- Em dậy rồi sao?
12 giờ đêm Thư Viễn tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn vào những bóng đèn và cả tấm biển sáng trưng khiến cô chán nản ngồi tựa đầu vào ghế.
Ọc ọc!
Cái bụng của cô đang phản đối sự ăn uống không lành mạnh của chủ nhân, Thư Viễn đỏ mặt rúc vào trong áo của Từ Dịch Phong.
- Em ăn một chút đi, thức ăn vẫn còn nóng lắm.
Do được để vào cặp lồng có thể đun sôi nên đồ ăn bốc hơi nghi ngút như vừa mới nấu. Cô không có tâm trạng nhưng vì sức khỏe nên miễn cưỡng ăn lấy sức.
- Thiếu gia, Tiểu Viễn.
Quản gia Uân mang chăn đến theo lời dặn của Dịch Phong, anh chắc như đinh đóng cột rằng Thư Viễn sẽ không chịu về nhà nên đành nhờ người mang đến.
- Sao con không nói với chúng ta chứ? Con bé này!
Cuộc gọi về của Từ Dịch Phong làm ông bàng hoàng, vì không muốn có thêm ai lo lắng nên ông lặng lẽ đến đây, nhìn dáng vẻ thiếu sức sống của Thư Viễn quản gia Uân thấy vô cùng đau lòng, buột miệng hơi chút trách cứ.
- Ông về nghỉ ngơi đi, còn lại để ta lo.
- Vâng thưa ngài.
Quản gia Uân rời đi với ánh mắt không cam tâm lắm, nếu có thể ông sẽ ngồi lại đó cùng hai người.
- Em nằm xuống đây.
Dịch Phong vỗ vào đùi mình, Thư Viễn cũng chẳng còn nhiều sức lực, nghe lời nằm xuống, cô cuộn mình lại trên hàng ghế chờ thẳng cứng, nặng nề chìm vào giấc ngủ dưới sự thúc ép của anh.
Từ Dịch Phong không thể chợp mắt, anh chăm chăm nhìn vào cánh cửa lớn đang đóng, hai người với nhau còn thấy cô đơn, huống chi trước nay lại chỉ có cô ngồi đây một mình.
"Cầu mong ông ấy không sao"
Anh cũng giống cô, chẳng thể làm gì ngoài cầu nguyện, tuy rất mệt nhưng anh quyết không nhắm mắt. Ngoài trời bắt đầu hửng sáng, tiếng gà gáy gọi mọi người dậy rõ ràng bên tai.
5 giờ sáng, ở đó chưa có bất kỳ động tĩnh gì.
Thư Viễn một lần nữa thức dậy, cô ngả đầu vào vai Từ Dịch Phong, hai con người nương tựa vào nhau trông mong vào giờ khắc sắp tới. Anh cần người dẫn lối, em cần một đôi vai, cứ như vậy gắn bó với nhau một cách tình cờ.
6 giờ, cuối cùng sau 12 tiếng đồng hồ cửa phòng cũng mở, hai người đứng phắt dậy chạy tới chỗ bác sĩ.
- Chúc mừng con, ông ấy phẫu thuật rất thành công. Yên tâm nhé!
Thư Viễn nhìn thấy nụ cười sau khẩu trang của vị bác sĩ quen thuộc với cô, ngay lập tức vui sướng tới rơi lệ.
- Con cảm ơn bác, thực sự cảm ơn bác ạ!
- Ông ấy sẽ được đưa tới phòng hồi sức tích cực, con hãy đến đó nhé! Tầm hai tiếng sau bệnh nhân sẽ tỉnh lại.
- Vâng ạ!
Trong lòng Thư Viễn đã thấy nhẹ nhõm rồi, cô nhìn cha mình đang ngủ, các chỉ số đều cho thấy cơ quan hoạt động bình thường rồi dịu dàng nắm lấy tay cha đặt lên trán, miệng thì thầm:
- Cảm ơn cha đã dũng cảm chống chọi với bệnh quái ác để ở bên con thêm!
Từ Dịch Phong ngồi cạnh cô cũng thấy cõi lòng thanh thản, nhìn ông Thư đang bình yên trong giấc ngủ khiến anh yên tâm phần nào.
- Tiểu Viễn?
- Con tưởng cha nói rằng mình hơi mệt?
Cô trách yêu cha mình, ông Thư nhìn thấy con gái rất bất ngờ, sau đó là cảm động.
- Ta không nghĩ con sẽ biết chuyện.
Ông nhìn con gái quan tâm mình hết mực liền không cầm nổi nước mắt cũng khóc tu tu, hai cha con nhà cô là những người giàu cảm xúc, đa sầu đa cảm nên chỉ cần một chút yêu thương cũng đủ vui cả ngày.
- Thế này chúng con phải để ý cha hơn rồi.
Từ Dịch Phong trêu ông một chút.
- Haha, vậy phải thật khoẻ để hai đứa không dò xét cha mới được!
Ông hiểu câu đùa của anh nên cười phớ lớ, xem ra lần này trải nghiệm ranh giới sinh tử làm ông trở nên yêu đời hơn.
- Em thật là may mắn!
Thư Viễn mỉm cười nhìn vào chân mình, chỉ vậy thôi là đủ.
- Không, em xứng đáng có được những thứ hơn thế.
Từ Dịch Phong nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, Thư Viễn muốn rụt lại nhưng bị anh giữ lấy.
Từ hôm đó trở đi anh luôn chủ động xuống phòng ban làm việc của Thư Viễn đón cô về.
- Trời hôm nay lạnh thật đấy!
Cô xoa xoa lòng bàn tay của mình, vài giây sau đã có một cái bánh cá ấm áp được đặt lên.
- Em ăn đi.
Từ Dịch Phong đã mua sẵn hai túi thật to để thoả mãn niềm yêu thích đồ ngọt của cô, Thư Viễn cười rạng rỡ, cắn một miếng thật to, chẳng mấy chốc cái bụng của cô đã được sưởi ấm, cả trái tim bên trong cô nữa.
"Mình đúng là người may mắn mà!"