- Tránh ra!
- Tiểu thư, xin cô bình tĩnh lại!
Nguyệt Thi trên người vẫn mặc blouse trắng lao xồng xộc vào phòng giám đốc.
Từ Dịch Phong ngước lên, vẻ mặt không biến sắc.
Chát!
Một cái bạt tai không ngoài dự đoán giáng xuống mặt anh.
- Đồ khốn nạn!
Cô hét ầm lên, mặt đỏ phừng phừng.
- Tôi....biết vậy đã không giới thiệu Tiểu Viễn cho các người nữa! Các người làm khổ em ấy!
Nguyệt Thi mất bình tĩnh, cô chờ xem phản ứng tiếp theo của Từ Dịch Phong thế nào, thản nhiên, tức giận hay vui vẻ.
- Xin cô thứ lỗi, tôi quyết định sai lầm, bản thân bây giờ cũng rất muốn gặp Viễn.
Nguyệt Thi đi công tác về liền hay tin ông Thư đã mất, cô vội vàng tới phòng làm việc, quả nhiên có một bức thư Thư Viễn để lại, nội dung chỉ vỏn vẹn " Em sẽ rời khỏi đây, chị nhớ quan tâm đến mình nhé! Cảm ơn vì đã yêu thương em". Cô hốt hoảng gọi điện cho Từ phu nhân mới biết ngọn ngành sự việc.
Vẻ biết lỗi của Dịch Phong khiến cô không biết tiếp tục thế nào, vốn đã chuẩn bị tinh thần lao vào đánh anh nhưng giờ lại đứng đó. Nguyệt Thi suy sụp ngồi xuống ghế lấy lại bình tĩnh. Cô nhìn thấy bức ảnh Thư Viễn trên bàn làm việc của anh, xác nhận thứ tình cảm này không phải giả, lòng nôn nóng khôn nguôi.
- Cậu tìm bao lâu rồi?
- Hơn một tháng.
- Vậy mà chưa tìm thấy?
Nguyệt Thi liếc mắt khinh bỉ.
- Đường đường là một công ty có tiếng, độ phủ sóng lớn, một cô gái nhỏ cũng tìm không ra.
- Tôi đã cho tìm kĩ lưỡng từng chỗ một nhưng đều không có kết quả.
Từ Dịch Phong gác bút, lịch sự ngồi tiếp khách.
- Cậu đã bao giờ nghe Tiểu Viễn nói muốn ra nước ngoài chưa?
- Nước ngoài?
Ánh mắt anh mở to, dường như vừa nghe điều mới lạ.
- Tôi không nghĩ đến trường hợp đấy.
- Triển khai ngay đi, tôi về đây, có tin tức gì nhớ báo lại.
- Được.
Cô nhìn đồng hồ, quay trở về bệnh viện. Điều Nguyệt Thi nói là đúng, nhưng tin tức của Thư Viễn chỉ đến đoạn sân bay là dừng lại. Từ Dịch Phong đã chậm mất một bước, tất cả dấu vết, mọi thứ đều được Vãn Thiệu lấp đi, thế lực hai bên cân nhau, anh khó mà tìm ra nhanh chóng.
- Mất dấu á? Thật sao?
Nguyệt Thi bất lực, phán đoán đúng nhưng bị ngắt giữa chừng.
"Rốt cuộc Từ tổng hô mưa gọi gió được mọi người ca tụng cũng chỉ là kẻ si tình ngu ngốc"
Los Angeles, Mĩ.
- Chúc mừng cô, là một bé trai vô cùng khoẻ mạnh.
- Cảm ơn bác sĩ.
- Woa, Thiệu, là bé trai đó!
Vãn Thiệu, Vương Đình nằng nặc xin đi cùng Thư Viễn khi biết cô đi khám thai.
- Ừ, một baby khoẻ mạnh. Ba chúng ta đi ăn mừng thôi.
- Yess!
Cả Vương Đình và Thư Viễn phấn khởi, nắm tay nhau dung dăng đi trên vỉa hè. Dưới sự rủ rê của hai người, cô dạo này rất hay sang đó, ba người đích thực như một gia đình.
- Viễn, về sống chung với chúng tôi đi.
Vãn Thiệu nói ra tỉnh rụi.
- Đúng rồi đó chị! Anh em nói nói đúng á!
- Đứa nhỏ đang lớn dần, em không thể một mình chăm sóc được, rất nguy hiểm.
- Ối!
- Anh đi đứng kiểu gì thế!
- Tôi xin lỗi!
Vương Đình tức giận quát người vừa trượt ván đi qua, cả hai chị em vừa kịp nằm gọn trong tay Vãn Thiệu.
- Như thế này.
Đây là minh chứng cho thấy Thư Viễn ở một mình không an toàn, vừa rồi nếu không có anh, hẳn cô đã ngã xuống đất.
Sau đó là chuỗi ngày năn nỉ thuyết phục của hai anh em nhà Vãn, hết đồ đạc tới kẹo,.....để mua chuộc Thư Viễn.
- A! Chị Viễn, em sắp thi học kì rồi! Em cần chị!
Cô nghe thấy lí do xuôi tai, sang đó chỉ Vương Đình học, lúc ra ngoài lại thấy cửa đã khoá, Vãn Thiệu cũng trốn đâu mất.
- Tiểu Đình?
Cô quay sang nhìn em vẻ hờn dỗi, Vương Đình cười khoái chí kéo cô vào nhà.
- Hehe, ý trời rồi chị, hôm nay chị ngủ với em đi ạ!
Sau những lần mắc bẫy liên tiếp, Thư Viễn đành dọn về sống chung với họ.
- Anh vậy là làm khó em đó!
Thư Viễn tươi cười ngồi ngoài ban công, đêm nay cô lại mất ngủ.
- Em cũng vui mà đúng không?
- Haha, dạ.
- Em không nghĩ mới đó đã ba tháng trôi qua rồi, thời gian như cát lọt qua kẽ tay vậy.
- Bây giờ tôi kể một câu chuyện, nghe nó xong em sẽ đi ngủ chứ?
- Dạ.
Vãn Thiệu luôn tìm lí do để giúp cô đi ngủ sớm.
- Khi em gặp Đình là lúc con bé đang giận tôi, nó nói rằng tôi quá bận, không chú tâm đến nó rồi chạy vụt vào đám đông, lúc thấy con bé lao ra phía đường lớn, đó là lần hiếm hoi tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng em đã xuất hiện,......
Cùng với đó là câu chuyện liên quan đến Vương Đình, Vãn Thiệu kể như nắm rõ nó hơn cả chuyện của bản thân.
Nhìn vẻ yêu thương của anh, Thư Viễn tin chắc rằng mình đã gặp đúng người rồi.