“Cậu muốn vậy sao? Ở phòng này, tại quầy rượu này, bình tĩnh chờ đợi một lúc không biết lúc nào thì biến mất khỏi đây như vậy sao? Cậu nhìn bọn tôi, cậu bình tĩnh, nhưng còn bọn tôi thì sao? Bọn tôi thấy cậu cứ như vậy, đều rất khổ sở, rất xót xa, cậu có biết hay không?”
—
Triển Chiêu ở trong một căn phòng trên lầu hai của Hãm Không, bày biện cực kỳ giản đơn, như thể chỉ định lưu lại một thời gian ngắn, nhưng trên thực tế cậu đã ở nơi này hơn một năm.
“Triển Chiêu,” Đinh Nguyệt Hoa tiên tay lật mở một quyển sách đặt trên bàn, hơi nhíu mày, “Cậu nên ra ngoài một chút, đọc sách là việc tốt, nhưng cũng không thể không bước chân ra khỏi nhà như vậy, cần phải tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn mới được.
“Nguyệt Hoa, cảm tạ.” Triển Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, “Nơi này không phải nơi của tôi nên đi lại, tôi đã quấy rối thế giới này nhiều lắm rồi.”
“Cậu lại nói bậy bạ cái gì vậy,” Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy tức giận, “Cậu quấy rối cái gì chứ? Cậu cho rằng mình là cái đại nhân vật gì, một người bình thường nhỏ bé mà thôi, có bản lãnh gì mà cải biến được tiến trình lịch sử chứ? Nói nữa, cậu là người từ thời cổ đại tới đây, chứ không phải là người từ tương lai đến, cho nên chỉ cần học tập thật tốt, so với người thời nay cũng không có gì khác hết, đừng có lo lắng không cần thiết nữa.”
Triển Chiêu nhìn Đinh Nguyệt Hoa, trong ngực một trận cảm động, quả nhiên vẫn là Đinh Nguyệt Hoa hiền lành kia, tuy rằng tính tình so với khi xưa có phần thoải mái hơn nhiều.
Chờ cô bình tĩnh một chút, Triển Chiêu nhẹ nhàng nói: “Nguyệt Hoa, tôi hỏi cô, nếu như sáng mai, đột nhiên không thấy tôi nữa, cô sẽ như thế nào?”
“Cậu… Không thấy? Làm sao có thể.” Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, không nghĩ rằng cậu sẽ hỏi như vậy.
“Làm sao không thể,” Triển Chiêu thở dài, “Tôi đến nơi này, vốn không biết vì nguyên nhân gì, rất có thể cũng sẽ mạc danh kỳ diệu li khai.”
“Vì vậy nên cậu mới không thể yên tâm hòa mình vào cuộc sống ở đây sao? Cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất?” Đinh Nguyệt Hoa thẫn thờ nhìn Triển Chiêu, như thể lần đầu tiên nhận thức được cậu, thái độ bình tĩnh của cậu khiến cô đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Cho tới bây giờ, cậu vẫn luôn dùng gương mặt bình tĩnh này, che giấu bất an và bất lực trong lòng sao? Suốt quãng thời gian một năm ở thế kỷ hai mươi mốt này, cậu có từng thực sự yên ổn hay không? Trong lòng Đinh Nguyệt hoa rất khó chịu, thế nhưng cô biết rõ, Triển Chiêu so với cô, nhất định khổ sở hơn nhiều.
“Nguyệt Hoa, tôi đến nơi này, biết được ba huynh muội, mọi người đối xử tốt với tôi như vậy, tôi rất cảm động. Nhưng nếu như có một ngày tôi biến mất không lý do, tôi biết mình nhất định sẽ rất nhớ mọi người, mà mọi người cũng nhớ tôi như vậy đúng không.”
“Triển Chiêu, cậu suy nghĩ nhiều quá.” Đinh Nguyệt Hoa lặng lẽ suy nghĩ, đi đến bên cạnh Triển Chiêu, kéo cậu ngồi xuống trên ghế sa lông.
“Cậu nghe cho rõ đây. Thứ nhất, không chắc chắn cậu sẽ quay trở về, nếu chỉ vì một trong những khả năng mà từ bỏ sống một cuộc sống bình thường, cậu không cảm thấy rất ngớ ngẩn sao? Thứ hai, cho dù cậu có quay về thật đi nữa, bọn tôi dù có chút không nỡ, nhưng cũng sẽ không khổ sở, bởi vì bọn tôi biết cậu sẽ ổn ở thế giới cũ của cậu, giống như hảo bằng hữu ở phương xa thôi, không gặp thì không gặp, chỉ cần hai bên còn lưu luyến nhau, như vậy không phải vẫn ổn sao?”
“Hai bên lưu luyến sao.” Triển Chiêu giật mình, lưu luyến là một loại tình cảm phức tạp, có đôi khi rất vui sướng, có đôi khi lại rất thống khổ. Nguyệt Hoa, nàng không rõ, ta cũng không hy vọng bất kỳ ai trong mọi người hiểu rõ, nhất là hắn.
“Đúng, chính là lưu luyến.” Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười, “Triển Chiêu, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, cậu có còn lưu luyến ai trong thế giới kia không?”
“Thế giới kia à,” ánh mắt Triển Chiêu mông lung, dường như đang nhớ đến điều gì.
“Triển Chiêu, trong thế giới của cậu, có biết Bạch Ngọc Đường không?”
“Bạch Ngọc Đường…” Triển Chiêu biến sắc, suy nghĩ đang thả trôi của cậu thoáng chốc bị cái tên này kéo giật lại.
“Cậu biết hắn, hơn nữa còn rất tín nhiệm hắn, có phải vậy không?”
“Đúng vậy,” Thanh âm của Triển Chiêu có một tia chấn động, “Ta biết Bạch Ngọc Đường, ta rất tín nhiệm hắn, nhưng hắn không biết ta, lại càng không nên tín nhiệm ta.”
Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu gần như không khống chế được tâm tình, thất kinh, như thế nào Triển Chiêu như thể thay đổi thành người khác, rốt cuộc trong cái thế giới kia, cậu cùng Bạch Ngọc Đường từng có gút mắc như thế nào?
“Triển Chiêu, cậu bình tĩnh một chút đi.” Đinh Nguyệt Hoa vỗ vỗ vai Triển Chiêu, không biết nên làm gì mới xoa dịu được cậu.
“Tôi không sao,” Triển Chiêu đứng lên, bước nhanh đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Trong lòng Đinh Nguyệt Hoa gấp gáp, không thể nhìn thấy vẻ mặt của Triển Chiêu.
Không biết qua bao lâu, Triển Chiêu quay đầu, nhìn nét mặt lo lắng của Đinh Nguyệt Hoa, mỉm cười nói:
“Nguyệt Hoa, cô không biết, có thể nhìn thấy mọi người như vậy, trong tâm của tôi rất an tĩnh. Trong thế giới kia, tôi chưa từng trải qua an tĩnh như vậy.”
“Nói vậy, cậu định cứ như vậy mà nhìn tiếp à?” Tuy rằng không đành lòng, thế nhưng trong lòng của Đinh Nguyệt Hoa thực sự có xung động muốn nổi giận, đây là lần đầu tiên cô phát giận với Triển Chiêu, cậu đối với bản thân quá tàn nhẫn.
“Cậu muốn vậy sao? Ở phòng này, tại quầy rượu này, bình tĩnh chờ đợi một lúc không biết lúc nào thì biến mất khỏi đây như vậy sao? Cậu nhìn bọn tôi, cậu bình tĩnh, nhưng còn bọn tôi thì sao? Bọn tôi thấy cậu cứ như vậy, đều rất khổ sở, rất xót xa, cậu có biết hay không?”
“Nguyệt Hoa?” Triển Chiêu sững sờ, điều Đinh Nguyệt Hoa nói cậu chưa từng nghĩ đến, cậu chỉ là không muốn quấy rầy cuộc sống của bọn họ, cậu sai lầm rồi sao?
Đinh Nguyệt Hoa đi đến bên người Triển Chiêu, nhìn cửa sổ sau lưng cậu, dịu dàng nói: “Phong cảnh này rất đẹp, thế nhưng chỉ khi nào bước đi, thời gian mới thực sự thuộc về cậu. Rất nhiều việc, đều phải thử mới biết được kết quả. Chuyện cậu sợ hãi, nói không chừng vốn không hề đáng sợ như cậu nghĩ.”
Nghe lời Đinh Nguyệt Hoa nói, đôi tay chống trên bệ cửa sổ khẽ run lên, cậu bỗng nhiên chần chờ, chẳng lẽ thực sự như Đinh Nguyệt Hoa nói, là tự mình đa tâm thôi sao? Hay là, nhân duyên lần thứ hai này với những người ở đây thật sự không đáng phải sợ hãi như vậy?
Đối với Triển Chiêu mà nói, quyết đinh có muốn kết giao với một người tên Bạch Ngọc Đường của thế kỷ hai mươi mốt này hay không, chính là một việc trọng đại. Thế nhưng đối với Bạch Ngọc Đường, hắn đã sớm xem cậu thanh niên kỳ lạ của Hãm Không này là bằng hữu của mình. Tuy rằng Bạch Ngọc Đường vốn là một kẻ lãnh đạm, nhưng đối với những thứ hắn yêu thích thì chưa từng chần chờ, hắn rất nhanh đã hiểu được vì sao mỗi ngày một lần đều chạy đến nơi này, không phải bởi vì nữ nhi hồng, mà là vì Triển Chiêu.
Sống trên đời hai mươi bốn năm, hiếm hoi có được một lần nhận thức và hiểu rõ một người, người như vậy, nếu như không thể trở thành bằng hữu thì rất đáng tiếc. Bạch Ngọc Đường ghét nhất là cảm giác tiếc nuối, loại cảm giác như thời điểm mất đi anh trai đó, tuyệt đối không thể lặp lại một lần nữa.