Viễn Khê

Chương 70



Nếu có người khác ở đây thì người đó tuyệt đối sẽ ôm bụng cười lăn cười bò. Thử nghĩ xem, một người đàn ông mũi còn bịt giấy, dùng một tư thế cực kỳ dâm đãng vục mặt vào giữa chân một người đàn ông khác, bộ dáng đó muốn bao nhiêu đáng khinh thì có bấy nhiêu.

Triển Tô Nam cũng biết bản thân thật đáng khinh, nhưng giờ bất cứ lúc nào máu mũi của hắn cũng có nguy cơ phun trào, như thế rất mất hứng. Dù sao Cố Khê cũng không nhìn tới đây được, hắn đành an ủi bản thân mình là không sao đâu.

Rất giống Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam không ngừng ‘an ủi’ vết sẹo xiêu vẹo ở dưới nhụy hoa. Khỏi cần hỏi, hắn cũng đoán được vì sao có vết sẹo này, vì sao nó lại bị khâu lại.

Do Triển Tô Nam liếm rất cẩn thận, rất dịu dàng nên Cố Khê đã sớm hóa thành một ‘vũng nước’. Đầu lưỡi hắn liên tục khuấy động trong nhụy hoa, ngọc trụ trên đầu đã sớm nhỏ lệ e ấp, điều duy nhất Cố Khê có thể làm lúc này là nhắm chặt hai mắt.

Tạm rời đi nhụy hoa đang ẩm ướt, Triển Tô Nam lại một lần nữa ngậm ngọc trụ khiến hắn điên cuồng vào miệng, liên tục nuốt nhả.

Tiếng rên rỉ động tình của Cố Khê càng thêm rõ ràng, khiến Triển Tô Nam suýt không kìm nén được mà bắn. Nhưng vấn đề này liên quan mật thiết đến mặt mũi nên có chết hắn cũng phải nhịn xuống.

Dùng miệng âu yếm ngọc trụ và nhụy hoa của Cố Khê. Một lúc sau, thân thể Cố Khê càng ngày càng run rẩy, tiếng rên cũng càng lúc càng lớn, Triển Tô Nam biết cậu sắp ‘tới’, động tác nuốt nhả càng nhanh hơn.

“A —!”

Đầu óc Cố Khê phút chốc trống rỗng, hai tay buông thõng bên người, thất thần nhìn trần nhà. Bạch dịch phun từ ngọc hành đều vào hết bụng Triển Tô Nam, còn nhụy hoa cũng chảy ra từng đợt chất lỏng hơi đục.

Triển Tô Nam xuống giường, vào phòng tắm lấy một chiếc khăn mặt mềm mại, lau sạch hạ thân cho cậu. Cố Khê khép hai chân theo phản xạ, nhìn Triển Tô Nam, trong mắt ánh lên sự khó hiểu. Người nọ không cần cậu sao?

Triển Tô Nam mỉm cười: “Thiệu Bắc nói em có khả năng sẽ mang thai, vẫn nên cẩn thận một chút.”

Trái tim Cố Khê lại một lần nữa vừa chua xót, vừa ấm áp; cầm lấy khăn mặt trên tay Triển Tô Nam, cúi đầu nói: “Chắc là, không có…… Em không có, cảm giác đó.”

Nào ngờ tới, Triển Tô Nam lại giật lấy khăn mặt, nói: “Vẫn nên cẩn thận. Anh rất muốn, thèm khát đến sắp nổ tung rồi, nhưng được hôn em, anh cũng đã rất thoả mãn rồi.”

Lau sạch sẽ cho Cố Khê, mặc lại quần trong cùng áo ngủ cho cậu, Triển Tô Nam vất khăn bẩn vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh để hạ hỏa, rồi mới quay về giường. Chui vào ổ chăn ôm Cố Khê, tuy chưa được thỏa mãn nhưng Triển Tô Nam vẫn khá dễ chịu. Khi ôm Cố Khê trong vòng tay, hắn cảm thấy như đang ôm chính cuộc đời hạnh phúc của mình.

“Tô Nam……” Sẽ không khổ sở sao?

Triển Tô Nam kéo Cố Khê vào sát người, hôn môi cậu: “Không có việc gì đâu. Hai tháng không được gặp em, cứ để anh ôm em thoải mái đi, anh rất nhớ em.”

Cố Khê mấp máy môi, thả lỏng cơ thể, rúc vào lòng đối phương, nhắm mắt lại.

“Tiểu Hà.”

“Hửm?”

“Đêm nay anh chưa nói với em một câu này.”

“Câu gì?”

“Anh yêu em..”

“……”

Thân thể Cố Khê khẽ run.

“Ngủ đi, ngủ ngon.”

“…… Ngủ ngon.”

Bởi vì sau cao trào, cơ thể Cố Khê sẽ mệt mỏi hơn người thường, nên cậu nhanh chóng thiếp đi trong lòng Triển Tô Nam.

Sau khi cậu ngủ say, Triển Tô Nam lặng lẽ xuống giường vào phòng tắm, nhờ cậy ‘chị năm’ giải quyết dục vọng còn đang nghẹn của mình.

***

9 giờ sáng hôm sau, khi Cố Khê tỉnh giấc, Triển Tô Nam đã rời giường.

Thời điểm cậu kéo rèm trong phòng ra thì nhìn thấy Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc và bọn nhỏ đang đá bóng trong sân; tuy chất lượng cách âm rất tốt, nhưng dường như Cố Khê có thể nghe được tiếng cười đùa vui vẻ của hai con trai.

Dưới tán cây cổ thụ cách đó không xa, Từ lão gia ngồi xe lăn mỉm cười nhìn bốn người chơi đùa, bên cạnh ông là Từ nãi nãi hôm nay không cần đến bệnh viện, cũng đồng dạng tươi cười. Như thường lệ vẫn là hai hộ sĩ đứng sau lưng chăm sóc Từ lão gia…Tất cả đều thật hài hòa…

Nét cười trên mặt Cố Khê càng sâu, đứng nhìn ra cửa sổ một lát, cậu mới đi xuống lầu.

Không quấy rầy bốn cha con, Cố Khê đi vào phòng bếp ăn hết bữa sáng thịnh soạn đặc biệt chuẩn bị cho cậu, rồi mới ra ngoài sân.

Khi thấy cậu đi ra, hai cậu nhóc đầu đầy mồ hôi, lập tức nhào vào lòng Cố Khê, ôm cậu: “Ba, ba dậy rồi.”

“Tiểu Hà.” Hai người nọ cũng đi đến.

Cố Khê vỗ vai con trai, mỉm cười nói: “Các con tiếp tục chơi đi.”

Triển Tô Nam nhìn thời gian, nói: “Vừa đúng lúc, đang đợi em thức dậy thì chúng ta sẽ đi chọn đồ dùng cho Dương Dương Nhạc Nhạc.”

Cố Khê nói: “Em không đi đâu, các anh đi đi.” Cậu không yên lòng để cha mẹ nuôi ở nhà.

Từ nãi nãi lên tiếng: “Tiểu Hà, con đi đi. Ba con có mẹ rồi, còn hai cô y tá nữa mà. Không có việc gì đâu.”

Từ lão gia cũng phụ họa: “Đi mau đi, ba, không có việc gì đâu.”

Kiều Thiệu Bắc nói: “Có hộ lý ở đây, bác trai sẽ không sao đâu. Chúng ta cũng không về quá muộn đâu. Cùng đi đi mà.”

Nhìn con trai đang rất háo hức, nghĩ đến sức khỏe của cha nuôi cũng đã ổn định hơn rất nhiều nên Cố Khê gật đầu: “Được.”

“YEAH! Ba ba muôn năm!” Hai cậu bé lập tức reo hò.

“Đi tắm rửa thay quần áo cùng ba rồi chúng ta lập tức xuất phát.” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dắt bọn nhỏ vào nhà.

“Ba, chúng con xong ngay đây.” Vẫy vẫy tay với Cố Khê, Dương Dương và Nhạc Nhạc cầm tay ba Triển cùng ba Kiều đi lên lầu.

Xoay người nhìn hình ảnh bốn cha con, nét cười trên mặt Cố Khê càng rõ.

***

Đưa cha nuôi vào nhà, Cố Khê tới phòng bếp làm vài chiếc bánh ruốc, buổi trưa người giúp việc chỉ cần làm thêm món canh là được. Dạ dày của mẹ nuôi không kiêng gì nên người giúp việc chỉ cần làm bánh mềm một chút là được, cậu cũng không cần cẩn thận quá.

Chuyện trò cùng cha mẹ nuôi một lát, lúc sau trên lầu vang lên tiếng chạy bình bịch. Hai cậu nhóc vội vã chạy xuống, tóc còn nhỏ giọt tong tong.

“Ba.”

“Đi sấy khô tóc đi.”

“Không sao đâu mà, để thế này rất mát.”

Doanh Hải nóng nực hơn Phổ Hà nên bọn nhỏ khá khó chịu. Uống đầy bụng nước lạnh, hai thằng bé thoải mái ngồi bệt xuống đất, dưới có lót thảm nên không sợ lạnh mông.

Lại qua một lúc nữa, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đi xuống. Bọn hắn cũng vừa tắm táp, tay cầm theo túi, trên người ăn mặc chỉnh tề. Hai người dặn dò người giúp việc cùng hai hộ lý ở nhà chăm sóc cẩn thận Từ lão gia và Từ nãi nãi, mới an lòng đưa bọn trẻ và Cố Khê ra cửa.

Nhìn qua cửa sổ thấy hình ảnh năm người bên nhau, Từ lão gia và Từ nãi nãi cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.



Tối qua, lúc đến Doanh Hải, chỉ mải lo nhào vào lòng ba ba khóc lóc nên Dương Dương và Nhạc Nhạc nào biết thành phố lớn là cái dạng gì. Khi phóng xe ô tô ra khỏi khu biệt thự, hai cậu nhóc dí sát mặt vào cửa xe, mở to mắt ngó nghiêng xung quanh. Đây là Doanh Hải a.

Thời điểm cha nuôi nằm viện, Cố Khê cũng không còn tâm trí đâu để nhìn ngắm lại thành phố mình đã rời đi bao năm. Sau khi Từ nãi nãi xuất viện, cậu cũng chẳng ra khỏi nhà dịp nào. Giờ thì Cố Khê đã có thời gian nhàn rỗi để thăm thú Doanh Hải. Mười ba năm, Doanh Hải đã đổi mới đến chóng mặt, Cố Khê gần như không còn nhận ra nó nữa.

Triển Tô Nam cố ý lái xe thật chậm để hai con trai và Cố Khê có thể nhìn ngắm được một ít phong cảnh.

“Ba, Doanh Hải lớn quá.”

“Ba, ba xem, nhiều nhà cao tầng quá, đều có kính cả!”

“Ba, đường xá ở Doanh Hải rộng quá.”

“Ba, ba xem! Chỗ kia có treo một Người Nhện kìa!”

“Ba……”

Hai cậu nhóc mỗi đứa một câu cảm thán, kinh ngạc tột độ với thành phố hiện đại Doanh Hải.

Trong lòng Cố Khê không còn niềm thương cảm khi xưa, cậu chỉ thấy thành phố này thay đổi thật nhiều. Đương nhiên cũng có một chút lo lắng, lo sợ cha mẹ nuôi liệu có thể thích ứng với cuộc sống nhộn nhịp ở Doanh Hải hay không.

Ngồi ở phó lái, Kiều Thiệu Bắc vẫn xoay đầu nhìn ba cha con Cố Khê, trên mặt là sự sủng nịch tuyệt đối cùng đau lòng. “Hai bảo bối, giữa trưa muốn ăn gì nào? Ăn cơm Tây được không?”

Nhạc Nhạc kháng nghị: “Ba Kiều, con và anh là con trai. Trong TV, chỉ có con gái mới bị kêu là bảo bối thôi.”

Lúc trước vì đang thương tâm nên chúng không để ý ba Triển và ba Kiều gọi là bảo bối, nhưng giờ ba Kiều vẫn gọi thế, hai đứa không chịu đâu.

Dương Dương gật đầu phụ họa: “Ba Triển, ba Kiều, đừng gọi chúng con là bảo bối nữa. Rất kỳ quái.”

“Hahaha……” Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc bật cười, Cố Khê cũng cười, nhưng không có ý tham gia vào câu chuyện.

“Thật sự không thích bị gọi thế?” Kiều Thiệu Bắc hỏi.

“Không thích.” Hai cậu nhóc thật thà gật đầu.

“Được rồi.” Giả bộ thở dài tiếc nuối, Kiều Thiệu Bắc gọi: “Vậy kêu là ‘hai bảo bối của ba’ đi.”

“BA KIỀU!”

“Ha ha ha, Dương Dương Nhạc Nhạc của chúng ta đỏ mặt kìa.”

“…… Ba Kiều!”

Dương Dương và Nhạc Nhạc bổ nhào vào sau lưng Kiều Thiệu Bắc, ôm cổ hắn để biểu đạt sự bất mãn khi bị trêu chọc. Tiếng cười đùa bên trong xe không ngừng nghỉ, Cố Khê đột nhiên phát hiện: cậu thật thích khi nhìn hai con trai vui đùa cùng hai người kia. Rất thích, rất thích.

***

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đưa Dương Dương Nhạc Nhạc đi đến một cửa hàng chuyên bán đồ gia dụng cho trẻ con. Bên trong cửa hàng đều là những cha mẹ đưa con cái đến mua đồ, có đôi vợ chồng tay còn bồng con thơ, nhưng cũng có những đôi vợ chồng trung niên đã có con tám chín mười tuổi. Mục đích đều giống Kiều Thiệu Bắc, Triển Tô Nam và Cố Khê – ba người đàn ông dẫn theo một cặp sinh đôi đi mua đồ.

Vừa tiến vào cửa hàng, Dương Dương và Nhạc Nhạc đã hoa hết cả mắt, cái gì cũng thích, nhưng cái gì cũng rất đắt.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc hoàn toàn có thể trực tiếp thuê thợ tới làm theo đơn yêu cầu, không cần tới nơi này chen chúc làm gì; nhưng bọn hắn muốn dẫn con trai đi thăm thú thành phố, cũng nhân đó để chúng sớm làm quen với lối sinh hoạt tại đây.

Kỳ thực, ngay từ khi nhìn thấy giá của mấy đồ này, Cố Khê đã muốn đi ra, thật sự không cần thiết phải hoang phí như vậy. Nhưng, khi đã bước chân vào cửa hàng thì quyền quyết định lại thuộc về Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc. Bọn hắn dụ dỗ, ‘lừa’ Dương Dương Nhạc Nhạc chọn một chiếc giường tầng có cầu thang mà chúng vừa mắt, hai bàn vi tính kèm giá sách, tủ quần áo của các bé trai rất đẹp mắt, cùng hai chiếc ghế với hình thù lạ kỳ…v..v...Một đống đồ lớn nhỏ đủ cả, ngay cả thảm để chân trước giường cũng mua tất.

Lúc ra thanh toán, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam đuổi khéo Cố Khê và bọn nhỏ ra ngoài đợi; vẻ mặt hai cậu nhóc rất lo lắng, chúng cảm thấy hình như mình mua hơi quá đà. Nhưng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc lại cảm thấy lần này mua quá ít, bọn hắn còn đang tính làm thêm một phòng chơi và một phòng học riêng biệt cho hai con trai bảo bối.

Thanh toán xong, hai người hẹn chủ quán đưa những đồ đã mua tới tận nhà vào sáng hôm sau.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đưa ba cha con Cố Khê đi ăn cơm Tây. Khi cơm nước xong xuôi, bọn hắn tính đưa bọn trẻ đến công viên vui chơi giải trí…

***

Ngày hôm đó khỏi nói Dương Dương và Nhạc Nhạc vui vẻ cỡ nào. Lần đầu tiên chúng được ăn bít tết – món ăn chỉ được nhìn thấy trên TV; lần đầu tiên được thử dùng dao dĩa; lần đầu tiên biết đến món khoai tây chiên; lần đầu tiên hiểu được làm sao người ta tạo được một viên kem tròn xoe.

Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc đưa Cố Khê và hai con trai tới một nhà hàng buffet trong một tòa nhà rất cao. Hai cậu bé nhất nhất theo đuôi ba ba để tự học cách lấy đồ ăn; sau mấy lần làm quen, chúng đã không còn cần ba lấy hộ nữa.

Hoa quả thật ngon, kem cũng thật ngon, khoai tây chiên chấm tương cà lại càng ngon, các loại bánh ngọt chưa từng thấy bao giờ ăn cũng rất ngon. Và đương nhiên, món ngon nhất chính là mấy món thịt cá, tôm hùm khiến người ta phải ứa nước miếng đằng kia..v..v…

Vì gắp rất nhiều món nên đứa nào cũng sắp no căng bụng. Vì muốn ăn thêm nhiều món hơn nữa, Dương Dương và Nhạc Nhạc tạm thời buông dao nĩa, chạy đến bể cá khổng lồ trong nhà hàng, nhìn ngắm những con cá xinh đẹp đủ màu sắc, đợi tiêu bớt thức ăn rồi lại tiếp tục chiến đấu.

Đảm nhiệm vai trò là người tiếp khách, trên mặt Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc từ đầu đến cuối đều cười tươi như hoa; giờ khắc này, bọn hắn mới có cảm giác được làm một người cha chân chính. Đương nhiên, còn có thêm một cảm giác nữa (làm chồng đó:3).

Triển Tô Nam đến khu hoa quả, gắp một ít salad, hắn không tưới kèm nước sốt, rồi đặt trước mặt Cố Khê. Những hoa quả này đều là loại cậu thích ăn, hơn nữa người này không thích nước sốt salad cho lắm.

“Cám ơn.” Mỉm cười với Triển Tô Nam, Cố Khê cắm dĩa vào một miếng xoài, đưa tới miệng.

Nhà hàng vang lên tiếng nhạc jazz trầm bổng, bốn phía đều là tiếng xì xầm trò chuyện nhỏ nhẹ của những vị khách, khung cảnh thật tao nhã, tinh tế.

Kiều Thiệu Bắc rót một ly rượu vang cho Triển Tô Nam, hai người cụng ly. Tiếp đó, đều cùng nâng chén hướng về phía Cố Khê, Cố Khê cầm ly, cười đáp lễ rồi cụng ly với hai người, sau đó uống một ngụm nước anh đào của mình.

Buông ly rượu, Kiều Thiệu Bắc nhìn Cố Khê, nói: “Tiểu Hà, hôm nay anh đặc biệt cao hứng.”

Triển Tô Nam cũng rất kích động, nói: “Anh cũng vậy. Hôm nay anh thật sự cảm thấy mình đã có một gia đình, chúng ta là người một nhà. Cảm giác này thật mãnh liệt.” Nếu không có người ngoài ở đây thì hắn thật muốn ôm Cố Khê vào lòng, ôm chặt cậu không buông.

Cố Khê cũng rất phấn khích, nhưng nói ‘cám ơn’, hay nói ‘chúng ta hãy một lần nữa bắt đầu lại’ thì thật dư thừa; cậu chủ động nâng ly, ba chiếc ly cụng vào nhau. Tương lai sau này ra sao, cậu không muốn nghĩ nhiều nữa, cậu chỉ cần nhớ kỹ giây phút cảm động này là đủ rồi.

Vừa đặt ly xuống bàn, di động Kiều Thiệu Bắc rung chuông.

Rút điện thoại ra xem, Kiều Thiệu Bắc lập tức liếc nhìn Triển Tô Nam, rồi nghe máy: “Alo?”

“Bắc, là tôi, Rex đây.”

“À, Rex.”

Triển Tô Nam lập tức lại gần, sắc mặt Cố Khê lộ vẻ khẩn trương.

“Bắc, Nam đã trở về chưa?”

“Về rồi, tối qua cậu ấy và bọn nhỏ đã đến Doanh Hải.”

“Ồ ồ, đúng dịp phết. Tốt lắm tốt lắm. Tôi và Angela đặt vé rồi, lúc 12 giờ trưa ngày 29 ở Seatle bọn tôi sẽ cất cánh. Cộng thêm sai lệch múi giờ thì là rạng sáng ngày 30 bên các cậu; nếu không có gì ngoài ý muốn thì lịch này sẽ không thay đổi. Tôi cũng không thông báo lại nữa, tránh việc phải quấy rầy các cậu nghỉ ngơi.”

“Rất cảm ơn anh, Rex. Bắt tội anh và Angela phải tự mình bay sang đây một chuyến.”

“Là bạn bè còn phải khách sáo thế làm gì? Tom và Thomas cũng tới, tôi và Angela không ở nhà sợ hai đứa biến thành khỉ hoang, nên chỉ có thể vác theo chúng.”

“Vừa hay, chúng đến đây có thể làm bạn với con tôi. Tôi cảm thấy bốn đứa nhất định có thể chơi chung với nhau.”

“Ừ, chắc sẽ không có vấn đề gì, chúng là đồng loại của nhau mà. Hahaha.”

“Ha ha, đúng vậy.”

“Được, khi nào gặp mặt thì nói chuyện thêm.”

“Được, tôi và Tô Nam, còn có Tiểu Hà đều rất mong các anh đến đây. Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cúp máy, Kiều Thiệu Bắc thông báo với Cố Khê đang nôn nóng: “Angela và Rex sắp tới đây, rạng sáng 30 họ sẽ xuống máy bay. Chắc tầm 7, 8 giờ tối là đến Doanh Hải, cũng chính là buổi tối ngày kia.”

“Angela tới đây?” Cố Khê nuốt khan cổ họng, Angela – một người song tính như cậu?

Kiều Thiệu Bắc mặc kệ ánh mắt người ngoài, hai tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Cố Khê, nói: “Angela rất muốn được gặp em, nhất là khi biết em giống cậu ấy thì càng muốn gặp em. Thực xin lỗi, Tiểu Hà, anh đã nói hết chuyện của em cho Angela biết.”

Cố Khê hít sâu một hơi, rút bàn tay đang bị Triển Tô Nam giữ ra, nói: “Không cần giải thích, em, cũng rất muốn gặp cậu ấy.” Gặp đồng loại của cậu.

Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc vừa nghe thấy thế, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười.

Triển Tô Nam nói: “Tom và Thomas nhất định có thể trở thành bạn của Dương Dương Nhạc Nhạc. Em đừng thấy bộ dạng Rex hung hãn mà sợ, thật ra anh ấy rất tốt bụng.” Dứt lời, hắn còn chớp mắt vô tội nhìn Cố Khê, nhỏ giọng nói: “Rex tuyệt đối được ‘vợ’ quản nghiêm, rất giống anh và Thiệu Bắc.”

“……” Cố Khê nhất thời cứng họng, sắc mặt nháy mắt trở nên hồng nhuận không ít. Không phải đang nói chuyện về Angela và Rex sắp tới sao?

“Haha……” Triển Tô Nam nâng ly rượu, uống hết lượng rượu còn lại.

Kiều Thiệu Bắc cũng rất vô sỉ bật cười thành tiếng, rồi vẫy vẫy bọn nhỏ về bàn ăn tiếp, chắc hai đứa cũng đã tiêu hóa bớt đi rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv