Chỉ câu nói này của Dịch Phong, chiếc xe lao nhanh trên đường lớn. Nhanh đến mức giống như một tia chớp vụt ngang qua bầu trời đầy mây đen phía trước.
Biết phía trước là vực thẳm nhưng vẫn cố đâm đầu vào. Nhưng đó cũng là cơ hội duy nhất để hắn trở mình.
Đồng hồ điểm 2 giờ 30 phút sáng, bọn họ đến được một kho hàng cũ.
Đèn xe tắt, chiếc xe từ từ tiến vào trong một kho hàng cũ.
Thoạt nhìn ở bên ngoài, đó giống như một nơi bị bỏ hoang nhiều năm, cây cỏ ở phía mọc đầy.
Nhưng không phải, khi xuống xe, Dịch Phong khá bất ngờ. Vì bên trong giống như một khu căn cứ thu nhỏ, các thiết bị từ nghe lén, định vị cho đến thiết bị ghi hình điều đầy đủ.
Người ở bên trong mặc những bộ trang phục bình thường nhưng ở thắt lưng đều có mang theo súng.Tuyệt nhiên, bọn họ đều là những đặc vụ tinh anh.
Tại chiếc bàn đặt giữa, người chỉ huy rất nhanh nói với Dịch Phong vào vấn đề chính:
"Chúng tôi muốn biết cách thức vận chuyển hàng của bang hội."
Ngay lập tức bản đồ bến cảng được xác định là điểm giao dịch hôm nay được hiển thị trên màn hình máy tính báng đặt ở giữa bàn.
Người đàn ông nhấn mạnh với Dịch Phong:
"Bắt người cần có tang chứng và vật chứng. Chúng ta phải canh đúng thời điểm bọn chúng giao dịch để tóm gon."
Dịch Phong gật đầu. Hắn nhìn vào bản đồ chỉ ra những chỗ có thể ẩn náu. Còn những nơi bọn người của hắc bang canh giữ.
Hắn điểm tĩnh nói:
"Hơn nữa, trong những chiếc xe vận chuyển. Không phải chuyến nào cũng chở thứ mà bọn chúng giao dịch."
Nhìn thời gian trên đồng hồ, người chỉ huy rất căng thẳng. Bởi vì họ không còn thời gian nữa.
"Có thể trong thời gian ngắn nói ra toàn bộ?"
Dịch Phong nhanh chóng nói tiếp:
"Chỉ những chiếc xe mang ký hiệu riêng để nhận dạng mới là thứ chúng ta cần truy đuổi để bắt tận ổ!"
"Đó là gì?"
Ở phía sau kho hàng, một người chạy vào cắt lời:
"Không kịp nữa. Chúng ta nhanh chóng đi thôi!"
Chỉ huy gật đầu, căn dặn:
"Vậy tất cả chờ lệnh. Khi nào tôi thông báo sẽ hành động!"
Với quyết tâm, bọn họ nhanh chóng lên đường. Phương tiện di chuyển là xe máy.
Đến nơi định trước, bọn họ ném lại xe máy rồi tiếp tục chạy bộ.
Mỗi người một nhiệm vụ chia ra, đi theo tuyến đường Dịch Phong đánh dấu sẵn.
Rất nhanh mọi thứ đã sẵn sàng. Chỉ chờ lạnh là hành động.
Đồng hồ, lúc này điểm 3 giờ sáng, không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi chiếc tàu chở hàng lớn đang từ từ cập bến.
Lúc này, những chiếc xe chở hàng lần lượt tiếng vào.
Kho hàng lớn chớp đèn hai cái, lập tức mọi ánh đèn từ xe và tàu đều đồng loạt tắt.
Đám người của hắc bang được huấn luyện kỹ càng, tất cả đều có thể di chuyển trong bóng tối, không một tiếng đồng nào phát ra.
Chỉ trong tít tắt, những thùng hàng đầu tiên được vận chuyển xuống xe tải chờ sẵn.
Tất cả bọn họ đều không một động tác thừa và hoàn thành rất nhanh chỉ vỏn vẹn 10 phút đồng hồ,
Tất người trong bang hội sắp rời đi, đội trưởng quay sang hỏi Dịch Phong:
"Là chiếc xe nào?"
Dịch Phong ngẫm một chút. Rõ ràng mỗi chiếc xe sẽ có ký hiệu riêng. Nhưng lần này những chiếc xe đều giống như nhau, hoàn toàn không được đánh dấu.
"Không lẽ bọn chúng không có giao dịch?"
Không những Dịch Phong mà đội trưởng càng căng thẳng hơn:
"Không thể nào! Tin tức này không thể sai được!"
Dịch Phong nhẹ giọng trấn an:
"Chúng ta chờ thêm một chút!"
Vừa dứt lời, một chiếc xe bán tải nhỏ đi vào bên trong bến cảng.
Dừng lại bên cạnh chiếc xe tải đậu ở cuối cùng gần kho hàng cũ.
"Bọn họ đang chuẩn bị giao dịch!", đội trưởng phát hiện ra trong xe bán tải mang theo vali nhỏ trong người nên vội lên tiếng.
"Đó chắc chắn là vali đựng tiền."
Thông qua bộ đàm, lệnh sắp được ban hành:
"Chuẩn bị!"
Đúng vậy, chỉ cần bắt gặp bọn họ mở vali ra mọi thứ sẽ kết thúc.
Nhưng từ đầu đến giờ, Dịch Phong luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Những chiếc xe tải từ từ rời đi. Đến khi trong bến cảng chỉ còn lại hai chiếc xe tải thế mà bọn chúng vẫn chưa giao tiền.
"Chúng ta không phải bị lừa rồi chứ?"
Đội trưởng vừa dứt lời, một trong hai chiếc xe tải từ từ lăn bánh.
Dịch Phong vẫn không tìm ra sơ xuất nào cả. Lần này, đội trưởng không kiên nhẫn được nữa.
"Không được!"
Ông ta phát lệnh:
"Hành động!"
Đúng lúc, Dịch Phong đã suy nghĩ ra vấn đề chính rồi. Hắn nhanh chóng giật lấy bộ đàm, giọng khẩn trương :
"Không được hành động, đó là bẫy."
Nhưng đội trưởng không nghe, ông ta nhất quyết ra lệnh:
"Hành động cho tôi. Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm"
Một đám người bắt đầu lao ra. Dịch Phong nắm lấy cổ áo của người đàn ông, hắn gẵn giọng:
"Hủỷ lệnh! Vì hàng còn ở trên tàu."
Mà tàu lúc này đã rời khỏi bến một khoảng cách khá xa.
Người đàn ông vẫn im lặng. Ông ta tin vào trực giác của mình.
Dịch Phong gấp gáp nắm lấy cổ áo của ông ta:
"Chết tiệt! Ông nhau cho người đuổi theo chiếc tàu!"
"Làm sao tôi có thể tuyệt đối tin tưởng cậu? Chẳng phải cậu cũng là đồng loại với chúng sao?"
"Bụp"
Người đàn ông kia đánh mạnh vào mặt Dịch Phong. Hắn ngã ra sau, khoé miệng chảy máu tươi.
Đúng lúc này, tiếng súng đầu tiên vang lên. Đám người ở đang lao vào đánh nhau. Chỉ huy lúc này nhận ra thì đã quá muộn.
Dịch Phong lấy khẩu súng trong túi của chỉ huy. Nghiến răng nói:
"Ông ngay lập tức cho người đuổi theo chiếc tàu. Còn nữa, nhanh chóng bắt báo người ở căn cứ bắt lại chiếc xe tải vừa rời đi. Ở đây cứ để tôi lo."
Người chỉ huy nắm chặt lòng bàn tay.
Thấy người đàn ông chần chừ, Dịch Phong hét lên lần nữa:
"Còn không nhanh?"
"Được!"
Dứt lời, Dịch Phong mang theo khẩu súng lao ra. Hắn hòà vào đám đông hỗn loạn.
Đến cuối cùng, khi tiếng nổ lớn vang lên:
"Đùng!"
Mọi thứ tại bến cảng lần nữa chìm vào im lặng...
•••
Tại biệt thự Lê gia, Khiết Nhi giật mình tỉnh giấc. Cô vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.
Đồng hồ điểm 12 giờ trưa, Khiết Nhi nhanh chóng ra khỏi giường.
Sao cô lại ngủ quên? Không lẽ nào?
Cô tìm torng phòng:
"Dịch Phong, chú ở đâu?"
"Dịch Phong!"
Dù chỉ là cơn ác mộng nhưng hình ảnh đó thật sự làm cô hoảng sợ.
"Chú Dịch.."
Khiết Nhi nhanh chóng chạy xuống nhà, lần lượt gõ của phòng hai đứa em họ, tìm khắp nơi không có, cô chạy ra ngoài sân.
"Cũng không có!"
Khiết Nhi chợt nhớ đến còn phòng sách. Cô không nghĩ ngợi nhiều mà xông thẳng vào phòng. Trong phòng chỉ có dì Khiết.
Khiết Nhi nhanh chóng hỏi thắng:
"Dì, chú ấy đâu?"
Dì Khiết đang đứng nghe điện thoại, sau câu hỏi của Khiết Nhi, dì quay lại.
Ánh mắt dì đỏ ngầu, chậm rãi nói:
"Khiết Nhi, nhà họ Khương và tài sản của Khương gia đã được lấy lại!"
Khiết Nhi nhào đến nhíu lấy tay dì:
"Cái đó không quan trọng. Con hỏi dì, chú ấy đâu!"
"..."
Không nhận được câu trả lời. Khiết Nhi suy sụp gào lên:
"Con hỏi dì, chú ấy ở đâu? Đang ở đâu?"
Điện thoại đang áp vào tai dì Khiết chợt rơi xuống.
Khiết Nhi kinh hãi dùng tay bịt miệng bởi vì trong điện thoại vọng ra tiếng nói:
"Nhà xác bệnh viện. Người nhà nhanh chóng đến nhận thi thế!