- Tay cậu bây giờ đúng là khỏi hẳn rồi nhỉ!
Vũ Ôn bóp bóp phần bắp tay rắn chắc của Từ Dịch Phong, bây giờ anh đã có thể dễ dàng cử động được nó.
- Vậy là ngày mai vị giám đốc của tôi lại có thể xuất hiện trước công chúng rồi.
Reng reng.
Điện thoại của Từ Dịch Phong vang lên, là cuộc gọi đến của nhà thiết kế.
- Thưa Từ tổng, bộ trang phục hôm nay đã được thiếu phu nhân lấy về và thanh toán hết tiền rồi ạ! Rất mong lần sau tôi lại được thiết kế thêm cho cô ấy nữa. Tạm biệt ngài.
Đầu dây bên kia đã ngắt, Từ Dịch Phong vẫn còn ngẩn ngơ nhìn vào máy điện thoại.
"Đã tối rồi sao?"
Hai ngày đó, thời gian anh được thấy Thư Viễn chỉ đếm trên đầu ngón tay, hôm nay váy cũng là cô đi lấy, Từ Dịch Phong chợt nhận ra Thư Viễn chẳng hề dựa dẫm chút nào vào mình, ngày mai đã diễn ra tiệc, nếu giữa anh với cô còn tiếp diễn mối quan hệ thế này e sẽ không tốt cho cục diện.
- Tôi về đây.
Dịch Phong quay về Hồng Thao đúng giờ ăn cơm, lúc này đã thấy Thư Viễn dùng bữa xong rồi.
Hôm sau.
- Han, trang điểm cho cô ấy đi, tối nay chúng ta dự tiệc.
- Dạ thưa ngài.
Han nhiệt tình ôm một đống đồ trang điểm lỉnh kỉnh của cô ra, bày la liệt trang bàn. Cô vốn chuẩn bị đủ mọi thứ song gương mặt của Thư Viễn lại gần như không có khuyết điểm, một cái mụn cũng không có mà tông da lại sáng màu.
- Trang điểm cho em nhanh hơn chị nghĩ rất nhiều luôn!
- Haha, vậy đỡ tốn thời gian chị ạ.
Thư Viễn vốn sở hữu gương mặt thanh tú, dặm thêm chút phấn, tô lên chút son giúp cô càng trở nên xinh đẹp và có phần sắc sảo hơn.
Thư Viễn được Kia giúp đỡ mặc chiếc sườn xám, miệng không ngừng xuýt xoa mặc gương mặt cô lại dần nóng lên.
- Tiểu Viễn của chúng ta thật là xinh đẹp! Thiếu gia sẽ động lòng cho mà xem!
- Nhanh như vậy sao?
Từ Dịch Phong không ngờ công tác chuẩn bị của Thư Viễn lại nhanh đến thế. Anh quay xe lại, khựng mất một lúc rồi nhìn cô từ đầu đến chân, Dịch Phong không nói nhưng anh phải công nhận Thư Viễn rất xinh đẹp.
Cô thấy ánh mắt của anh thì gượng gạo vô cùng, Thư Viễn nhìn quanh kiếm một cớ gì đó để không khí bớt căng thẳng.
- Chúng ta đi thôi, không thì sẽ muộn giờ mất!
Hai người ngồi trên xe không ai nói với nhau câu gì, Thư Viễn nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, cảnh vật xung quanh dần trở nên náo nhiệt, xe đang tiến thẳng tới trung tâm thành phố.
- Từ tổng?
Từ Dịch Phong xuất hiện trước bao ánh mắt tò mò của nhiều người. Anh có thể khẳng định hẳn bây giờ có những doanh nhân đang lo lắng lắm.
- Dịch Phong!
Tả Địch, tổng giám đốc của công ty Tả nhanh chóng đến bên bạn của mình bắt chuyện, Từ Dịch Phong dần dần tiến vào đại sảnh, xung quanh có rất nhiều người. Thư Viễn không nhanh không chậm bị bỏ lại phía sau. Ngay từ đầu hai người bước vào thì mọi ánh nhìn đều đã đổ dồn vào Từ Dịch Phong rồi. Cô nhìn quanh một lượt tìm vị cứu tinh cho mình, tiếc là Ứng Thiên chưa đến, cái bụng nhỏ của cô réo lên, bữa tiệc bắt đầu khai mừng, Thư Viễn quyết định đi lấp đầy cái dạ dày đã rồi sẽ tính những chuyện khác sau.
- Có xôi gà sao?
Mắt cô sáng lên khi nhìn thấy những đĩa xôi gà thơm phức được bày trên bàn, cô không ngần lại lấy một đĩa rồi đi vào góc phòng thưởng thức.
"Thì ra đây là giới quý tộc sao?"
Trước mắt cô là những đại diện cho người giàu có, vung tiền như nước, một đám doanh nhân chuyên đi nịnh bợ người giàu có, những người phụ nữ trang điểm thật lộng lẫy để thu hút sự chú ý của mọi người, đối với những chuyện này cô không có hứng thú cho lắm.
- Có phải Tiểu Viễn đó không?
Thư Viễn bỗng chốc cảm nhận được bàn tay đang đặt trên vai mình thì giật nảy cả người.
- Tiếu phu nhân?
- Ôi trời, ta không cố ý làm con sợ đâu!
Lã Phí Như thấy vậy thì có chút áy náy, nhìn vào vẻ mặt hoang mang của Thư Viễn vừa thấy đáng yêu lại có chút buồn cười.
- Ta thật sự rất ngạc nhiên khi thấy con ở đây đó! Con đi cùng với ai vậy?
Tiếu phu nhân biết rằng cô đã nghỉ việc ở Tư Vãn, chỉ một lần được giới thiệu tài năng sẽ chẳng thể nào được tham dự bữa tiệc này, hẳn cô đã đi cùng ai đó.
- Tôi đi cùng với người thân của mình thưa ngài.
- Ôi, đừng nói chuyện xa cách như vậy chứ! Cứ xưng hô với ta là "con" đi.
Lã Phí Như ra sức khuyên bảo Thư Viễn, ngay lần đầu gặp mặt đã rất thích cô gái này, bà đây là lần hiếm hoi chủ động mở lòng như vậy mà cô lại quá kính cẩn.
- Dạo này Tiếu phu nhân có khoẻ không ạ?
- Ta khoẻ, con thì sao?
- Con cũng vậy, cảm ơn ngài.
Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc tại đây, Lã Phí Như biết chỉ có thiết kế mới có thể gợi sự nhiệt tình của cô nên quyết định ra xe lấy chút đồ.
- Ta ra đây một chút, con hãy chờ ở đây nhé!
- Con muốn lấy thêm thức ăn, phiền phu nhân chờ con một chút!
Hai người cùng một lúc cất tiếng nói. Thư Viễn lần đầu tiên mỉm cười khi đến bữa tiệc này.
- Haha.
- Ta biết chúng ta hợp nhau mà!
Lã Phí Như bỗng lại thấy mình rất có duyên với cô, lòng bà càng thêm chắc chắn phải làm quen với cô gái này.
Thư Viễn tới bàn tiệc để lấy thêm một món tráng miệng, cô với lấy đĩa bánh táo thì có một bàn tay khác cũng tiến đến.
- A, tôi xin lỗi, mời ngài lấy trước!
- Thư Viễn?
- Giám đốc?
Vãn Thiệu sừng sững đứng trước mặt cô, nãy giờ cả hai đều không để ý nên mới tranh nhau một đĩa bánh.
- Lại đây một chút! Tôi có chuyện muốn nói.
Vãn Thiệu cũng bất ngờ trong phút chốc, anh ngoắc ngoắc ra hiệu cho cô ra chỗ khác.
- Tôi có hẹn với Tiếu phu nhân mất rồi, ngài có phiền không nếu đi tới đó?
- Ra đó đi.
Thư Viễn tim đập thình thịch khi ở cạnh Vãn Thiệu, chung quy con người này cũng to lớn quá rồi.
Từ Dịch Phong vừa thoát được khỏi việc ra mắt của mình, nhìn ngó một lúc tìm kiếm Thư Viễn lại vừa hay thấy cô đi theo Vãn Thiệu. Anh vừa gấp gáp lại có chút hoài nghi ngồi xe đến đó nhưng lại bị một người khác chặn lại, nhanh chóng che mất tầm nhìn, Thư Viễn đã biến mất khỏi tầm mắt của anh. Từ Dịch Phong trở nên sốt ruột với những con người đứng trước mặt.
- Anh có thể nói nhanh một chút không? Tôi có người cần tìm.
Không hiểu sao anh cảm thấy Thư Viễn có thể biến mất khỏi anh bất cứ lúc nào.