- Thư Viễn, ta nhờ con một chút!
Mỹ Na dắt đến một bé gái tầm sáu tuổi và bảo cô:
- Đây là cháu gái của bạn ta, hôm nay cả nhà có việc, con bé lại nhất quyết không muốn chơi cùng người làm nên bà ấy gửi con bé, nhưng hôm nay ta cũng phải gặp đối tác nên con trông giúp ta nhé!
- Dạ vâng ạ!
Mỹ Na để đứa bé lại rồi bận rộn đi mất.
- Cô là ai vậy?
- Cô là người sẽ chơi với con ngày hôm nay.
Thư Viễn tươi cười nhìn đứa bé, cô rất thích trẻ con và cô cũng biết cách để chăm sóc một đứa trẻ nên khá tự tin.
- Tiểu Nguyên đói, Tiểu Nguyên muốn ăn cháo.
Cô bé sờ xuống cái bụng đang đói của mình.
- Cô không có cháo nhưng có cơm hộp rất ngon, con có muốn ăn không?
- Dạ có ạ!
Cô bé hứng khởi gật đầu, bây giờ cái gì cũng được, miễn ăn được đều sẽ đồng ý. Thư Viễn lấy cơm mình đã chuẩn bị sẵn cho bé gái.
- Con ăn thoải mái nhé, cô sẽ ngồi đây với con.
Thư Viễn vẫn phải tranh thủ làm công việc của mình, thỉnh thoảng lại nhìn Tiểu Nguyên một cái.
- Con no lắm rồi!
Nhìn vào cái hộp gần hết cơm, Thư Viễn bật cười vì lượng cơm cô chuẩn bị không hề ít.
- Tiểu Nguyên thật giỏi! Con ngồi nghỉ một chút rồi cô sẽ chơi với con nhé!
- Dạ!
Cô bé ngoan hơn Thư Viễn nghĩ, em chỉ ngồi đó xem máy tính, không hề làm phiền đến cô.
- Con có muốn vẽ tranh với cô không?
Cô kiếm trò để chơi với bé gái nhỏ.
- Nhưng Tiểu Nguyên vẽ xấu lắm!
Em lí nhí, vẻ mặt ngượng ngùng, hai tay nắm chặt với nhau.
- Không ai vẽ xấu cả, chỉ là họ chưa nhận ra tài năng của bản thân thôi, nếu Tiểu Nguyên thích cô sẽ chỉ con vẽ.
- Con rất thích! Con thích váy công chúa ạ!
- Được rồi, đây nhé.....
Hai người cặm cụi vẽ lên giấy, cùng nhau tô màu, chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa.
- Muộn thế này rồi....
Từ Dịch Phong nói với Thư Viễn rằng anh muốn dùng bữa cùng cô nên mấy tháng nay Thư Viễn đều lên phòng giám đốc.
- Dịch Phong, hôm nay chắc em không ăn trưa với anh được rồi.
- Vì có Tiểu Nguyên đúng không? Em đưa đứa bé lên phòng tôi luôn đi.
Thư Viễn nghe theo lời anh, dẫn cô bé lên đó.
- Chú Phong!
Tiểu Nguyên vừa thấy Dịch Phong liền chạy tới ôm cổ anh, cô bé rất quý Từ Dịch Phong.
- Chú Phong, con lại đói rồi, con muốn ra ngoài ăn.
- Được.
Anh bế đứa nhóc tới gần Thư Viễn, một tay đặt sau lưng cô.
- Ba chúng ta sẽ đi ăn gà rán nhé!
- Yayy! Chú Phong hiểu con nhất!
Trong bữa ăn, anh lo cho Tiểu Nguyên từng chút một, từ xé gà tới lau miệng, chu đáo như một người cha. Có cô bé đến Thư Viễn mới biết Từ Dịch Phong là một người yêu trẻ con như vậy. Cô thấy thế bất giác cười nhẹ. Đúng là người cô đã phải lòng, thật là một người lí tưởng. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ họ là một gia đình kiểu mẫu, hạnh phúc vô cùng.
- Tiểu Nguyên đến đây vì không muốn chơi với mọi người nữa sao?
- Không ạ, mọi người bận rộn lắm, chẳng ai chơi với con cả vậy nên con mới đến đây.
Cô bé phụng phịu đáp, hai cái má phúng phính trông vô cùng đáng yêu.
- Không phải mọi lần cũng chỉ là ngồi cạnh chú rồi xem máy tính thôi sao?
- Nhưng con được gặp chú, với lại hôm nay có cô Viễn nè, cô tốt với con lắm! Có khi hơn chú Phong luôn!
- Haha, cô ấy chắc chắn tốt hơn chú rồi!
Nhìn vẻ khoa tay múa chân của Tiểu Nguyên làm Thư Viễn lẫn từ Dịch Phong buồn cười, cái tay nhỏ nhắn cứ vung vẩy.
- Chiều nay con ở với chú, cho cô Viễn làm việc nhé?
- Con muốn ở cùng cả hai người cơ!
Tiểu Nguyên nhất quyết nắm thật chặt lấy tay cô và anh không buông.
- Em lên phòng tôi làm việc đi.
- Vâng ạ.
Từ Dịch Phong chẳng thấy có gì phiền phức, ngược lại còn thấy vui.
Cô bé vừa về đến công ty, nằm trên cái ghế sofa một lát là đi vào giấc ngủ.
- Đúng là trẻ con, ngây ngô thật đấy!
Thư Viễn lấy chăn đắp thật cẩn thận cho Tiểu Nguyên, lòng lâng lâng vì được gần gũi với một đứa bé.
- Cha mẹ đứa nhỏ rất bận rộn nên thỉnh thoảng sẽ lại đến đây, em không phiền chứ?
Từ Dịch Phong ngước nhìn cô rồi hỏi.
- Em sao lại thấy phiền cho được. Con bé thật là dễ thương.
Buổi chiều.
- Cô Viễn, cô cùng con chơi ghép hình được không ạ?
- Đương nhiên rồi con yêu, chúng ta bắt đầu nào!
Thư Viễn cùng Tiểu Nguyên háo hức vô cùng, cô bé lấy ra một bộ xếp hình khá to.
- ..... Tiểu Nguyên, con có thể xếp được hình này sao?
Thư Viễn đổ mồ hôi hột nhìn vào những mảnh ghép chất đống trong hộp, nhiêu đó đã hơn một nghìn mảnh.
- Không ạ, con hay xếp những bộ nhỏ hơn nhưng đây là quà của cha nên Tiểu Nguyên muốn hoàn thành nó, nhưng mà khó quá nên muốn cô giúp.
- Ừm, vậy chúng ta cùng ghép nhé!
Hai người ngồi đó cả ba tiếng đồng hồ, loay hoay mãi mới xong một nửa. Thư Viễn nghĩ rằng cô bé sẽ nhanh chán thôi nhưng không ngờ em lại kiên trì đến thế. Đồng hồ báo năm giờ hơn rồi, nếu cứ như vậy sẽ không hoàn thành được nó mất.
- Để chú giúp hai người nhé.
Từ Dịch Phong gác công việc lại, nới lỏng cà vạt ngồi xuống nhìn bộ ghép hình một lúc.
- Muốn dễ thì con phải ghép các khuôn cạnh ngoài vào trước, sau đó phân tích thật kĩ.
Chẳng đến ba mươi phút, bức ghép đã xong. Tiểu Nguyên cùng Thư Viễn nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
- Tiểu Nguyên!
Tả Địch cửa toang cửa bước vào phòng Dịch Phong.
- Đồ nhẫn tâm.
Anh bước tới cốc vào đầu Tả Địch một cái.
- Con chào cha!
Tiểu Nguyên cười tươi rói khi nhìn thấy Tả Địch, ngay lập tức chạy tới ôm lấy anh.
- Cậu có bận rộn thế nào cũng phải quan tâm con bé hơn nữa, bỏ dự án đó mà đi chơi với Tiểu Nguyên một buổi, làm cha kiểu gì vậy?
Anh khoác tay khiển trách Tả Địch.
- Cha con biết lỗi rồi ạ! Chú đừng mắng cha nữa nhé?
Cô bé ôm lấy cha em thật chặt, ánh mắt long lanh nhìn Từ Dịch Phong.
- Lại thế, đừng bênh cha con nữa, bắt cậu ta ở nhà đi.
- Dạ thưa chú Phong!
- Vậy tôi về nhé! Cảm ơn đã giúp tôi trông con bé hôm nay. Tạm biệt em dâu nha!
Tả Địch cười gian nhân cơ hội về luôn, trước khi đi còn không quên chào Thư Viễn.1
- Giờ em mới biết Tiểu Nguyên là con gái của Tả tổng, làm em thấy rất quen mắt nhưng không thể nhớ ra là ai.
- Ừ, Tiểu Nguyên là bản sao nữ của Tả Địch mà. Muộn rồi, chúng ta cũng về thôi.
- Vâng ạ.
- Thư Viễn, em có muốn có con không?
- Dạ?
- Em có muốn sinh con không?
- Đương nhiên là em muốn rồi ạ, có một người con chắc chắn sẽ rất vui!
Thư Viễn nhìn anh khẳng định.
- Vậy chúng ta sinh em bé thôi!
- Dạ?......Đợi đã! Chưa phải lúc này!
Thư Viễn cuối cùng mới hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong câu hỏi của anh. Tai cô lại đỏ lên, cả người nóng dần.
"Sao anh có thể nói đến vấn đề đó thản nhiên như thế chứ?"
Nhìn Dịch Phong cười cười làm cô ngại khủng khiếp, Thư Viễn tránh không nhìn vào anh, nếu không mặt cô sẽ càng đỏ thêm nữa.
- Được thôi! Tôi sẽ cho em thời gian chuẩn bị tinh thần, tôi luôn sẵn sàng.
Từ Dịch Phong nắm lấy tay cô hôn lên một cái, anh làm Thư Viễn sắp biến thành quả cà chua rồi mà chưa chịu dừng, thậm chí còn hứng thú tiếp tục.
"Nếu không phải em thì sẽ chẳng là ai cả"
Nhìn dáng vẻ giống một người mẹ hiền, tháo vát của Thư Viễn, Từ Dịch Phong không khỏi nung nấu ý định sinh con, ánh mắt dịu dàng tràn ngập tình yêu với con trẻ khiến anh không thể gạt khỏi tâm trí. Con của hai người sẽ thế nào nhỉ? Chắc chắn là phải đẹp và xuất sắc hơn cả cha mẹ của nó.