- Hôm nay trông cô rất đẹp.
- Em cảm ơn ạ!
Từ Dịch Phong nói lời khen Thư Viễn, cô ngượng ngùng, hai cái tai đỏ lên.
“Khi ngại tai có thể đỏ sao?”
Dịch Phong nhướn mắt nhìn biểu cảm của cô bất giác thấy thích thú.
- Thưa ngài, bàn đặt sẵn ở phía kia, xin hãy đi theo tôi ạ!
Nhân viên phục vụ tận tình chỉ dẫn hai người tới một bàn ăn nằm kề cửa sổ. Đây là một nhà hàng nổi tiếng đắt đỏ nên cách bài trí nội thất cùng khách hàng đều sang trọng theo một cách khác biệt với các nơi khác.
- Đây là thực đơn, kính mời quý khách xem qua ạ.
Thư Viễn nhìn vào giá cả ghi trên đó, thâm tâm cô hẫng đi một nhịp. Cả cuộc đời cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có những món ăn trị giá cao đến chừng này.
Từ Dịch Phong thấy vẻ bất động của cô đành hỏi:
- Cô có muốn ăn bít tết không?
Bít tết là món ăn phổ biến nhất của các nhà hàng theo phong cách phương Tây và có giá khá mềm.
- Được ạ.
- Tiểu thư muốn ăn tái hay chín ạ?
- Cho tôi chín hoàn toàn nhé! Cảm ơn!
Hai đĩa steak không lâu sau đã được dọn trên bàn ăn. Vì Thư Viễn không uống được rượu nên Từ Dịch Phong đã gọi một cốc nước ép cam thay thế.
- Ăn phần này đi.
- Dạ, cảm ơn anh ạ!
Trong khi cô đang ra sức cắt miếng bít tết thì Dịch Phong đã đẩy phần cắt hết của mình ra.
- Sao hôm qua sinh nhật lại không nói cho tôi biết.
- À, cái đó....em sợ làm phiền tới anh nên không nói.
Trước nay anh luôn bày ra bộ mặt thiếu cảm xúc với mọi người, Thư Viễn có muốn tâm sự cũng thấy ngại ngùng, huống chi anh ít quan tâm đến cô.
- Từ bây giờ trở đi có gì quan trọng cứ nói với tôi.
- Dạ.
Bùm!
Bỗng phía bàn bên cạnh hai người phát ra tiếng pháo nổ chúc mừng. Người đàn ông bên đó chạy lên sân khấu cầm đàn guitar và bắt đầu hát những ngôn từ lãng mạn.
- Anh yêu em, và muốn bên em đến cuối đời~ Liệu em có đồng ý với anh không? Đôi ta có cùng chung nhịp đập? Em sẽ lấy anh nhé? ~
Lời ca vang dội cả một đại sảnh của nhà hàng. Người phụ nữ được tỏ tình đã xúc động rơi nước mắt, cô nhìn anh ta đang quỳ gối trước mặt, trên tay cầm một hộp nhẫn. Cho đến khi chiếc nhẫn đã nằm trên ngón tay của cô, tất cả mọi người ở đó đều vỗ tay chúc mừng, trong đó có Thư Viễn.
Cô chăm chú nhìn vào họ, miệng tự động cũng cong lên. Màn cầu hôn vừa rồi vô cùng ngọt ngào, phải nói con gái ai cũng mong mình sẽ được người đàn ông mình yêu làm như thế và Thư Viễn không phải ngoại lệ, tiếc là hôn lễ của cô đã qua rồi.
Người ta nói ngày cưới là một trong những ngày đáng quý nhất của cuộc đời mỗi con người, chưa biết tương lai ra sao nhưng cô dâu chú rể trong lễ kết hôn đều thấy hạnh phúc. Vũ Ôn đã bình luận với Ứng Thiên về hôn lễ của Từ Dịch Phong rằng: "Thế mà là ngày cưới sao?", anh không công nhận ngày đó, chỉ có cô là chấp nhận được sự sơ sài và chớp nhoáng của ngày trọng đại trong đời mình.
Ánh mắt ngưỡng mộ của Thư Viễn Từ Dịch Phong cũng nhìn thấy. Hai người cùng ăn xong trong một thời điểm nhưng cô cảm thấy chưa đủ no bụng.
- Dịch Phong, đĩa bít tết này chưa đủ với em, khi nào về có em có thể mua một chút thức ăn được không?
- Sao không gọi món ở đây luôn?
- Em không hợp với đồ ăn Tây cho lắm.
- Được, không vấn đề gì.
Hai người rời khỏi nhà hàng khá sớm nên ven đường còn rất nhiều hàng đang mở.
- Xin hãy dừng xe lại với ạ!
Xe đã dừng, cô liền băng qua đường mua một túi bánh cá nóng hổi. Thư Viễn phồng má thổi cho nó nguội bớt rồi cắn một miếng thật to.
- Ngon quá đi mất! Anh ăn một cái đi!
Cô đưa cho Từ Dịch Phong một cái bánh cá nhân đậu đỏ bốc hơi nghi ngút.
- Tôi không thích ăn đồ ngọt.
- À, vậy thôi ạ.
Thư Viễn có hơi chút thất vọng nhưng cũng bỏ qua, cô chuyên tâm ăn những cái bánh trong túi giấy với gương mặt thoả mãn.
Trước khi xuống xe cô còn không quên mời tài xế một cái.
- Hai người đã về.
Quản gia Uân chờ đợi đón cô và Từ Dịch Phong về nhà, hôm nay trông tâm trạng ông khá tốt.
- Con mời bác với các chị ít bánh cá, ngon lắm luôn ạ!
- Cảm ơn con rất nhiều.
Ông Uân cầm lấy một túi bánh khác to vật vã vào trong phòng ăn.
Tại phòng ngủ, Thư Viễn ngồi trên giường không rời mắt khỏi Từ Dịch Phong, từ khi cánh tay đã hồi phục hẳn thì anh chuyển qua tập đứng, cơ thể cường tráng nay có chút bất lợi cho anh vì chỉ số cân nặng.
Hai tay của Từ Dịch Phong đang chống vào bàn run rẩy, anh đang dồn sức vào đó để nâng mình lên.
- Dịch Phong, thế này không ổn đâu, phải có người trợ giúp kéo anh lên từ từ chứ hai cánh tay không thể chống nổi đâu.
Từ Dịch Phong chắc chắn biết điều này nhưng không muốn bày việc mình đứng lên còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác.
- Để em giúp anh!
Dịch Phong chưa kịp cản cô lại thì Thư Viễn đã xông xáo đi tới quàng một tay của anh qua vai mình rồi từ từ nhấc lên.
- Không cần phải làm thế này.
- Nếu không thì tay anh ngày mai sẽ đau ê ẩm đấy! Anh phải luyện tập dần dần, đừng ép mình quá.
Nhìn sự nhiệt huyết bùng cháy không đôi mắt cô, anh không nỡ từ chối. Thư Viễn nâng Từ Dịch Phong cho đến lặp đi lặp lại cho đến khi trán cô mướt mải mồ hôi.
- Thôi được rồi, tập đến đây thôi, phải dần dần và từ từ.
- Dạ!
Cô đặt anh ngồi xuống giường, lồng ngực phập phồng cố gắng lấy lại hô hấp. Từ Dịch Phong nhoẻn khoé miệng.
"Rõ là mệt lắm rồi còn cố gắng làm gì không biết."
Hai người im lặng không ai nói gì, anh thậm chí còn nghe thấy rõ tiếng thở gấp của cô.
- Cô xuống gọi ông Uân lên đây giúp tôi, bây giờ thì ngồi thở một lúc rồi xuống nghỉ đi.
- Dạ vâng ạ!
Thư Viễn quay người định ra ngoài, Từ Dịch Phong bây giờ mới để ý rằng cô chưa được thay quần áo đã phải lên đây giúp anh thực hiện trị liệu. Dịch Phong suy nghĩ gì đó liền gọi cô lại.
- Này.
- Dạ?
- Tôi nghĩ mình sẽ thay đổi cách gọi với cô...
Từ Dịch Phong dừng lại một chút, ngước lên thấy Thư Viễn vẫn đang lắng nghe mình nói liền tuyên bố:
- Tôi sẽ xưng hô với cô là "em".
Thư Viễn một lần nữa đơ người trước câu nói của anh. Cô không biết liệu vừa rồi mình có nghe nhầm không.
- Cảm ơn vì sự cố gắng bấy lâu nay, bây giờ hãy gọi ông Uân lên đây cho tôi.
Từ Dịch Phong không để cô kịp nói gì đã muốn tiễn cô xuống, bản thân anh còn chưa quen với cách xưng hô mới. Dịch Phong đang học cách thích ứng với lời nói của chính mình. Do cảm nhận được Thư Viễn mong mỏi có thể nói chuyện một cách tự nhiên, đầy tình cảm hơn khi nhìn cặp đôi ở nhà hàng hôm nay, anh đã đưa ra quyết định này.