Lưu Quang từ trong mơ tỉnh lại, cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi.
Cậu lại mơ thấy giấc mơ kia, mơ thấy mình chìm trong hắc ám khôn cùng, trôi dạt trong dòng nước biển, rồi bỗng nhiên có người gọi tên cậu, cảm giác ấm áp bao bọc quanh, trước mắt dần có ánh sáng.
Cậu nhận ra tiếng người đó, vội mở mắt, nhưng chỉ thấy căn phòng trống rỗng.
Không có người ngồi ở đầu giường cười với mình, không có giọng nói quen thuộc gọi tên mình, tất cả chỉ là ảo giác.
Lưu Quang thở dài, ngây người nhìn trần nhà, mãi rồi mới ngồi dậy mặc quần áo. Rửa mặt chải đầu xong, vừa mở cửa đã thấy hai con chim sẻ một đỏ một tim bay vào, thân thiết đậu lên vai cậu, giọng nói ngọt ngào như thiếu nữ.
“Lưu Quang, Bạch Hổ đại nhân hôm nay sẽ trở về, cậu không ra ngoài nữa đấy chứ?”
“Đúng thế, cậu tìm lâu thế có thấy cái đảo gì gì đó đâu, chắc chả có hi vọng đâu.”
Lưu Quang khép hờ mắt, cười khổ: “Không phải là không tìm được, mà là hắn không muốn ta tìm đến.”
Huyễn Hư đào tên là Huyễn Hư, bởi đúng thực là một nơi tự do ngoài tam giới, chỉ tồn tại trong ảo cảnh, bình thường không thể đặt chân tới. Nhất là nếu người kia không muốn thấy cậu, thì có bản lĩnh cao cường thế nào cũng không thể tới được.
Lưu Quang lòng hiểu rõ, nhưng lại không thể ngừng tìm kiếm.
Cậu sợ hãi tới nỗi không thể để mình rảnh rỗi.
Cậu chỉ sợ mình chỉ cần không cẩn thận một chút, là sẽ nhớ lại ánh mắt Đàm U ngày hôm đó, nhớ cảnh hắn dù bị liệt hỏa thiêu đốt vẫn bảo vệ mình chu toàn.
Đến tận lúc đó, cậu mới hiểu được chân tình của hắn.
Nhưng, quá muộn rồi.
Lưu Quang chỉ cần nghĩ thế, đã thấy lòng buồn bã, rồi lại bắt đầu ngẩn ngơ.
Hai con chim sẻ này thấy thế cũng không phiền, bay vòng quanh phòng rồi hóa thành hai thiếu nữ xinh đẹp, tươi cười cầm tay nhau.
“Bạch Hổ đại nhân sắp về rồi, chúng ta nên về sửa soạn thật xinh đẹp mới phải.”
“Không sai. Bạch Hổ đại nhân đi lâu như thế, không biết có nhớ chúng ta không?”
Đúng, Bạch Thất Mộng sẽ sớm trở về Thiên Giới, các cô bé này làm gì còn sức lực để ý tới việc của người khác.
Lưu Quang nghĩ đến Bạch Thất Mộng,ư thì vui vẻ hơn được một chút, cũng theo ra khỏi cửa xử lý những việc lặt vặt bên ngoài, rồi tới hồ ngắm đôi Uyên Ương kia.
Ngày hôm đó khi cậu đã bình tĩnh lại, thì không còn bóng dáng Đàm U đâu nữa, sau đó tìm mãi cũng không tìm được đường trở về Huyễn Hư đảo, chỉ có thể trờ về chốn cũ. Đến khi bước vào cửa, mới biết Đàm U thật sự rất khẳng khái, đã sai người đem tất cả những gì từng tặng cậu đến đây rồi.
Lưu Quang cũng chẳng thích thú gì với chúng, nên cứ ném hết vào phòng, duy chỉ đôi uyên ương kia là rất thích, đặc biệt thả chúng trong hồ, thỉnh thoảng lại đến xem.
Cậu giống như mọi ngày đứng lại đó một hồi lâu, đang lúc thất thần, chợt nghe đằng sau có tiếng bước chân quen thuộc.
Lưu Quang nóng lòng quay lại, quả nhiên thấy Bạch Thất Mộng đang từ một đầu khác hành lang đi tới, bên cạnh là hai thiếu nữ một hồng một tím, nụ cười ẩn tình phong lưu phóng khoáng trước này càng sâu.
Ánh mắt chạm nhau, như đã cách cả đời.
Không, đúng thực là đã cách cả một đời người.
Lưu Quang lòng có ngàn vạn lời muốn nói với Bạch Thất Mộng, nhưng khi vừa thấy người, lại không mở miệng được.
Hai thiếu nữ kia trái lại vô cùng hoạt bát, nũng nịu quấn lấy Bạch Thất Mộng, cười nói không ngừng.
“Bạch Hổ đại nhân cuối cùng cũng trở lại, cứ tưởng còn phải chờ tám mười năm nữa cơ.”
“May mà Bạch Hổ đại nhân hạ giới chỉ là đứa trẻ thôi, nếu trưởng thành không biết lại gặp bao nhiêu nợ phong lưu.”
“A, ta cũng thấy lạ, tự dưng lại được trở về Thiên GIới?” Bạch Thất Mộng lắc lắc cây quạt, có vẻ hoang mang, “Theo quy củ, một khi đã chuyển sinh thành phàm nhân thì nào có thể dễ dàng trở về.”
Lưu Quang biết Đàm U đã giở thủ đoạn, những điều hắn đã đồng ý với cậu thì không có gì là không làm được. Nhưng cậu không nói gì, chỉ giống như trước theo sau Bạch Thất Mộng.
Bạch Thất Mộng liếc nhìn Lưu Quang, đột nhiên khoát tay, nói: “Tiểu Hồng Tiểu Tử, hai em đi trước đi. Ta nói chuyện với Lưu Quang một lát.”
Hai thiếu nữ rất biết điều, líu ríu đáp lời rồi dắt díu nhau thoăn thoắt bước đi.
Lưu Quang không biết Bạch Thất Mộng muốn nói gì, đột nhiên bối rối, cúi đầu không nói lời nào.
Bạch Thất Mộng cầm tay hắn, kéo hắn đi trong vườn, vừa đi vừa nhíu mày, chiếc quạt hết khép lại mở, dường như vô cùng do dự. Một hôi lâu, mới chịu mở miệng: “Lưu Quang, hôm đó ta vội vàng đi, không biết có khiến cậu chịu thiệt không?”
“… Không hề.”
Trước kia không phải là đau khổ.
Nên cho tới giờ, chuyện nên chấm dứt thì chấm dứt rồi, yêu hận tình thù chỉ là mây bay, có gì mà suy nghĩ mãi?
Bạch Thất Mộng nhẹ nhõm hẳn, nói tiếp: “Ta có vài lời, vốn sớm nên nói với cậu, nhưng lại không dám, nên phải đợi cho đến giờ.”
Im lặng một lát, bỗng dưng quay đầu lại nhìn Lưu Quang, “Lưu Quang, ta biết cậu thích ta lâu rồi.”
Lưu Quang kinh ngạc, mở to mắt, rồi mau chóng cụp xuống, bả vai run lên.
“Nhưng ta không thể đáp lại tấm lòng của cậu, nên đành làm bộ không biết. Ta biết rõ tật xấu của mình, dù có yêu ai cũng không thể lâu dài.” Hắn cười, dung mạo tuấn mỹ vô song, mắt đào hoa hút hồn người, “Ta có thể yêu đương bất kỳ ai, nhưng không thể chọc tới em được.”
Lưu Quang, ta luôn xem em như em trai mình.” Hắn nhẹ giọng nói, ngón tay lướt qua má Lưu Quang, đôi mắt đầy vẻ cưng chiều, “Em hiền lành dễ thương thế này, sao ta có thể khiến em thương tâm được?”
Lưu Quang kinh ngạc mở to hai mắt, không ngờ Bạch Thất Mộng lại nói ra những lời này.
Bạch Thất Mộng bộc bạch rồi cũng biết ngượng, ho khẽ mấy tiếng, nói: “Nhưng giờ mới nói ra, e đã làm tổn thương em rồi.”
“Không đâu.”
Lưu Quang không hề nghĩ ngợi mà đáp, lần đầu tiên trong đời vượt phép tắc, đưa tay ôm lấy Bạch Thất Mộng.
Cậu vẫn cho rằng mình có cũng được không có cũng không sao.
Cậu vốn hèn mọn đến cả tiếng thích cũng không dám nói.
Nhưng thì ra, Bạch Thất Mộng vẫn luôn để tâm đên cậu.
Cậu dằn vặt lâu thế, thống khổ lâu như thế, chẳng phải là vì chút để tâm này của người ta sao?
Lưu Quang hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới ức chế được kích động trong lòng, lui lại một bước, nở nụ cười cúi đầu nói: “Có những lời này của Bạch Hổ đại nhân, đủ lắm rồi.”