E rằng lần này còn chưa kịp tìm dì đã gặp nguy hiểm. Khiết Nhi vội vàng mở cửa xe chạy ra ngoài. Cô càng chạy, người đàn ông càng bình tĩnh. Hắn chậm rãi đi từng bước đến Khiết Nhi.
Chưa chạy được bao xa, một chiếc xe hung hăng lao đến.
"Éc"
Tiếng thắng xe nghe đinh tai, Khiết Nhi sợ đến ngã ra phía sau. Chân cô run đến mức không còn sức lực để chạy.
Hai bàn tay cô quơ loạng. Cô muốn hét thật lớn nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể nào hét được. Cổ họng đau rát như thiêu đốt.
Bọn chúng có 4 người, cứ nhàn nhạt bước ra giống như đang trêu đùa với con mồi vậy. Khiết Nhi càng sợ, bọn chúng càng vui vẻ.
“Haha... Tao cho mày chạy đó! Chạy nhanh đi!”
Khiết Nhi đứng dậy cố gắng lê từng bước chân. Bởi vì quá run nên Khiết Nhi vừa chạy vừa ngã xuống, đầu gối theo những lần vấp ngã va xuống đường, chảy máu đến đáng thương.
Còn ai có thể cứu cô?
Khiết Nhi quyết tâm chạy thật xa. Nhưng người đàn ông chỉ cần bước vài bước là nhanh chóng tóm lấy tóc của cô, giật ngược.
"Á..."
Tiếng kêu của cô yếu ớt giống như cơn gió nhẹ, chỉ làm bọn chúng càng thêm thích thú. Chúng hả hê cười lớn:
“Haha. Nó đang la hay đang mời gọi mày kia?”
Cô đau đến nhãn mặt, nước mắt ứa ra.
"Tha..."
Người đàn ông tung cú đá, đá cô ngã xuống đường. Trong lúc nguy cấp, Khiết Nhi lấy con dao nhỏ mà ba cô căn dặn lúc nào cũng phải mang theo ra. Cắm chặt vào tay người đàn ông.
Tiếng hét thê lương của hắn xé toạc màn đêm u tối.
“Á... Con ranh khổn! Mày chết với tao!"
Đồng bọn của hắn cười cợt:
“Có một con nhóc mà xử lý không xong. Mày nhìn tao mà học hỏi.”
Người đàn ông dứt lời hung hăng tiến lên, trong ánh mắt chứa đầy tàn ác.
Khiết Nhi đưa tay nắm lấy một nắm đất đá ở trên đường ném vào người đàn ông. Dù chẳng mang tính sát thương cao nhưng có thể làm hắn chững bước.
“Ranh con! Mày chết chắc rồi!”
"Haha..."
Tiếng cười xen lẫn tiếng mắng chữi. Bọn chúng vẫn muốn xem thử cô chạy bằng cách nào.
Nhân cơ hội này, Khiết Nhi chạy thật nhanh. Bằng mọi cách cô phải sống. Sống cho bằng được để trả thù.
“Tô Ngọc Diệp, tôi sẽ không để cô đạt được ý nguyện đâu..”
Cô chạy, cả đám người đuổi theo. Đột nhiên đang chạy cô dừng lại.
Khiết Nhi hét lớn:
"Á..."
Phía trước là vực sâu, chỉ cần nhảy xuống dù có bơi giỏi cũng sẽ bị nước biển nhấn chìm. Nhưng đó cũng là cách để cô được sống.
Khiết Nhi lao nhanh đến vực sâu phía trước nhảy xuống.
“Mẹ kiếp! Con khốn đó trốn rồi...
“Nó chết chắc rồi!”
Trong cái giá buốt của làn nước sâu thẳm như muốn nuốt chửng cô gái nhỏ. Nhưng làm sao cũng không thể ngăn lại ý chí sống của cô.
Khoảnh khắc chìm sâu xuống, Khiết Nhi bừng tỉnh. Cô dốc hết sức lực đạp nước.
Khiết Nhi cứ bơi, mỗi cú đạp nước giống như chính bản thân cô đang giành giật sự sống từ tay thần chết.
Cô độc, mệt mỏi, kiệt sức đến khi Khiết Nhi không còn chút sức lực nào nữa để vẫy vùng thì một chiếc ghe đánh cá đi ngang qua.
Một người phụ nữ trung niên dang tay ra nắm lấy tay cô. Giây phút ấy, Khiết Nhi biết mình được cứu rồi.
Sau này, cô sẽ không còn là một Khương Khiết Nhi được cưng yêu
chiều chuộng nữa. Trước đây có phải cô đã quá vô tư rồi không?
Trưởng thành là chính mình phải vượt qua, vấp ngã cũng sẽ tự mình đứng lên.
Không có ai bên cạnh cũng phải cố gắng học cách chăm sóc cho bản thân.
Giọt nước mắt rơi xuống hoà vào lòng đại dương sâu thăm thẳm. Giống như con cá nhỏ phải tìm cách bơi ra biển, học cách sinh tồn để trưởng thành.
Nhưng cái giá để hiểu ra có phải quá đắt rồi không?
Khiết Nhi ngẩng mặt lên ngăn đi giọt nước mắt trực trào rơi xuống:
“Ba, chú Dịch, nhất định Khiết Nhi sẽ không làm hai người thất vọng...
Sau khi được cứu lên chiếc ghe, người phụ nữ trung niên đưa áo khoác cho cô. Khiết Nhi run run khoác vào, hai hàm răng va vào nhau nghe lập cập.
“Cô gái, nhà cô ở đâu?"
Khiết Nhi lắc đầu.
“Vậy tạm thời về nhà tôi trước có được không?”
Trong ánh mắt Khiết Nhi chứa đựng sự cảnh giác. Nhưng nhìn thấy gương mặt cùng với nụ cười hiền từ của bà, Khiết Nhi buông lỏng.
Bà trấn an cô:
“Bà tên là An Thái. Sống có một mình. Thỉnh thoảng phải làm việc của đàn ông để có tiền mà sống. Nếu con không có nhà thì về đây tạm ở một thời gian.”
Không còn lựa chọn, Khiết Nhi gật đầu. Thế là bà đưa chiếc ghe nhỏ cùng cô quay về.