- Xem ra dạo này tinh thần của anh có vẻ tốt hơn?
Vị bác sĩ làm vật lí trị liệu cho anh cũng nhìn ra vấn đề.
- À, cậu ta đang đắm chìm trong tình yêu đó mà.
Vũ Ôn đứng bên cạnh cười mỉm, một nụ cười trêu ngươi.
- Vớ vẩn.
Vị bác sĩ kia cũng trộm cười, rõ ràng Từ Dịch Phong không còn giữ vẻ mặt lãnh đạm không cảm xúc như những ngày đầu nữa.
- Anh Từ, tôi thấy tình trạng cơ thể của anh đang rất tốt, anh nhìn những dây thần kinh này xem!
Bác sĩ chỉ vào hình ảnh chụp X quang, quả thật mắt thường cũng nhìn cũng thấy.
Dạo này quản gia Uân đẩy Từ Dịch Phong đi thay đổi không khí cũng dắt Ruth đi cùng, nó rất hay chăm chú nhìn những việc mọi người làm rồi bắt chước, nhiều khi ông nghĩ chắc con chó này có thể hiểu được tiếng người.
- Ruth! Dừng lại!
Từ Dịch Phong bực mình nhìn con cún đang gặm chân mình, anh vô thức cảm thấy rất nhột và nhơm nhớp nước dãi.
- Ta bảo ngươi dừng lại!
Thâm tâm anh lúc này chỉ muốn có thể gạt nó ra và đúng là anh làm được thật. Bàn chân bất động gần năm tháng, nay lại gạt được cái mõm của Ruth ra.
Từ Dịch Phong biết mình vừa cử động được đơ người mất một lúc, anh thử làm lại và đúng là cả hai chân đều có thể hoạt động trở lại.
- Anh....anh cử động chân được rồi sao?
Thư Viễn vội vã chạy tới như mọi lần thì thấy anh đang thử sức mình. Cô mừng đến nỗi chạy lại ôm chầm lấy Ruth. Chị Lục và ông Uân thấy cô reo lên thì cũng tới xem. Cả ba người miệng cười thật tươi, hạnh phúc tột cùng. Gần một tháng nay Hồng Thao liên tục đón tin vui khi tay và bàn chân của Dịch Phong có thể cử động lại được. Nếu nói tại sao việc đó lại xảy ra có thể là do sự tác động từ việc gặm hết mình của Ruth khiến Dịch Phong có ý chí muốn gạt nó ra mà hoạt động được.
- Hahaha! Cậu biết gì không? Bàn chân của Phong cử động được là nhờ con cún nhà cậu ta đấy!
Vũ Ôn ôm bụng cười ngặt nghẽo kể lại cho Ứng Thiên đang ngồi đối diện.
- Hahaha! Đúng là buồn cười thật! Mà Hồng Thao mới nuôi chó à? Trước nay cậu ta có thích chó đâu.
- Con chó đấy là do Tiểu Viễn mang về nên cậu ta cho phép.
- Ra là thế. Này! Tôi cũng muốn xem nó, cậu hẹn Dịch Phong ăn tối đi, chúng ta cùng đến!
Vũ Ôn đang sẵn đà cười, nhìn thấy bộ mặt hớn hở của Ứng Thiên không khác gì Ruth thì lại có một tràng cười nữa.
- Sao cậu không tự hẹn cậu ta đi?
- Vậy tôi gọi cho Thư Viễn vậy. Phong lúc trước hay cáu kỉnh lắm!
Nhiều khi cậu gọi điện thoại hỏi thăm Từ Dịch Phong bị tâm trạng không tốt của anh mà nghe càu nhàu một hồi.
- Đừng gọi cô ấy, nói chuyện thẳng với Phong đi!
- Vậy được.
Vũ Ôn vẫn là muốn cậu bạn liên lạc với anh, chứ nếu gọi cho Thư Viễn biết đâu được có khi anh vì ghen tuông mà nổi cáu.
"Đây chỉ là phán đoán của mình nhưng tốt nhất là không động chạm đến người phụ nữ của cậu ta là tốt nhất!"
- Phong~ Nghe bảo bảo sức khỏe của cậu tốt hơn rồi, chúng tôi đến ăn một bữa được không?
- Mấy cậu muốn hôm nào?
Ứng Thiên lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, không ngờ Từ Dịch Phong lại đồng ý.
- Luôn tối nay đi! Bảy giờ nhé!
- Được.
- Tối nay bảy giờ nhé!
Ứng Thiên quay ra nói với Vũ Ôn.
- Được thôi.
Tại bệnh viện.
- Cậu có thể hoạt động cho tôi xem được không?
Bác sĩ nhìn vào chân và tay của Từ Dịch Phong. Anh cầm búa cao su đập vào đầu gối xem phản xạ của Dịch Phong nhưng có vẻ mới có bàn chân có thể di chuyển.
- Tình hình khả quan hơn tôi nghĩ rất nhiều đấy. Nếu cứ thế này anh sẽ sớm hồi phục thôi!