“Vì sao ngươi không biến đi! Ta nguyền rủa ngươi vĩnh viễn biến mất trên thế gian này, vĩnh viễn biến mất!” Được chăng? Nếu thực sự có thể, Triển Chiêu cũng mong muốn như vậy. Một thế giới không có hắn, ta thật lòng không muốn lưu lại lâu hơn. Ta sinh ra ở một nơi xa, nơi đó rất là xa. Ngày đó, ta vừa mới hai mươi hai tuổi. Từ khi ta đến nơi xa lạ này, vẫn luôn ở yên trong đây, một quán bar mang tên ‘’Hãm Không‘’, cơ hồ không ra ngoài. Nơi này lưu lại tất cả quá khứ của ta, mà ta, lại là một kẻ không có tương lai.
Ta là Triển Chiêu, cố sự về ta rất nhiều người vẫn đang kể lại. Triển Chiêu là một người không hề đầu thai, cũng chưa từng chết, lấy đâu ra linh hồn để bước qua cầu chuyển kiếp. Không giống người kia, hắn thực sự đã chết, chín trăm năm này Triển Chiêu mất đi, hắn cũng đã trải qua mấy lần luân hồi. Trằn trọc hồng trần, lại thêm bao nhiêu ràng buộc quấn quýt nhân tình, hôm nay, chỉ sợ đã đem những chuyện đau đớn đến khắc cốt ghi tâm xưa kia, quên hết từ lâu.
Cũng tốt, có chút ký ức, lưu cho một người là tốt rồi.
Bình luận truyện