#Cảm ơn các bạn đã đọc!❤️
Khi quay trở lại xe, Ứng Thiên thấy một cái túi màu đen nhỏ trên ghế phụ, anh tưởng của Thư Viễn để quên liền định mang trả nhưng có một mẩu giấy ghi chú rơi xuống, trên đó có viết:" Gửi anh Ứng Thiên, em xin trả anh tiền của món trang sức, thực sự đây chỉ là số phỏng đoán, giá tiền thật có thể cao hơn nhưng mong anh nhận nó", kèm theo đó là chữ kí của cô.
- Cái cô ngốc này!
Ứng Thiên che tay lên miệng cười, lúc trên xe bản thân có thấy cô ấy lấy giấy ra viết cặm cụi một cái gì đó nhưng anh tưởng viết cho Tâm Khắc nên cũng không để ý nhiều.
Tâm Khắc đứng giữa sân khấu, trên miệng nở một nụ cười thật tươi, cô đang cảm thấy mình như một nữ hoàng. Trên đời này, cô ta muốn cái gì có cái đó, Tâm Khắc vốn là một diễn viên có tố chất, sau khi được Từ Dịch Phong lăng xê liền biến thành đại minh tinh hạng A, tiền bạc, trang sức, danh vọng đều không thiếu, chỉ là tham vọng của cô ta đối với cuộc sống lại quá nhiều. Người ta nói con người có lòng tham không đáy, Tâm Khắc là người như vậy.
Reng reng reng.
Một hồi chuông dài phát ra liên tục từ máy của Thư Viễn.
- Dạ thưa quản lý? Thư Viễn xin nghe!
- Tôi gửi địa chỉ vào máy cô rồi, mai đến đó gặp khách hàng nhé. Tiểu Mẫu và Giản Như sẽ đi cùng cô.
- Dạ vâng thưa ngài!
Bữa tiệc sinh nhật của Tâm Khắc tới đêm muộn mới tàn, khách khứa đều về hết, trong biệt thự là một mớ hỗn độn, các người hầu đều đang cặm cụi dọn dẹp cho xong còn đi nghỉ.
- Quản gia, gọi Thư Viễn ra đây!
Tâm Khắc đang ung dung tận hưởng trên ghế bỗng như nghĩ ra một trò chơi gì đó, nhoẻn miệng cười thích thú.
- Thưa tiểu thư, giờ này chắc thiếu phu nhân cũng đã đi nghỉ rồi ạ!
Quản gia Uân vẫn một mực kính cẩn đáp lại lời sai bảo của cô ta.
Cứ nghe đến từ "thiếu phu nhân" là Tâm Khắc lại như một con nhím bị chọc cho xù lông, bắt đầu nổi nóng.
- Nó có đang ngủ cũng phải gọi dậy bằng được!
Ông quay sang nhìn thiếu gia của mình, chỉ thấy một bên mặt, Từ Dịch Phong quay đi để mặc Tâm Khắc làm điều mình muốn.
- Dạ thưa tiểu thư!
- Cứ làm như những gì cô ấy nói.
Có làm thế nào cũng không thể tránh ánh mắt đầy ép bức của Từ Dịch Phong, ông Uân đành bất lực lê bước chân tới phòng Thư Viễn.
Cốc cốc cốc.
- Tiểu Viễn?
Khi ông gõ đến hồi thứ hai mới thấy cô ra mở cửa, con mắt đang nhắm nghiền không khác nào đang khẳng định rằng cô đang buồn ngủ.
- Thiếu gia và tiểu thư Khắc gọi con.
- Vâng thưa bác, con ra ngay đây!
Thư Viễn trước mặt Tâm Khắc bây giờ một chút run sợ cũng không chỉ do cô thật sự chưa tỉnh táo.
Tâm Khắc nhìn bộ dạng thản nhiên của cô lại tỏ vẻ chỉ trích:
- Thư Viễn của chúng ta sao lại đi nghỉ sớm như vậy chứ? Tàn tiệc còn đang chờ cô dọn dẹp kìa.
Không cần nhìn thì Thư Viễn cũng biết cái biệt thự này đang bừa bộn tới mức nào. Nhưng có chuẩn bị tinh thần thế nào thì cô cũng không ngờ được chuyện gì sắp xảy ra.
- Hôm nay cô hãy dọn dẹp hết cho này trước khi tôi tỉnh dậy nhé! Và nhớ là phải dọn một mình đấy.
Cả 30 người hầu trong nhà nghe như sét đánh ngang tai, thế này khác gì bóc lột sức lao động cơ chứ, nhưng trông cái biệt thự này, lời Tâm Khắc nói là lệnh của Từ Dịch Phong, chống đối chẳng khác nào tự chuốc hoạ vào thân.
- Vâng thưa tiểu thư.
Trong lòng người phụ nữ kia đang vui vẻ biết chừng nào. Gần một năm trời là một nhân vật phản diện ngoài đời thực, Tâm Khắc không khỏi trở thành người đầy dã tâm, dày vò Thư Viễn bao lâu cũng không thể làm cô ta cảm thấy nguôi ngoai trước sự xuất hiện của Thư Viễn. Từ những chuyện nhỏ cho đến chuyện to, lúc nào Tâm Khắc cũng có thể tìm ra cái cớ để Thư Viễn phải chịu trận vì cô ta biết Từ Dịch Phong yêu mình tới mù quáng, yêu một cách vô điều kiện.
Tâm Khắc ra lệnh cho mọi người về phòng hết, bản thân cũng tự mãn mà được Từ Dịch Phong cùng tay nắm tay lên tầng. Cô ta ngước mắt nhìn bãi hỗn độn trước mặt, bản thân lại càng sung sướng.
"Để xem ngày mai cô có thể đi làm kiểu gì? Tuổi trẻ cũng không thể bù vào sức 30 người hầu đâu! Hahaha"
Thư Viễn là người trước nay đều vô cùng mạnh mẽ, trong cái sảnh rộng lớn này chẳng còn ai ở lại, ban đêm tĩnh lặng như tờ cũng không làm cô nhụt chí.
- Mai có buổi gặp khách hàng nên mình phải nhanh lên thôi.
Tiệc chỉ vui khi còn diễn ra, người chỉ mệt khi tiệc đã tàn.
Bản thân cô trong suốt quá trình luôn tự động viên mình, Thư Viễn nhặt từng cái rác, rửa từng cái cốc cho đến cái dĩa, cái lưng của cô muốn gãy luôn rồi nhưng bên ngoài còn chưa sạch, khăn trải bàn cũng chưa được giặt xong, Thư Viễn như một con cá đang cố vùng vẫy bơi khỏi dòng nước chảy xiết.
Bốn giờ sáng, trước khi mặt trời thức dậy, cô cũng đã có thể đặt tấm lưng mỏng manh của mình xuống giường, không đắn đo suy nghĩ về tiền bạc hay sức khỏe ngày càng giảm sút của cha như mọi ngày, Thư Viễn giờ chỉ là con người thiếu sức sống cần được đi nghỉ.