ giáo nghiêm ngặt, khuê nữ nhà thế gia từ trước đến nay không thể xuất đầu lộ diện, chỉ có ngày này có thể quang minh chính đại đi ra ngoài du ngoạn. Ngày này còn có thả hoa đăng cầu phúc. Thông thường là để nam nữ thể hiện tình cảm, hoặc tìm người tâm đầu ý hợp. Cho nên ngày này đối với nữ nhi xem như ngày trọng đại.
Chẳng qua lần trước xảy ra chuyện lớn, xém chút nữa mất mạng nhỏ, còn rước lấy một đống chuyện lung tung rối loạn, Viên Tri Mạch thật sự sợ đi ra ngoài.
Viên Tri Mạch rất là bất đắc dĩ thở dài. Hiện giờ đang là lúc chịu sóng gió. Đầu tiên là bài vị Lưu Khánh Nhi, sau đó là Dung Tầm, hiện giờ lại thêm Tô Nhã Nhi, thật là làm cho người ta hồ đồ.
Nhìn ánh mắt quái dị của hạ nhân trong phủ nhìn mình, Viên Tri Mạch có thể biết được lời đồn đãi lan truyền tới mức nào. Hiện giờ sợ là bản thân mình đã mang danh tiếng họa thủy linh tinh gì đó.
Duy nhất có một việc tốt. Hữu thừa tướng quỳ một ngày một đêm chủ động nhận tội cũng kiên trì hủy hôn. Ông ta bị phạt trượng cùng cắt bổng lộc ba năm. Lưu Diễm rốt cuộc là người thông minh, cũng biết minh hôn này là không thể, sớm thoát ra kịp lúc.
Chẳng qua giải quyết được Hữu thừa tướng, nhưng còn những mối nguy khác. Người sau lưng Cao Hổ là ai? Lần đó nổ lớn là ngẫu nhiên hay là cố tình. Nếu là cố tình thì muốn giết ai? Mình sao, là Tô Nhã Nhi, hoặc là Dung Tầm?
Cũng không biết Dung Tầm bấy giờ như thế nào. Thời gian gần đây phải dưỡng thương, Viên Thái phó cũng quản nghiêm, phủ Quận vương cũng không có người đến. Tính ra từ ngày được cứu đến nay chưa gặp Dung Tầm.
Nhưng mà Tô Nhã Nhi mấy ngày nay có đến, bộ dáng luôn vênh váo tự đắc, như thật sự quyết tâm phải gả vào Viên phủ.
Viên Tri Mạch gác xuống bút, bật cười nhìn tiểu muội mười tuổi nhà mình.
"Nói Trương thẩm mang muội đi không được sao, hoặc muội đi theo tứ tỷ của muội cũng được, vì cái gì nhất định phải ta đi?"
"Bởi vì muội muốn cùng ca thả hoa đăng cầu tình duyên mà!"
Âm thanh leng keng vang lên, một tiểu cô nương đột nhiên từ nóc nhà ló đầu ra, không chút e lệ mỉm cười.
Đầu Viên Tri Mạch đau, đưa tay xoa xoa.
Đứa nhỏ này......
Viên Tri Mạch cúi đầu dùng ánh mắt trách cứ nhìn Viên Hiểu Vân. Viên Hiểu Vân đỏ mặt.
"Tam ca, là nhị di nương nói muội giúp Tô Nhã Nhi tỷ tỷ......"
Viên Tri Mạch bất đắc dĩ thở dài. Trong nhà trên dưới đều theo phe Tô Nhã Nhi, cũng không trách được Hiểu Vân.
"Muội đi chơi trước đi."
Nhìn tiểu muội mặt đỏ rời đi, Viên Tri Mạch ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương ngồi ở trên mái nhà chơi với chim câu.
"Xuống đi, ngã xuống ta cũng mặc kệ."
"Ta đâu có tệ như vậy."
Tuy nói như thế, Tô Nhã Nhi vẫn cười hì hì từ nóc nhà nhảy xuống, rất tự nhiên quen thuộc đi đến trường kỷ ngồi xếp bằng.
"Ngươi cùng ta đi xem hoa đăng đi. Ta thật sự có lòng tốt. Ngươi xem, đã nhiều ngày nay, mỗi ngày ta đều tới thăm ngươi. Cái tên Dung Tầm kia rõ ràng cũng đã có thể địch lại mà chỉ vào trong cung thôi, cũng không biết đến thăm ngươi. Trong lòng hắn kỳ thật không có ngươi đâu."
Viên Tri Mạch ngẩn ra, nhíu mày ngẩng đầu.
"Dung Tầm vào trong cung?"
Trong cung.
Hắn cúi đầu nhìn về phía bàn cờ, hơi hơi cười.
"Bệ hạ lại thắng."
"Chưa hết ngày, sao con ủ rũ như vậy. Tính cách con thật sự không giống phụ vương mình."
Văn Cảnh Đế hơi hơi giương mắt, đặt quân cờ màu đen trong tay xuống bàn cờ.
"Phụ vương vì bệ hạ mở rộng bờ cõi, trấn thủ một phương, tất nhiên có bá vương chi khí...."
Dung Tầm cười.
"Con phong hoa tuyết nguyệt, thích đón gió, ngắm trăng, yêu giai nhân rượu ngon, việc khai cương mở thổ không thích hợp. Tính cách con không quyết đoán như phụ vương. Khoảng thời gian trước đây, thường nghe phụ vương nói tuổi già sức khỏe kém, qua mấy năm nữa sợ không cỡi được chiến mã..."
"Thời gian thúc giục tuổi già, phụ vương con bất quá chỉ thua trẫm mười tuổi mà thôi."
Văn Cảnh Đế cảm khái. Yến Kỉ đứng hầu ở một bên lập tức mang trà ấm đưa lại. Hầu hạ Văn Cảnh Đế uống xong liền cung kính lui sang một bên, từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhìn về phía Dung Tầm một lần.
Dung Tầm quét mắt qua.
"Mấy ngày không thấy, Yến Kỉ càng thêm phong tư yểu điệu, trong cung thật sự là tốt."
Yến Kỉ hơi lộ ra hoảng sợ, còn mang theo chút quẫn bách, nhưng rồi chỉ an phận thủ thường cúi đầu đứng ở một bên, cũng không nói lời nào.
Văn Cảnh Đế vừa lòng nhìn qua, rất có hứng thú nhìn về phía Dung Tầm.
"Ồ, con biết hắn?"
"Tất nhiên là biết."
Dung Tầm cười cười.
"Hoàng bá phụ đã quên con là tay ăn chơi phong lưu sao. Con và Yến Kỉ có duyên gặp gỡ vài lần. Ngày xưa nhìn lời nói cử chỉ đã thấy không tồi, quả thực khó gặp."
Văn Cảnh Đế khẽ động, rồi cũng đè ép xuống.
"Thời gian trước bị thương đã khỏe chưa? Xem bộ dáng con hình như gầy không ít."
"Đã khỏe rất nhiều."
Dung Tầm cung kính đáp.
"Vậy là tốt rồi, cũng là chấn động không nhỏ. Ở kinh đô lại xảy ra loại chuyện này, trẫm đã lệnh Hình bộ cấp tốc tra xét. Tất nhiên phải cho con lời giải thích hợp lý."
Trong lòng Dung Tầm lạnh lùng hừ một tiếng, bên ngoài vẫn thản nhiên đón nhận ánh mắt Văn Cảnh Đế.
"Bất quá chỉ là việc nhỏ bình thường. Nhưng qua nhiều ngày dưỡng thương, con đột nhiên rất nhớ quê nhà, nhớ phụ vương cùng mẫu phi, cũng lo lắng sức khỏe của họ. Cho nên hôm nay tới diện kiến Hoàng bá phụ, thật ra muốn xin trở về thăm họ."
"À, con muốn trở về?"
Ánh mắt già nua của Văn Cảnh Đế xẹt qua một chút sắc bén.
"Theo lý mà nói con cũng nên trở về thăm nhà. Chẳng qua kinh đô cách Định Hi quá xa, nếu con như vậy trở về trẫm thật có chút không yên tâm."
Hắn cúi đầu suy tư một lát, chậm rãi thấp giọng nói.
"Như vậy đi, trẫm đã đồng ý với thỉnh cầu của Vương tử Nam Việt Tô Khắc Cáp, phái hai mươi vạn binh mã giúp hắn bình loạn. Đã nhiều ngày tuyển chọn tướng binh sĩ xuất chinh, cũng đã nhiều ngày rèn luyện. Chờ thêm mấy ngày, con theo bọn họ cùng nhau trở về."
Sắc mặt Dung Tầm biến đổi, cũng nhanh chóng đem cảm xúc áp xuống.
Đợi Dung Tầm đi rồi, ánh mắt Văn Cảnh Đế rơi xuống trên người Yến Kỉ.
"Ngươi cùng Dung Tầm có quan hệ không tồi?"
Yến Kỉ cuống quýt quỳ xuống, giọng run run nói.
"Nô tài xuất thân phong trần, gặp Quận vương chỉ vài lần, không tính quen thuộc. Nô tài không phải cố ý muốn giấu giếm bệ hạ. Nhưng nô tài... nô tài thật sự là hổ thẹn với xuất thân đê tiện của mình, sợ bệ hạ......"
"Nếu trẫm để ý cần gì phải lưu ngươi bên cạnh chứ?"
Yến Kỉ trong lòng cả kinh. Dung gia nói quả nhiên không sai. Văn Cảnh Đế quả nhiên cái gì cũng biết...... Tâm tư đế vương đúng là khó dò.
Trong lúc nhất thời hắn không khỏi sợ hãi, thân thể không tự chủ được run nhè nhẹ. Không phải ngụy trang là thật sự sợ hãi.
Văn Cảnh Đế lại đột nhiên nói.
"Ngươi cảm thấy hắn là cái dạng người gì?"
Yến Kỉ nghĩ nghĩ, tìm từ nói.
"Quận vương là người tốt."
Văn Cảnh Đế như suy tư gì, trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười khẽ.
"Người tốt sao?"
Yến Kỉ nhìn lão già nhưng ánh mắt vẫn có thần thái mạnh mẽ. Đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo. Ở bên cạnh người như vậy, hắn thật sự có thể như ý nguyện sao?
Đêm đen như mực.
Một bóng người xẹt qua phía chân trời. Ở trong bóng tối một thân ảnh như ẩn như hiện. Trong giây lát bóng dáng kia đã xuất hiện ở nóc nhà Viên phủ. Người này rất quen thuộc hoàn cảnh trong phủ. Nhảy qua mấy cái, hắn liền tới phía trên một căn phòng còn đèn sáng, lại rất an tĩnh, tựa như không có người ở.
Dung Tầm híp híp mắt.
Chẳng lẽ đi ra ngoài? Thật vất vả tới một chuyến, chẳng lẽ lại không được gì?
Xoay người nhảy xuống, từ cửa sổ tiến vào trong phòng. Trong phòng chỉ có hai ngọn đèn, mờ mờ ảo ảo thấy không rõ lắm, nhưng bốn phía an tĩnh, thật sự không có người ở.
Duệ Quận Vương buồn bực thở hắt ra. Hắn trăm cay ngàn đắng tránh thoát những mật thám chạy ra một chuyến, dễ dàng lắm sao? Tiểu Mạch Nhi không phải nên ngoan ngoãn chờ hắn sao? Hôm nay chính là mười lăm tháng giêng Tết Nguyên Tiêu, lại chạy tới chạy lui, không phải không xem hắn vào mắt à.
Tướng công cực khổ ở bên ngoài dốc sức làm việc, trở về nhà phòng lại trống không lạnh lẽo...... Loại cảm giác này thực sự không tốt đẹp!
Đi! Nhất định phải đi!
Không đi ra sao ra dáng trượng phu. Không đi sao dạy dỗ cho người nào đó biết sự nghiêm khắc. Không đi hắn quả thật không phải nam nhân!
Khi Viên Tri Mạch mới bưng bình rượu vừa hâm nóng và thức ăn trở lại phòng, trong phòng vẫn an tĩnh như cũ. Nhíu nhíu mày, trong lòng Viên Tri Mạch không khỏi có chút mất mát.
Còn chưa có tới sao?
Cúi đầu nhìn cái khai trên tay, rượu và đồ ăn nóng hổi, Viên Tri Mạch bắt đầu suy xét có nên tìm A Yến tới cùng uống rượu hay không. Nhưng nhiều ngày nay A Yến bận rộn việc tuyển chọn và huấn luyện bộ binh, sợ là còn chưa có về phủ đâu. Xem ra mười lăm tháng giêng năm nay nhất định phải trải qua một mình rồi.
Đem đồ ăn tùy tiện để ở trên bàn, cầm đèn đi vào trong. Vừa nhấc mắt liền thấy trên giường có thứ gì vừa động đậy. Viên Tri Mạch kinh hãi lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa quăng đèn, luống cuống tay chân chụp lại. Ánh sáng ngọn đèn dầu ổn định, thoáng nhìn trên giường có bóng người quen thuộc.
Dung Tầm?
Viên Tri Mạch cầm đèn đi qua, muốn nhìn rõ mặt người chiếm giường mình, còn đang ngủ say sưa nữa.
Cũng không biết nên khóc hay cười. Người này thật đúng là......
Viên Tri Mạch đẩy đẩy Dung Tầm.
"Dung Tầm, Dung Tầm?"
Gần như là đồng thời, Dung Tầm vươn tay ôm eo đối phương. Viên Tri Mạch dùng sức vùng vẫy. Đúng là đứng thẳng không xong, người nào đó đã bị kéo xuống, khi bình tĩnh lại thì thân thể đã bị người kia đè lên. Mắt phượng hé mở, ánh mắt mông lung mơ hồ, hàm hồ lẩm bẩm.
"Đường Đường, ngoan."
Viên Tri Mạch ngẩn ra, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt. Đời trước, người này cũng hay chơi xấu như vậy, luôn là nửa mộng nửa tỉnh không chịu rời giường. Quả thực là không có biện pháp với hắn.