"Anh có chắc không thế, tôi cảm thấy lo lắng quá." - Thôi Tĩnh nói.
Lôi Vũ đã bảo Thôi Tĩnh hẹn Long Tiêu ra một quán cà phê để nói chuyện và đảm bảo sẽ xử lý mọi chuyện.
Trong lúc chờ đợi, Lôi Vũ phàn nàn rằng tỉ lệ đường và cà phê ở tiệm luôn khác nhau mỗi lần anh ta tới. Thôi Tĩnh thì không thấy được sự khác biệt gì cả, cô tự nhủ với cái vị giác đó, nếu không làm ở viện nghiên cứu thì chắc anh ta sẽ trở thành một nhà phê bình ẩm thực đầy khó tính.
Long Tiêu bước vào, ngạc nhiên khi thấy có cả Lôi Vũ ngồi cạnh Thôi Tĩnh. Ông ta tiến tới ngồi đối diện họ, gọi món rồi nói: "Có việc gì thế, Thôi Tĩnh. Cháu đòi gặp mặt chú có việc gì? Và tiến sĩ Lôi sao lại có mặt ở đây?"
Thôi Tĩnh đang tìm cách giải thích thì Lôi Vũ đã đẩy một tấm séc tới trước mặt Long Tiêu, bảo: "Cầm lấy số tiền này rồi rời khỏi trợ lý của tôi."
Long Tiêu ngớ người ra rồi bảo: "Này, đừng nói kiểu đó chứ, ý cậu là sao đây."
"Đó là lời của mấy bà mẹ hay nói với bạn gái của con trai mà." - Thôi Tĩnh nói nhỏ.
"Tính chất cũng như nhau thôi." - Lôi Vũ đáp khẽ rồi lại tiếp tục câu chuyện với Long Tiêu - "Ông nghĩ rằng với số tiền ông giúp đỡ gia đình cô ấy thì có quyền ép người khác làm việc phạm pháp à? Tôi đã thay mặt cô ấy trả gấp đôi cho ông rồi đấy. Vậy nên Thôi Tĩnh không việc gì phải nghe lời ông nữa nhé."
Long Tiêu đẩy tờ séc lại rồi nói: "Tiền thì tôi không cần. Nếu cháu muốn phản bội chú thì cứ việc, chú không ngăn cản. Nhìn chú có giống định dùng số tiền này để ép buộc cháu không."
Thôi Tĩnh khẽ gật đầu, Long Tiêu nhìn cô khó chịu. Lôi Vũ lấy lại tờ séc cho vào túi, nói nhỏ với cô: "Thế thì đỡ tốn kém rồi."
"Mà nhân tiện để tôi nhắc nhở ông nhé, đừng nghĩ tới việc gây sự với gia đình cô ấy. Ông biết ở Cosmos, người quan trọng nhất sau chủ tịch là ai không?" - Lôi Vũ nói.
"Là viện trưởng.", Long Tiêu có vẻ hiểu vấn đề. Ông ta đứng dậy nói: "Tôi hiểu rồi, vậy giờ chúng ta không còn gì để nói nữa."
Dứt lời, Long Tiêu quay lưng bỏ đi.
Đúng lúc đó, phục vụ mang cà phê mà Long Tiêu gọi tới, bối rối khi vị khách bỏ đi.
Long Tiêu trở về phòng chủ tịch, khó chịu ngồi xuống ghế. Thư ký của ông ta là Tôn Lập nhìn vẻ mặt ông chủ liền biết ngay là có vấn đề, chờ sẵn để nghe ông ta kêu ca.
"Con nhóc Thôi Tĩnh đó, nó đã phản bội chúng ta. Ta biết ngay mà, từ đầu nó đã không thật tâm làm gián điệp cho chúng ta rồi. Trên đời làm gì có ai cả tháng trời toàn đưa về mấy thông tin vớ vẩn thế chứ.", Long Tiêu bắt đầu nói đúng như Tôn Lập dự đoán.
"Vậy kế hoạch hủy hoại Cosmos đã thất bại rồi sao?" - Tôn Lập hỏi.
"Chứ còn sao nữa? Thật là khó chịu mà." - Long Tiêu quát.
"Chúng ta có thể đưa gián điệp khác vào mà." - Tôn Lập gợi ý.
"Làm gì còn cơ hội nào thuận lợi hơn vậy nữa chứ. Bỏ ý định đó đi." - Long Tiêu bác bỏ. Hiện tại, ông ta đã gác chuyện phá hoại công ty đối thủ sang một bên, với sự nhỏ nhen của mình, Long Tiêu đang lên kế hoạch để bắt Thôi Tĩnh phải trả giá.
Thôi Tĩnh sau khi trở về nhà, thông báo rằng mình đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ với Long Tiêu. Ba cô gần như bị sốc, bảo: "Sao lại thế? Mọi thứ vẫn đang ổn định mà."
"Ba ơi, đó là việc xấu mà, giờ chúng ta không cần làm nữa chẳng phải tốt hơn sao?" - Thôi Tĩnh tranh luận.
"Nhưng nếu trót lọt thì chúng ta sẽ có rất nhiều tiền." - Ba cô phản biện.
"Còn nếu không trót lọt thì chúng ta sẽ có rất nhiều lịch để bóc đấy."
"Dù sao cũng lỡ rồi, còn gì để nói nữa đâu.", Ba cô tuy vỡ mộng nhưng cũng nhanh chóng bỏ qua. Thôi Tĩnh cảm thấy mừng vì ba cô đúng là người đơn giản như cô nghĩ.
"Mà con bảo viện trưởng đứng ra giải quyết với Long Tiêu à? Sao cậu ta phải làm thế?" - Ba cô bỗng thắc mắc.
"Thì anh ta bảo rằng không muốn con phải rời đi. Dễ hiểu mà.", Thôi Tĩnh nhớ đã nói việc này rồi.
"Ý ba là sao cậu ta lại không muốn con rời đi chứ? Chẳng phải cậu ta tìm trợ lý mới thì dễ hơn nhiều sao?"
"Nhưng chắc người có bằng thạc sĩ chịu làm công việc trợ lý thì không nhiều đâu." - Thôi Tĩnh đưa ra giả thuyết.
Ba cô lắc đầu phủ nhận: "Không, không, không. Học vị tới đâu không quan trọng, vấn đề là bản thân con cơ."
"Ý ba là sao?" - Thôi Tĩnh thắc mắc.
"Con nghĩ xem, Viện trưởng Viện Nghiên cứu của Cosmos thì chắc phải rất giàu có phải không?" - Ba cô hỏi.
"Con nghĩ thế, mặc dù nhìn bề ngoài thì khó đoán được." - Thôi Tĩnh đáp.
"Vậy là gia đình ta có cơ hội đổi đời khác rồi." - Ba cô phấn khởi nói.
"Cái gì? Là sao?" - Thôi Tĩnh không hiểu.
"Ý ba là, ba sắp có một người con rể giàu có."
"Hả? Ba có suy diễn hơi nhiều không đấy.", Thôi Tĩnh ngạc nhiên. Dù biết rằng việc Lôi Vũ làm chứng tỏ anh ta quan tâm đến cô, nhưng việc này vẫn khá khó tin. Lôi Vũ đường đường là Viện trưởng đứng đầu Viện Nghiên cứu Số 1 của Cosmos, cô có gì để anh ta để ý. Thôi Tĩnh tự xem lại bản thân: gương mặt xinh đẹp, đầu óc thông minh, tính tình hòa nhã. Dù có phần tự cao nhưng cô bỗng thấy lời ba cô trở nên hợp lý. Thôi Tĩnh tự nhủ, ngày mai khi đến viện nghiên cứu, cô phải xác nhận điều đó.