Viễn Sinh Truyền Kỳ

Chương 40: Kỳ hạn



“Ngân Tu như thế nào không thấy?”. Sau khi bình tĩnh, Sở Tử Ngôn cũng không tiếp tục truy vấn nữa liền muốn hỏi thăm chút tình hình của Ngân Tu, từ sau khi tạm biệt đêm đó cũng không còn gặp lại.

-“Không sao, chỉ là đi xử lý một số việc, rất nhanh sẽ trở lại”. Ngân Phách xoa nhẹ tấm lưng của Sở Tử Ngôn khiến nàng thích ý không thôi liền nằm im mặc sức hưởng thụ.

-“Ta đi chuẩn bị một số thứ cho đêm nay”. Nói xong, Ngân Phách liền muốn đứng dậy, Sở Tử Ngôn bướng bĩnh ôm hắn càng chặt hơn không chịu buông tha.

-“Đừng nháo”. Ngân Phách sủng nịnh nhéo chóp mũi cao thẳng của Sở Tử Ngôn liền nói, nàng cười đặc biệt vui vẻ quyết định tiếp tục trêu chọc hắn một hồi nữa mới hả hê nhưng người tính không bằng trời tính a.

-“Lời nói quả thật không làm ngươi sợ, vậy thì ta tới...”. Ngân Phách lấp lửng cười tà mị đưa khuôn mặt gần sát chóp mũi của Sở Tử Ngôn cọ cọ liền muốn hôn nàng. Sở Tử Ngôn chợt nhớ ngày đó ở hang động mặt lập tức đỏ như trái táo chín, bật dậy xuống giường ấm ức nhìn Ngân Phách đổi lấy tiếng cười sảng khoái của hắn, trêu chọc nàng luôn tìm thấy niềm vui a.

-“A Ngân, ngươi...”. Sở Tử Ngôn bối rối, lời cũng không thể thốt ra, Ngân Phách cũng không nỡ trêu chọc nàng liền an ủi nàng vài câu rồi rời khỏi phòng.

Rất nhanh bầu trời đã đổi thành màu đen xuất hiện vài vì tinh tú nho nhỏ, hôm nay trời không quá nóng lại có chút hơi lạnh ẩm ướt như dấu hiệu sắp mưa to. Sở Tử Ngôn ngây ngốc ở trong phòng cho đến khi Ngân Phách xuất hiện, nói nàng không lo lắng là giả, tuy nàng tin tưởng vào năng lực của hắn chỉ là lần đầu trải qua liền không biết bản thân phải đối mặt với chuyện gì tiếp theo liền đứng ngồi không yên. Nhận ra được bất an của Sở Tử Ngôn, Ngân Phách chỉ âm thầm đau lòng không nói gì thêm, hắn cần cho nàng sự yên tĩnh để bình tâm, những chuyện này chính bản thân thông suốt sẽ tốt hơn rất nhiều những lời an ủi xáo rỗng. 

Sở Tử Ngôn chìm chìm nổi nổi trong mớ suy nghĩ của mình, sau khi ánh mắt chợt quét qua tia đau lòng cùng ảm đạm trong đôi tử mâu của Ngân Phách liền hoảng hốt, chính mình cư nhiên xem nhẹ cảm xúc của hắn, trải qua chuyện này tin chắc không chỉ riêng bản thân nàng lo lắng, người lo lắng nhiều nhất có thể chính là hắn, nàng cười nhẹ liền đem bất an dằn xuống, chỉ cần hắn cạnh bên nàng liền không cần sợ. Sở Tử Ngôn đứng dậy đến trước mặt Ngân Phách nhẹ nhàng để hắn ôm nàng vào lòng, qua lúc lâu tim dần dần bình tâm.

-“Bắt đầu thôi”. Sở Tử Ngôn kiên định lên tiếng, vẫn là quả cầu đỏ bay lơ lửng rơi xuống tay nàng. Sở Tử Ngôn liền tiếp nhận, không chần chừ nuốt xuống, hôm nay chính là ngày cuối cùng nàng dùng máu của Ngân Phách cũng là ngày thành bại cho 49 ngày qua. Theo bình thường, sau khi dùng máu nhất định sẽ sinh ra phản ứng bài xích khiến Sở Tử Ngôn đau đớn kịch liệt nhưng hôm nay lại không có đến như dự tính, nàng liền muốn đem nghi vấn hỏi Ngân Phách, hắn đương nhiên nhìn ra được nghi hoặc của nàng nhưng không có ý định giải đáp liền trầm mặc, có câu nói “Trước giông tố chính là trời yên biển lặng”, không có gì chính là nhất định có chuyện, chỉ là hắn không muốn nói nhiều khiến nàng phân tâm. 

Rất nhanh, những nghi vấn của Sở Tử Ngôn liền có câu trả lời, lần này nàng thật sự không thể kiềm nén tiếng rên rỉ, đau quá, xương cốt dường như nhiều lần đứt đoạn rồi lại thần kỳ nối lại, mỗi một lần đều đau đớn dữ dội, xé gan xé thịt, cơn đau này quả thật là gấp mười lần những lần trước, nàng dường như cảm thấy máu của mình cuồn cuồn nóng hổi, đấu tranh cùng máu của Ngân Phách, mỗi lần va chạm tim đau nhói kịch liệt, nàng có thể nghe thấy nhịp tim đập đầy khó khăn của mình, mỗi lần hít thở chính là đau đến xé lòng. Ngân Phách đau lòng nhìn người ngọc sớm bị đau đớn làm cho mơ hồ, ôm nàng đặt trên giường, tim lại nôn nóng tại sao còn chưa đến. 

-“Tiểu Ngôn, cố gắng đem yêu lực trong máu dồn về đan điền tu luyện”. Sở Tử Ngôn dùng chút lý trí còn lại ép mình bỏ qua đau đớn nghe theo lời Ngân Phách, nàng ngồi xếp bằng tay run rẩy đặt trên hai chân nhắm mắt tĩnh tâm cố gắng dồn ép yêu lực đang cuồng loạn trong người về đan điền, yêu lực không có cách nào bước qua được màn sương mù trong đan điền, nhiều lần nàng đều cố gắng đến hao hết sức lực vẫn không có cách nào, đau đớn không hề thuyên giảm mà ngày một nhiều hơn, nàng thật sự cảm thấy bất lực, nàng không có cách nào thông dẫn nguồn yêu lực kia dung hợp cùng linh lực tu luyện được trong những ngày qua. Hai nguồn lực lượng ngang bướng này không ngừng xâu xé, đánh phá trong cơ thể nàng, quyết liệt cự tuyệt dung hợp. 

Lúc này, Ngân Tu đã lâu không thấy đột nhiên vội vàng chạy tới liền thấy Ngân Phách ngồi phía sau Sở Tử Ngôn, không ngừng cố gắng nắm bắt yêu lực trong cơ thể nàng giúp nàng dễ dàng thực hiện. Ngân Tu phi đến đem cây thảo dược nhanh chóng đưa vào miệng Sở Tử Ngôn, thảo dược vừa vào bụng một cỗ lực lượng trung hòa dễ chịu không ngừng bao lấy yêu lực cùng linh lực bên trong nàng hạn chế sự bài xích của chúng. Ngân Phách âm thầm cảm thấy may mắn vì cỗ linh lực trong đan điền của Sở Tử Ngôn nếu không có nó có lẽ yêu lực này trực tiếp phả hủy lục phủ ngũ tạng của nàng.

Ngân Phách tận lực điều chỉnh yêu lực của mình khống chế triệt để cỗ yêu lực trong cơ thể Sở Tử Ngôn, lúc này đau đớn giảm bớt nàng liền có thời gian tập trung cho việc dung hợp. Sở Tử Ngôn tận lực điều khiển linh lực của bản thân bao quanh lấy yêu lực sau đó liền không chần chừ thu nhỏ khoảng cách trọn vẹn dung hợp hai cỗ lực lượng này. Ngân Phách cùng Sở Tử Ngôn thở phào nhẹ nhõm, Ngân Tu ở bên cạnh tim đã muốn rơi ra ngoài. Rất may, tất cả đều tốt. Sở Tử Ngôn thu hồi tu luyện, mở mắt liền nhìn thấy Ngân Tu.

-“Những ngày nay không thấy ngươi, là vì tìm thứ này cho ta sao?”. Sở Tử Ngôn cảm kích nhìn Ngân Tu, thật cực khổ cho nó rồi.

-“Không có việc gì, ngươi tốt là được”. Ngân Tu vui vẻ đáp lời. Nhìn bộ dạng nhếch nhác của Ngân Tu, lớp da màu đen bị trày xước không nhẹ còn đọng chút vết máu, Sở Tử Ngôn liền áy náy không thôi.

-“Thật sự cảm ơn ngươi”. Sở Tử Ngôn chân tâm cảm tạ, đem mỗi một việc của Ngân Tu làm cho mình khắc ghi trong lòng. Ngân Tu suy nghĩ, nhớ hôm đó sau khi hội ngộ cùng Thánh quân, người liền ra lệnh bảo nó đi tìm loại thảo dược tên là Bích Ương thảo nghe nói là muốn giúp Sở Tử Ngôn dễ dàng dung hợp yêu cùng linh lực thế là nó không quản đường xa đi tìm dù chỉ có một thông tin duy nhất – Bích Ương thảo ở Vong cốc. Tuy quá trình không có nhiều nguy hiểm chỉ là lại có chút hiếm hoi làm trễ nãi hành trình để nàng chịu nhiều đau đớn, nó liền ão não không thôi, cho đến bây giờ khi nàng đã không sao rốt cuộc nó cũng buông xuống được lo lắng.

-“Cực khổ cho ngươi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi”. Ngân Phách lúc này mới hạ lệnh cho Ngân Tu cáo lui, sau đó dìu Sở Tử Ngôn nằm xuống giường, đích thân mình đi xuống dùng khăn tay thấm nước ấm lau sơ qua mồ hôi cho nàng, xuống bếp nấu một chén cháo nóng bồi nàng ăn hết mới thôi. Ngân Phách sủng nịnh nhìn Sở Tử Ngôn ngoan ngoãn lại có chút lười biếng, cười nhẹ cho đến khi xảy ra một chuyện chính hắn cũng không lường trước được.

-“A Ngân, ta muốn hôn”. Sở Tử Ngôn đột nhiên ôm lấy cổ Ngân Phách khi hắn đang cúi xuống kiểm tra thân thể của nàng. Sở Tử Ngôn môi mỏng hé mở khiêu khích Ngân Phách khiến hắn phút chốc lạc mất hồn phách, trong lòng nghi hoặc không lẽ đây là di chứng sau khi dung hợp máu của hắn khiến nàng đột nhiên chủ động như vậy. Môi lưỡi giao hòa, tim dường như chung nhịp đập, trong lúc vô tình ánh mắt Sở Tử Ngôn lóe lên tia tinh nghịch, trong lòng đắc ý vạn phần, không chỉ có hắn mới trêu chọc được nàng, không thấy chính nàng đang đùa bỡn mà ai kia lại không hay biết sao. Một đêm này, có người đắc ý dạt dạo có người lại ngây ngốc bị trêu đùa, chỉ là ngay lúc sau Ngân Phách từ bị động chuyển thành chủ động đem Sở Tử Ngôn hôn đến mây mù giăng lối, mặt đỏ tía tai. Sở Tử Ngôn âm thầm oán trách, trời tạo nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống a.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv