- Hôm nay chúng ta sẽ ăn thịt nướng sao ạ?
Thư Viễn hứng khởi nhìn bếp than được bầy biện sẵn ngoài sân.
- Phải, thiếu gia mới mua rất nhiều thịt về đó!
Han vui vẻ mang những đĩa thịt tươi ra cùng mọi người.
Vì là chủ nhật nên cô được nghỉ, thời gian rảnh có khá nhiều, mọi người nhân cơ hội này cùng Thư Viễn làm những việc trước nay ít được thực hiện.
Chiều hôm trước.
- Này, hay chúng ta góp tiền lại tổ chức một bữa nướng đi! Tiểu Viễn thích ăn món đó lắm!
Han đề nghị với Kia. Cô liền lập tức trả lời:
- Em thấy ý kiến hay đó, lát ta xuống nói với cha.
- Chị muốn mua thịt bò này, thịt lợn này,....
- Các cô nói Thư Viễn thích ăn thịt nướng?
Giọng nói đột ngột cất lên của Từ Dịch Phong khiến hai người giật nảy mình, họ bàn luận hăng say tới nỗi anh từ trong phòng đi ra cũng không để ý.
- Dạ, vâng thưa thiếu gia!
Kia phản ứng nhanh nhạy gật đầu rụp cái.
- Tháng này chi thêm tiền đi, mai cứ đi mua cái gì các cô muốn.
- Dạ! Cảm ơn ngài rất nhiều!
Han chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị Kia kéo tay đi mất, đó là lí do bữa tiệc nướng hôm nay được chuẩn bị.
- Để em làm cho ạ!
- Có chắc được không đó?
Vũ Ôn mỉm cười nhìn Thư Viễn, anh quan sát cái chảo than một chút, ánh mắt chăm chú không dừng nhìn.
Thư Viễn hăng hái cầm cái gắp đi tới phía chảo, lật và gắp thịt rất chuyên nghiệp.
Xèo!
Mỡ từ những miếng thịt rơi xuống than nóng đỏ rồi bùng lên một ngọn lửa lớn lại tắt nhưng cũng khiến Kia hét toáng lên còn Thư Viễn bị doạ cho sợ đến đứng hình.
- Tiểu Viễn?
Kia lay lay người cô, xem ra không thể phản ứng được. Mọi người ngồi gần đó đã nhìn thấy hết, Từ Dịch Phong lại gần, lấy cái gắp trong tay cô đặt xuống bàn rồi trêu đùa một chút:
- Ai lại đờ đẫn ra như thế? Phải tránh đi chứ. Vào đi, để Ôn làm cho.
Thư Viễn ngoan ngoãn ngồi trên ghế cho tới khi thức ăn được bày ra, lúc này cô mới hoàn hồn.
"Bị doạ sợ đến ngây ngốc rồi!" Từ Dịch Phong thầm cười trộm, nhìn bộ dạng mất hồn với cái má đỏ ửng của cô làm mọi người vừa thương vừa buồn cười, kìm lại để dùng bữa.
- Phong, tôi nói cậu không được ăn tôm cơ mà?
Vũ Ôn khoanh tay ngồi cạnh giường Dịch Phong giọng chất vấn.
- .....
- Đúng là có ngồi ở đó cũng không quản được cậu.
Anh đưa tay đập lên đầu mình, Vũ Ôn đã dặn dò Từ Dịch Phong trước, thế nào anh lại ăn con tôm được Thư Viễn gắp vào bát của mình, bây giờ hai chân trở nên đau nhức vì nó.
- Vì đây là do Tiểu Viễn gắp cho cậu nên tôi tha, coi như gục ngã vì sự đáng yêu của em ấy, mắc mớ gì lại tự ăn thêm một con?
Vũ Ôn vẫn là không kìm được cơn giận của mình, anh biết Thư Viễn nghĩ nó ngon nên mới lấy cho Dịch Phong, không để ý một tí lại thấy anh chủ động ăn thêm, đúng là khiến người ta cáu tiết.
- Tôi sẽ tiêm thuốc giảm đau cho cậu, chỉ dại dột lần này thôi, đừng để có lần sau, tôi cho cậu tự túc luôn!
- Nhưng này, là chân tôi đau, không phải bàn chân đâu.
- Vậy cũng là một tín hiệu tốt! Tức là chân cậu có cảm giác rồi!
Vũ Ôn nghe vậy nguôi giận phần nào, dẫu sao anh đã biết Từ Dịch Phong hồi phục được đến đâu rồi. Vũ Ôn nghĩ lại bỗng nhiên bật cười:
- Haha, Dịch Phong không thích người khác quá quan tâm đến mình nay lại tình nguyện lao vào biển lửa ư?
Anh châm chọc Từ Dịch Phong, người với tính cách như thế mà lại vì phụ nữ ăn món có hại cho sức khỏe.
- Cậu biến về đi.
- Đồ nhỏ nhen!
Anh bĩu môi vác túi đồ nghề của mình, trước khi ra khỏi phòng không quên cười lớn một cái.
"Đúng là quân tử không qua nổi ải mỹ nhân, hahaha!"