Lại nói tiếp Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng có tiếc nuối vô hạn. Con đường tình cảm với Cố Khê đầy chông gai, ba người quen biết 16 năm, đã có 12 năm chia lìa. Rõ ràng ba người yêu nhau như vậy, nhưng lại chưa từng có hẹn hò. Tuổi thanh xuân ngắn ngủi, bọn họ lại vượt qua trong hối hận cùng cực khổ, sau khi gặp lại, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cảm thấy nên đem tiếc nuối mười mấy năm qua – từng cái từng cái bù trở lại. Hẹn hò – là điều đầu tiên trong đó. So với Kiều Thiệu Bắc – lâm thời nảy máu dê, thì hẹn hò của Triển Tô Nam được lên lịch chu toàn.
Ở phương diện này, Cố Khê sẽ không lãng mạn như vậy. Mặc kệ là tình yêu hay là cuộc sống hiện tại, cậu vẫn luôn bị động mà chấp nhận, tuy trong lòng cậu cũng rất muốn chủ động, nhưng bản tính cùng cuộc sống từ xưa đến nay của cậu đã làm cho cậu rất khó chủ động yêu cầu cái gì. Lâu ngày, yêu cầu với cậu mà nói đã biến thành một chuyện cực kỳ xa xỉ. Cho nên khi bị Triển Tô Nam ‘bắt cóc’, cậu rất xấu hổ và tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt hưng trí bừng bừng cùng nụ cười chứa đầy hạnh phúc của Triển Tô Nam, Cố Khê cũng bị chờ mong của đối phương cuốn hút, cậu im lặng ngồi trên xe mặc cho Triển Tô Nam muốn mang cậu đi bất cứ nơi đâu.
Hơn 40 phút sau, Triển Tô Nam lái xe vào tầng ngầm đỗ xe của một trung tâm thuơng mại lớn nhất ở Doanh Hải. Cố Khê vô cùng khó hiểu mà xuống xe, đây là đâu? Lần hẹn hò đầu tiên, Cố Khê không biết sao lại có chút khẩn trương. Triển Tô Nam khóa xe, bước tới cạnh cậu, thừa dịp bãi đỗ xe vắng người, y nắm chặt tay Cố Khê đi về phía thang máy, nói đầy thần bí: “Trước khi hẹn hò, chúng ta nên đi mua vài thứ.”
“Mua cái gì?”
Triển Tô Nam nhìn nhìn xung quanh, không có ai, cũng không camera, y cúi đầu nhanh chóng hôn lên môi Cố Khê một cái, nói: “Chút nữa em sẽ biết.”
“Tô Nam!” Cố Khê che miệng lại, sợ hãi mà nhìn nhìn chung quanh, lỡ bị người thấy thì sao?!
“Không sao, nhìn thấy thì nhìn thấy.” Triển Tô Nam không sao cả mà nhún nhún vai. Thang máy tới nơi, Triển Tô Nam nắm chặt tay đang định rút ra của Cố Khê, dẫn cậu đi vào, rồi ấn tầng 1.
Trái tim Cố Khê sợ tới mức muốn phọt mạnh ra ngoài, sau khi cửa thang máy đóng lại, cậu lập tức nói: “Tô Nam, bên ngoài đừng …”
“Anh có chừng mực. Nơi này không có camera, sẽ không có ai nhìn thấy.” Triển Tô Nam xoay người lại, cúi đầu ngậm lấy môi Cố Khê.
Cố Khê bị hù muốn đứng tim, hai tay đẩy mạnh Triển Tô Nam ra, tiếc là không xê dịch chút nào. ‘Đinh’ thang máy tới nơi, Triển Tô Nam rời khỏi, mặt Cố Khê đỏ bừng lên. Trước 1 giây khi cửa thang máy mở ra, Triển Tô Nam buông tay Cố Khê ra. Cố Khê cúi đầu đi theo Triển Tô Nam ra ngoài, sợ bị người ta nhìn ra khác thường.
Triển Tô Nam dừng bước lại, tháo mũ Cố Khê xuống, nhân cơ hội nhỏ giọng nói với cậu: “Từ giờ trở đi anh sẽ đàng hoàng, tuyệt đối không làm bậy, được không?”
Cố Khê tháo bao tay xuống, bỏ vào trong túi áo, cảm thấy mặt không còn nóng nữa cậu mới ngẩng đầu, nói đầy tức giận: “Đây không phải là ở nhà, anh đừng…”
“Đuợc rồi được rồi được rồi, vừa rồi là anh làm bậy, anh cam đoan khi ở bên ngoài sẽ cực kỳ ngoan ngoãn.” Triển Tô Nam giơ hai tay lên, tỏ ý xin lỗi.
Không muốn người khác chú ý tới bọn họ, Cố Khê gật gật đầu, thấp giọng hỏi: “Chúng ta tới nơi này để làm gì?”
“Mua đồ.” Trả lời một câu đầy ba phải, Triển Tô Nam nhịn xuống ham muốn cầm tay Cố Khê, nhìn quanh bốn phía một vòng, rồi mới chỉ chỉ khu vực bán vali túi xách, nói: “Qua bên kia.”
Cố Khê đi theo Triển Tô Nam qua đó, 20 phút kế tiếp, Triển Tô Nam dẫn Cố Khê đi lần lượt các cửa hàng bán túi xách cho nam để chọn lựa. Mỗi lần cầm lên một túi xách vừa ý, Triển Tô Nam đều ướm lên người mình và Cố Khê. Triển Tô Nam cũng không hỏi Cố Khê thích cái gì, từ trước đến nay Cố Khê không có khái niệm thẩm mỹ về loại này, có thể sử dụng là được, cho dù là balo của bộ đội cậu cũng thấy rất tốt. Cuối cùng, Triển Tô Nam chọn một cái túi da đeo chéo được gia công bằng tay rất cứng cáp. Triển Tô Nam một lúc 3 cái, Cố Khê nhịn không được lật bảng giá lên xem, nhẩm nhẩm tính, ruột gan có chút đau đớn.
Mua túi xách xong, Triển Tô Nam lại dẫn Cố Khê đi thẳng lên lầu 3 – nơi chuyên bán quần áo nam. Cố Khê liếc túi to trong tay Triển Tô Nam vài lần, muốn hỏi đối phương ‘tại sao lại mua nhiều túi xách như thế?’, nhưng lại không muốn để Triển Tô Nam cảm thấy cậu keo kiệt, số tiền mua túi xách với cậu mà nói là rất lớn, nhưng đối với Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc mà nói cũng chỉ là một bữa tiệc.
Tới khu chuyên bán đồ nam, khi Triển Tô Nam chọn quần áo cũng vẫn là đem ướm thử lên người mình và Cố Khê. Bất quá cũng giống như khi mua túi xách, y cũng không nói là mua cho ai, Cố Khê cũng sẽ không hỏi nhiều. Đi dạo quanh khu bán áo quần nam hơn một giờ, Triển Tô Nam mua được 3 áo khoác, 3 áo len cổ lọ, 3 bao tay da, tất cả đều cùng màu cùng kiểu dáng, và 3 khăn quàng cổ cùng màu nhưng 2 cái cùng kiểu và 1 cái khác kiểu. Đến lúc này, nỗi băn khoăn trong lòng Cố Khê càng lúc càng lớn. Hai áo khoác và hai áo len cổ lọ là size của Triển Tô Nam cùng Kiều Thiệu Bắc, cái còn lại là size của cậu.
Khi Triển Tô Nam định tiếp tục mua những cái khác, Cố Khê nhịn không được mà phải lên tiếng hỏi: “Tô Nam, đây là mua cho ai?”
Triển Tô Nam không trả lời, vẫn nói câu nói kia: “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Tiếp theo Triển Tô Nam mua quần lót cùng kiểu nhưng khác màu, quần áo ngủ, tây trang, đồ mặc thường ngày, tất cả đều 3 phần. Triển Tô Nam cà thẻ cà đến cực kỳ vui vẻ, Cố Khê nhìn thấy mà lòng càng ngày càng đau, tuy trước kia cũng biết hai người này xài tiền như nước, nhưng mỗi lần cậu đều không thể thích ứng, mà có lẽ cả đời này của cậu cũng không thích ứng được. Ngay lúc Cố Khê sắp bùng nổ, Triển Tô Nam cũng đã mua xong rồi. Triển Tô Nam tiêu rất nhiều tiền nên tâm tình rất tốt, tốt đến nổi vừa đi vừa hát nho nhỏ, y dắt Cố Khê vào thang máy, trực tiếp đi đến tầng ngầm đỗ xe.
Cố Khê càng ngày càng hồ đồ đi theo Triển Tô Nam ra khỏi thang máy.
Tới nơi đậu xe, Triển Tô Nam nói với Cố Khê: “Tiểu Hà, em khoan lên xe đã.”
“A.” Cố Khê đang muốn mở cửa xe, liền thu tay lại.
Triển Tô Nam mở cốp sau xe ra, đem túi lớn túi nhỏ vừa mua được bỏ hết vào. Trong đầu Cố Khê còn đang suy nghĩ xem Triển Tô Nam mua những thứ đó cho ai, nên không phát hiện Triển Tô Nam mò mẫm ở phía sau rất lâu cũng chưa đi lại đây. Hôm nay Triển Tô Nam lái loại xe SUV, cửa cốp sau mở ra liền che chắn y toàn bộ, Cố Khê cũng nhìn không thấy y đang làm gì ở sau đó.
Qua một lúc, ở phía sau truyền đến tiếng gọi của Triển Tô Nam: “Tiểu Hà, em tới đây.”
Cố Khê hoàn hồn, đi tới, tiếp theo cậu ngây ngẩn cả người. Trên người Triển Tô Nam đang mặc cái áo khoác mà bọn họ vừa mới mua, bên trong lộ ra áo len cổ lọ cũng vừa mới mua, nhìn thấy thế này Cố Khê liền biết quần áo này là mua cho ai, bởi vì trên tay Triển Tô Nam đang cầm một cái áo khoác và một cái áo len cổ lọ có size nhỏ hơn.
“Tiểu Hà, thay đi.”
“Tô Nam, em có quần áo, sao anh lại mua?” Cố Khê nhíu mày.
Tiếp theo cậu liền nghe Triển Tô Nam nói đầy thâm tình: “Sao giống nhau được, đây là quần áo tình nhân của chúng ta. Tiểu Hà, mau thay đi.”
Cố Khê lập tức ngây ngẩn cả người, trái tim đập nhanh không thể tả.
“Tiểu Hà, thay đi.” Triển Tô Nam đem quần áo để lên trên túi giấy to ở trong cốp xe, rồi đưa tay cởi áo lông của Cố Khê ra, “Mặc kệ cái nhìn của người khác, anh chỉ muốn để cho mình biết – em là của anh. Anh nghĩ Thiệu Bắc cũng nghĩ giống anh vậy, cho nên anh mua 3 bộ, đây là bằng chứng xác minh rõ ràng ba chúng ta đang cùng chung sống với nhau.”
“Tô Nam…” Cố Khê đè tay Triển Tô Nam lại. Quần áo tình nhân … mình … Cố Khê cực kỳ cực kỳ khẩn trương.
“Tiểu Hà, đừng sợ, thay đi. Hôm nay là ngày hẹn hò của hai chúng ta, sau này cũng sẽ có ngày ba chúng ta cùng nhau hẹn hò, mặc áo quần tình nhân rất bình thuờng.”
Gỡ tay Cố Khê ra, Triển Tô Nam cởi áo lông của Cố Khê, rồi một tay ôm Cố Khê vào trong ngực, một tay vén áo len cổ lọ của Cố Khê lên. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Cố Khê cứ ngơ ngác như vậy mặc cho Triển Tô Nam cởi áo len cổ lọ của cậu ra, mặc vào cái mới mua – cái áo len cổ lọ cùng màu cùng kiểu với Triển Tô Nam, tiếp đó là áo khoác.
Chờ đến lúc cậu phục hồi tinh thần lại, hai tay lạnh lẽo của cậu đang được một đôi tay ấm áp to lớn bao lấy.
“Tiểu Hà, kế tiếp chúng ta đi xem phim.”
Triển Tô Nam khóa xe lại, y lại một lần nữa kéo Cố Khê đi về phía thang máy. Lúc đi đến cửa thang máy, Cố Khê đột nhiên tránh tay Triển Tô Nam ra, vô cùng khẩn trương mà nói: “Không được, Tô Nam, không được.” Hai người bọn họ mặc như vậy … rất quái, người khác …sẽ nhìn ra.
“Không có cái gì không được.” Triển Tô Nam kéo Cố Khê vào trong lòng, bãi đỗ xe có người lái xe tiến vào, Cố Khê theo bản năng mà giãy dụa, Triển Tô Nam cố gắng làm giảm đi sự khẩn trương của cậu, y nói nhỏ bên tai cậu: “Tiểu Hà, em là vợ của anh, anh và vợ của anh mặc quần áo tình nhân, tay trong tay đi xem phim thì có gì không được?”
Cố Khê chấn động, sững sờ ngẩng đầu lên, cửa thang máy mở ra, cậu bị Triển Tô Nam kéo đi vào. Tô Nam vừa …nói gì?
Cố Khê không biết mình đi vào rạp chiếu phim lúc nào. Triển Tô Nam là người mua vé nên nắm thời gian rất chuẩn xác – mua quần áo, thay quần áo, rạp phim vừa lúc mở cửa soát vé. Triển Tô Nam mua popcorn cùng thức uống nóng, còn có nước khoáng, rồi kéo Cố Khê tìm vị trí bọn họ, ngồi xuống. Không phải không có những ánh mắt tò mò, bất quá Triển Tô Nam không quan tâm. Cố Khê vẫn luôn cúi thấp đầu, không biết là đang suy nghĩ gì đó hay là không dám ngẩng đầu nhìn người. Triển Tô Nam đặt thức uống nóng vào chỗ để ly trên tay ghế của Cố Khê, rồi gác kính 3D lên trên đầu Cố Khê.
Thân thể Cố Khê run rẩy một chút, cậu ngẩng đầu lên. Trong ánh sáng màu vàng, cậu nghe thấy Triển Tô Nam nói với cậu: “Phim 3D này vừa mới mở, nếu xem hay và đẹp chúng ta sẽ dẫn Dương Dương và Nhạc Nhạc tới đây xem.”
“Tô Nam…” Cố Khê cũng không biết mình muốn nói cái gì. Trái tim, thình thịch thình thịch, hoang mang rối loạn, lại có một chút hạnh phúc ngọt ngào không thể nói rõ.
“Uống nước trái cây đi, là vị dưa lưới mà em thích.” Triển Tô Nam đưa nước trái cây cho Cố Khê. Có người nhìn về phía bọn họ, Cố Khê rũ mắt xuống, nhận lấy ly nước trái cây, hơi mỉm cười.
“Tiểu Hà, hẹn hò hôm nay là anh đã khát vọng thật lâu thật lâu, anh muốn cho em một kỷ niệm khó quên.” Cũng là cho chính y một kỷ niệm khó quên.
Cố Khê nhẹ nhàng gật gật đầu, mở nấp ly ra, uống một hớp nước trái cây. Có chút nóng, trong người liền lập tức ấm áp.
“Popcorn.”
Trước mắt lại xuất hiện một lon quà vặt lớn, Cố Khê nở nụ cười mỉm rất tươi, cậu cầm lấy mấy khỏa, bỏ vào miệng. Sau khi ăn vào, cậu nhịn không được lắc đầu: “Có chút ngọt.”
“Ngọt?” Triển Tô Nam lập tức nắm lên một nạm bỏ vào trong miệng, rồi y phì cười một cái: “Đã nhiều năm chưa ăn lại, không nghĩ tới lại ngọt như thế.”
“Chờ phim bắt đầu rồi ăn tiếp.” Cố Khê đặt nước trái cây vào chỗ để nước. Triển Tô Nam đưa nước khoáng cho cậu, nước khoáng cũng là nước ấm. Cố Khê uống một hớp nước, rồi lẳng lặng chờ phim bắt đầu, cậu cố không để cho mình để ý đến ánh mắt ở bốn phía. Bọn họ… nghĩ về cậu như vậy sao? Vợ …
Cũng chờ không lâu lắm, tất cả đèn bị tắt đi, phim bắt đầu khởi chiếu. Bàn tay lạnh lẽo của Cố Khê lập tức được một bàn tay ấm áp to lớn bao lấy, lần này cậu không tránh ra, cứ việc khẩn trương đến nổi da đầu đều run lên, nhưng Cố Khê cắn răng làm cho mình xem nhẹ những ánh mắt khác thường có thể sẽ có ở quanh mình. Người đàn ông này… sẽ đi cùng cậu đến suốt cả đời, sẽ giống như Rex đối với Angela vậy, cả đời a …
“Tiểu Hà, đầu có choáng không?”
Cố Khê đẩy đẩy mắt kính: “Không sao.”
“Nếu choáng thì lấy kính xuống.”
“Dạ.”
“Tiểu Hà.”
“Dạ?”
“Hiện tại anh cực kỳ cực kỳ cao hứng.”
“… Dạ.”
“Còn em.”
“… Em cũng vậy.”
“Ha hả. Lần tới ba chúng ta cùng đi xem phim.”
“… Thế, Dương Dương và Nhạc Nhạc đâu.”
“Ba mẹ hẹn hò, bọn nó vẫn nên ở nhà đi. Hôm khác sẽ dẫn bọn nó đi cùng sau.”
“…” Ba… mẹ… sao?
Tay kia của Cố Khê đặt lên trên bụng mình, giờ khắc này, cậu cực kỳ muốn được làm ‘mẹ’ một lần nữa, muốn sinh cho người bên cạnh này một đứa con có mối liên hệ tới 99. 9999%.
Phim đang chiếu là một bộ phim khoa học viễn tưởng tương lai – cảnh tượng kỳ ảo, nội dung kịch tính, Cố Khê đã mười mấy năm chưa được đi xem phim nên xem rất tập trung, cũng sẽ tuỳ theo tình tiết cao trào của bộ phim mà kinh hô, ủng hộ, thở dài giống như mọi người. Từ đầu đến cuối, tay Triển Tô Nam đều nắm thật chặt tay cậu; từ đầu đến cuối, Cố Khê đều không rút tay ra. Khi phim kết thúc, Triển Tô Nam ở trong đám người che chở cho Cố Khê không bị người khác xô đẩy, có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào bọn họ, bất quá Triển Tô Nam không quan tâm, Cố Khê thì cúi thấp đầu, tránh đi. Cậu để ý, thế nhưng … cậu không muốn để ý, bởi vì người đang che chở ở phía sau cậu hy vọng cậu không cần để ý.
Rời khỏi rạp chiếu phim, trở lại trên xe, Cố Khê không có đẩy Triển Tô Nam đang hôn cậu ra. Lần đầu tiên có một loại điên cuồng như vậy, nghĩ muốn vâng theo khát vọng của nội tâm, nghĩ muốn chứng minh cho chính mình – trên thế gian này, có hai người đang che chở và yêu thương cậu. Không vì thân thể khác thường của cậu mà kỳ thị cậu, cười nhạo cậu.
“Tiểu Hà … Chúng ta đi hẹn hò đi.”
“Hiện tại còn chưa tính sao?”
“A, đương nhiên tính. Bất quá em nên biết, hẹn hò hôm nay của chúng ta sẽ phát sinh cái gì.”
“…”
“Tiểu Hà … Đêm nay, chúng ta không quay về.”
“… Ngày mai, mấy người Mạn Mạn sẽ đến.”
“Buổi chiều họ mới đến, sáng mai chúng ta trở về.”
“…”
“Tiểu Hà, em nguyện ý chứ?”
“… A.”
“Tiểu Hà, anh yêu em.”
“…”
Em … em cũng… Chung quy, cậu vẫn không thể nào nói ra được cái từ kia. Đã từ lâu, trái tim không còn nhảy lên vì tình yêu, nhưng giờ khắc này, lại đập vô cùng kịch liệt, thế nhưng vẫn nói không nên lời. Giống như nói ra, hạnh phúc trước mắt sẽ nháy mắt hóa thành bọt biển. Cậu … sợ.
※
Trong ao suối nước nóng, Cố Khê khóa ngồi trên người Triển Tô Nam, hai gò má vì quá độ ngượng ngùng mà đỏ bừng. Lần đầu tiên thân thiết ở trong ao, Cố Khê nhắm chặt mắt không dám nhìn mặt Triển Tô Nam. Đầu lưỡi ở trong miệng cậu mạnh mẽ dây dưa với lưỡi cậu, không cho phép cậu né tránh. Hai lỗ nhỏ ngâm trong nước ấm bị một bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve tới lui, tiếp đó mỗi lổ nhỏ lại bị ngón tay của đối phương xâm nhập vào, lúc nhẹ lúc nặng mà đâm thọc khắp nơi, làm hại cậu càng ngày càng xấu hổ, nhưng cũng càng ngày càng khao khát.
Hoa nhị mềm mại bị nước ấm ngâm đến càng thêm mềm mại khó chống đỡ, ngay cả ngọc trụ ngây ngô cũng vươn đầu đứng lên. Những giọt nước trong suốt trên lưng không biết là mồ hôi hay là hơi nước suối đọng lại, Cố Khê cảm thấy đầu thực choáng thực choáng, trong người rất nóng rất nóng. Sau khi xem phim xong, Triển Tô Nam đưa cậu tới resort suối nước nóng nằm ở vùng ngoại ô Doanh Hải. Phong cách của resort là sự yên tĩnh, nên rất chú trọng đến việc giữ gìn sự riêng tư cho mỗi vị khách tới đây. Nguyên toà biệt thự nhỏ này chỉ có hai người bọn họ, còn toà biệt thự gần nhất cũng phải cách 10 phút đi bộ, cho nên lúc này, Cố Khê hoàn toàn yên tâm bọc phát ra khát vọng trong cơ thể.
“Tô Nam… Tô a…”
Chiếc cổ mẫn cảm bị người dùng đầu lưỡi kích thích từng chút một, Cố Khê ôm chặt lấy cổ Triển Tô Nam muốn tránh xa chiếc lưỡi đang đưa cậu vào tình triều cao độ. Đây là một nơi tuyệt đối sẽ không có người quấy rầy, Triển Tô Nam cũng hoàn toàn buông thả. Động tác của y càng ngày càng kịch liệt, bàn tay vuốt ve trên thân thể Cố Khê cũng càng ngày càng nhanh. Hai lỗ nhỏ trước sau vì kích tình mà không ngừng co rút, thân thể Cố Khê run rẩy không ngừng, ngọc trụ đầy khát vọng cũng được thỏa mãn.
Nuớc trong ao dù sao cũng là nước lưu huỳnh, hơn nữa nghe nói phụ nữ có thai không thể ngâm suối nước nóng, tuy Cố Khê còn chưa mang thai nhưng vẫn cẩn thận thì hơn. Triển Tô Nam ôm lấy Cố Khê đứng lên khỏi ao nước, nhìn thân thể đỏ bừng của Cố Khê, vật cứng dưới hán của Triển Tô Nam càng thêm cứng thêm đau. Đặt Cố Khê nằm xuống ghế quý phi rộng rãi, Triển Tô Nam quỳ gối giữa hai chân Cố Khê, liếm nhẹ lên ngọc trụ của cậu, mang theo khiêu khích và tình yêu say đắm. Đầu lưỡi của y lướt nhẹ qua đỉnh ngọc trụ, ngay lúc Cố Khê bật ra những tiếng rên rỉ sung sướng, thì đột nhiên Triển Tô Nam há miệng ngậm lấy ngọc trụ nhỏ xinh ấy, y cực kỳ vừa lòng khi nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Cố Khê.
“Tô Nam… Tô Nam…”
Hai tay Cố Khê cắm vào trong làn tóc ướt nước của Triển Tô Nam, cậu đã hoàn toàn bị tình dục khống chế nên cực kỳ phóng khoáng mà lắc lư phần eo, hy vọng đạt được càng nhiều càng nhiều yêu thương. Hoa nhị cũng đã được chuẩn bị tốt, ướt sũng nước đang khát vọng có người đến ngắt lấy. Triển Tô Nam nhổm thẳng người dậy, tách hai chân Cố Khê rộng ra, rồi đỡ lấy dục vọng gần như sắp nổ tung của mình dùng phần đỉnh tách mở hoa nhị mềm mại ra, sau đó động thân một cái thật mạnh thẳng tiến tới chỗ sâu trong hoa nhị, cảm giác cực kỳ thoả mãn.
“Tô Nam…”
Hai tay Cố Khê bấu chặt lấy cánh tay Triển Tô Nam, sắc mặt đỏ bừng lên, khi Triển Tô Nam đem dục vọng chậm rãi rút ra rồi đột nhiên đâm mạnh vào, thì Cố Khê bật ra một tiếng kêu thật dài, ngọc trụ phun ra sự thoả mãn. Hôm nay cậu phá lệ động tình, thân thể cũng phá lệ mẫn cảm. Triển Tô Nam cũng bị dục vọng của mình khống chế hoàn toàn. Nâng cao mông Cố Khê lên, thô cứng của y khống chế không được mà mặc sức tung hoành ngang dọc trong hoa nhị của Cố Khê.
Yêu, rất yêu, yêu người đang nằm dưới thân y mặc cho y ‘khi dễ’ này, yêu rất nhiều rất nhiều. Tình yêu dành cho người này chưa bao giờ thay đổi, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ thay đổi. Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, y nguyện ý dùng tất cả mọi thứ của mình để được đổi lấy 12 năm đánh mất nhau kia.
Tiểu Hà, Tiểu Hà … Thực xin lỗi, thực xin lỗi… hãy cho anh yêu em, cho anh dùng tánh mạngcủa mình để yêu em, bởi vì chỉ có như vậy, anh mới có thể trả được khoản nợ mà anh đã thiếuem trong suốt 12 năm gian khổ kia.
“Tiểu Hà … Tiểu Hà …”
“Tô Nam… Đứa nhỏ… Đứa nhỏ…”
Cố Khê hét lớn lên, thanh âm mang đầy khẩn cầu … vết tay của Triển Tô Nam lưu đầy trên thân thể Cố Khê, y di chuyển càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh mẽ, miệng cũng nói không ngừng: “Anh cho em, anh cho em… Em muốn cái gì anh cũng đều cho em… Tiểu Hà … Tiểu Hà …”
“Tô Nam… Cho em… Cho em…”
“Tiểu Hà … Tiểu Hà …”9999% cùng không thể phán định, thì 99. 9999% mới là khẳng định, chỉ cần một đứa là đủ rồi, chỉ cần một đứa … Tô Nam, cho em đứa nhỏ, cho em một đứa nhỏ mang huyết thống của anh và em … Ông trời ơi, con xin người, xin người hãy cho chúng con một đứa nhỏ; xin người, hãy cho con thêm một cơ hội nữa…Gầm nhẹ lên một tiếng cùng lúc bắn một luồng nóng bỏng vào trong cơ thể Cố Khê, Triển Tô Nam hạ người xuống, cùng Cố Khê môi lưỡi dây dưa, quá trình đưa đẩy vẫn đang tiếp tục. Tiểu Hà, em muốn con của anh, anh cho em, em muốn cái gì, anh cũng đều cho em, cho dù là mạng của anh.
“Tiểu Hà … Tiểu Hà của anh… Tiểu Hà của Triển Tô Nam …”
“Tô Nam…”
Nước mắt đông đầy khoé mi – đó là do tình cảm mãnh liệt, là do được yêu, lần đầu tiên hai chân Cố Khê chủ động kẹp lấy thắt lưng của Triển Tô Nam. Triển Tô Nam nở nụ cười đầy hạnh phúc, thấu hiểu mà nói với Cố Khê: “Hôm nay anh sẽ cố gắng, nhất định sẽ cho em hoài thai.”
“…” câu trả lời của Cố Khê chính là nhắm mắt lại, ôm chặt bả vai của Triển Tô Nam, cố gắng làm cho đầu óc của mình thả lỏng. Càng muốn đứa nhỏ càng không đến, mình không muốn, không muốn.
“Tiểu Hà, anh lại bắt đầu nga.”
“… Dạ.”
“Tiểu Hà, anh yêu em, Triển Tô Nam yêu Cố Khê.”
“… Dạ.”
Không hỏi Cố Khê có yêu mình hay không, Triển Tô Nam có nhiệm vụ trong người nên đang cố sức tiếp tục cày cấy. Ngón tay cái từ từ đâm nhẹ vào hậu nhị của Cố Khê, sau khi thanh âm động tình của Cố Khê cất lên, y lại từ từ đâm ngón trỏ vào.
“Tiểu Hà … Anh và Thiệu Bắc đều đang ở bên cạnh em, hãy gọi tên bọn anh, hãy gọi lên đi …”
“Tô Nam… Tô Nam…” Hậu huyệt cũng truyền đến cảm giác khiến cho cậu điên cuồng, Cố Khê thất thần hô lên: “Thiệu Bắc… Thiệu Bắc…”
Lại đâm thêm một ngón tay vào nữa, Triển Tô Nam cảm thấy càng thêm hưng phấn. Đặt Cố Khê nằm nghiêng người lại, Triển Tô Nam dùng cách thức của mình để yêu thương cùng lúc cả hai lỗ nhỏ trước sau của Cố Khê, bắt chước cảnh tượng khi có Kiều Thiệu Bắc cùng tham gia hoan ái. Nghe nói lúc tình ái càng kích thích, thì xác xuất thụ thai càng cao, thử một lần cũng không mất mát gì.
Chỉ sợ đây là lần làm tình điên cuồng nhất của Cố Khê trong cuộc đời này, ít nhất bây giờ cậu cho rằng là như thế. Cao trào cơ hồ liên tục không ngừng, vật cứng xâm chiếm trong cơ thể cậu tựa hồ cũng không phải chỉ có một mình Triển Tô Nam.
Tình yêu chỉ là chuyện của hai người, nhưng cậu không hiểu tại sao lòng của mình lại có thể chia làm hai phần, một phần cho Triển Tô Nam, một phần cho Kiều Thiệu Bắc. Ngay giây phút nhìn thấy bọn họ, tựa hồ cậu chưa từng tách biệt hai người bọn họ ra.
Đúnghay sai? Có lẽ sai rất nhiều đi, bằng không sao có thể xảy ra tình huốngkia?Sao có thể có 12 năm chia lìa kế tiếp? Hạnh phúc luôn là sau khi trải qua gian khổ thì mới có được, có lẽ 12năm kia chính là con đường dẫn cậu đi đến hạnh phúc đi.
Cố Khê không rảnh mà đi suy nghĩ sâu xa, lúc này trong lòng cậu chỉ có hai người, kiếp này của cậu – ngoài hai con trai ra thì hai người cậu quan tâm để ý nhất chính là Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc.
“Tô Nam… Thiệu Bắc…”
“Tiểu Hà, chúng ta yêu em, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc rất yêu em…”
“Tô Nam… Thiệu Bắc…”
Mở đôi mắt nhắm chặt ra, ánh vào mắt là một đôi mắt chứa đầy thâm tình và cái nhìn chuyên chú. Một giọt nuớc rơi xuống từ khoé mắt của Cố Khê, khóe miệng cậu hơi hơi nhếch lên, một nụ cười mỉm chứa đầy hạnh phúc vì được yêu. Cậu ôm chặt lấy cổ Triển Tô Nam, cố gắng ép sát thân thể mình vào y, Cố Khê đánh tan mọi áp lực, để mặt cho mình tự do phóng xuất hết thảy những vui sướng kích tình. Cậu nguyện ý, nguyện ý bị người này giữ lấy, nguyện ý bị hai người bọn họ giữ lấy.
“Tô Nam… Cho em … Đứa nhỏ…”
“Được.”
Kẹp chặt thắt lưng Triển Tô Nam, giọt nước nơi khoé mắt của Cố Khê rơi xuống càng ngày càng nhiều, thế nhưng độ cong của khóe miệng lại nhếch lên càng ngày càng cao. Trái tim không ngừng đập loạn, có lẽ không cần chờ lâu lắm, cậu sẽ có thể nói ra ba chữ kia. Tô Nam, Thiệu Bắc, hãy cho em, hãy cho em một chút thời gian, để em có thể hoàn toàn quên đi quá khứ.
Tình cảm mãnh liệt chấm dứt từ khi nào, ngay cả chính Triển Tô Nam cũng không có nhiều ấn tượng lắm. Trận tình ái này khiến cho y vô cùng say mê, cũng đồng thời khiến cho Cố Khê say mê. Sau khi lau chùi thân thể, ngay cả quần áo hai người cũng không mặc, cứ trần trụi như thế mà ôm nhau ngủ say. Ở trong mộng, Cố Khê tựa hồ lại nhớ tới quá khứ, nhớ tới những ngày hạnh phúc mà cậu cùng Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đã có. Gương mặt ngủ của Cố Khê đầy bình an và hạnh phúc, trong mộng không có 12 năm chia lìa kia, chỉ có buổi tối ngây ngô mà bọn họ đã cùng nhau trải qua.
*
“Cố Khê, tên gọi thân mật của em là Tiểu Hà?”
“A, là bà nội đặt cho em. Ách, hơi giống tên con gái một chút.”
“Không a. Tiểu Hà, Cố Khê, Tiểu Hà, không khác mấy, rất chuẩn xác. Vậy sau này bọn anhsẽgọiem là Tiểu Hà.”
“A? Ách…”
“Không được sao?”
“Cũng không phải. Chỉ có bà nội và các cô chú mới gọi em như thế.”
“Vậy hôm nay sẽ có nhiều thêm hai người bọn anh. Tiểu Hà, Tiểu Hà.”
“…”
“Tiểu Hà, em cũng đừng gọi bọn anh khách sáo như thế. Từ hôm nay trở đi em gọi bọn anh là Tô Nam, Thiệu Bắc.”
“Không ổn a.”
“Có gì không ổn. Gọi thử xem.”
“… Tô… Gọi không được.”
“Thử xem thử xem, Tô, Nam, Thiệu, Bắc.”
“… Tô, Tô Nam…”
“Tiếp tục.”
“… Thiệu, Thiệu, Thiệu Bắc…”
“Ha hả, đây không phải là gọi rồi đấy thôi. Gọi nhiều lần sẽ quen. Nào, gọi thử một lần nữa xem.”
“… Có chút kỳ kỳ.”
“Đó là do em chưa quen. Gọi lại một lần, Tiểu Hà.”
“… Tô, Tô Nam… Thiệu, Thiệu Bắc…”
“So với vừa rồi tốt hơn nhiều, nữa đi.”
“… Tô Nam… Thiệu Bắc…”
“Xem đi, không phải đã thuận hơn sao. Ok, hôm nay là một ngày đáng chúc mừng. Đi thôi, Tiểu Hà, chúng ta đi ăn tiệc lớn nào.”
“A? Hôm qua mới ăn xong.”
“Ngày hôm qua là chúc mừng chó nhà anh vừa sinh con, không giống nhau.”
“Không được, hôm nay em còn phải đi làm thêm.”
“Xin phép nghỉ đi, hôm nay nhất định phải chúc mừng.”
“Ai ai, Triển Tô Nam!”
“Gọi Tô Nam. Đi thôi đi thôi, Thiệu Bắc, cậu nhanh lên.”
“Đến đây.”
“Ai ai…”