Viêm Thần

Chương 56: Linh Dương Long Cương Hỏa



Minh Tuấn đang bộ hành trong rừng thì đôi chân chợt dừng bước, ánh mắt nheo lại nhìn về phía trước, mở miệng đầy nghiêm túc:"Ngươi muốn gì đây? Lâm Hiên!"

Lâm Hiên hai tay khoanh trước ngực, đứng tựa lưng vào thân cây cao lớn, song nhãn khép hờ, giọng nói lạnh lùng như hàn băng:"Muốn lấy mạng ngươi! Được không?"

Đúng vậy! Lâm Hiện nhờ ưu thế bay lượn của Đấu Vương mà chặn đường, đợi sẵn người thanh niên tóc đỏ.

Hiển nhiên, Minh Tuấn trong lúc trò chuyện với Hàn Linh Huyên vẫn luôn chú ý đến thái độ của gã. Hắn chẳng hề bất ngờ khi Lâm Hiên tìm tới mình. Và......chắc chắn không có ý tốt gì.

Đấu khí từ thân Lâm Hiên cuồn cuộn mà ra chấn nát cái cây thành mảnh vụn, cánh tay nâng lên, quát:

"Vương Thuật Đại tinh - Huyền Không Chỉ!"

Một đường ánh sáng màu đen phóng xuất từ ngón tay trỏ của gã, hướng mi tâm (vị trí giữa hai lông mày) đối phương hung hăng bắn đến.

Minh Tuấn luôn luôn chuẩn bị tâm lý ứng phó, ném ngay hạt châu xanh dương do Hàn Linh Huyên đưa cho phòng thân.

Lực lượng Đấu Vương Đại tinh bạo phát ngăn cản chiêu thức của địch nhân.

Ầm!

Bụi đất mịt mù đầy trời.

Lâm Hiện bị phản ngược, thân thể bật lui về sau, miệng rỉ máu đỏ, sắc mặt vô cùng vặn vẹo, gầm một tiếng rất tức giận:

"Đừng tưởng vậy là có thể thoát chết! Vương Thuật Đại tinh - Huyền Không Chỉ!"

Gã bắn liên tiếp bốn năm chỉ. Những đường ánh sáng đen xuyên phá không gian cứ thế tiến tới.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Đường ánh sáng đen đục thủng nhiều cái lỗ thẳng hàng trên từng thân cây cao lớn. Cực kì mạnh mẽ!

Vù.......vù.......vù......vù.......

Đất bụi tán đi, tầm nhìn hiện rõ trong mắt gã, nhưng thân ảnh người thanh niên tóc đỏ đã không còn ở chỗ vừa rồi nữa. Đòn Huyền Không Chỉ hoàn toàn trượt mục tiêu.

Lâm Hiên vội vàng quét mắt xung quanh, sợ rằng đối phương bỏ trốn mất đi cơ hội hạ sát. Rất nhanh, gã bắt ngay được bóng lưng Minh Tuấn đã ở phía xa kia.

"Chạy đi đâu cho thoát!", gã lao vọt đến như một viên pháo đại bác. Sáu đường Huyền Không Chỉ mạnh mẽ mà đến.

Minh Tuấn ném viên hạt châu xanh dương thứ hai.

Đùng!

Lâm Hiên bị dội lại, phun liền ba ngụm máu, rống to:"Khốn nạn! Ta đường đường là Đấu Vương Trung tinh chẳng nhẽ không giết nổi một con chuột nhắt Đại Nguyên Sư Cực tinh sao?"

Minh Tuấn nhân cơ hội bụi khói ngăn cách tầm mắt gã, hắn nhanh chóng cởi áo treo lên cành cây, bản thân rẽ sang hướng khác, tính đánh lừa đối thủ.

Lâm Hiên vồ tới nhất trảo, Đấu khí dồi dào bao phủ cả một vùng khá rộng, nghiền nát tất cả những gì bên trong.

Ầm!

Mảnh rừng phía trước phút chốc hóa thành đất bằng, đại địa rung động ầm ầm.

Chiêu này phá tan kế sách của Minh Tuấn, tuy nhiên cũng chẳng quan trọng nữa vì bụi đất còn nhiều hơn khi nãy.

Không thấy đằng trước, Lâm Hiên bèn bay lơ lửng trên không trung, quan sát xuống phía dưới, ánh mắt như ra đa máy bay quét qua mọi vị trí, Huyền Không Chỉ đánh vào nhiều chỗ khả nghi.

Minh Tuấn hạ thấp người, lợi dụng sự che chắn của các tán lá xum xuê xanh biếc xòe rộng mà nhẹ nhàng di chuyển, tránh việc phát ra tiếng động.

Lâm Hiên bay một hồi, chưa thấy người thanh niên tóc đỏ kia đâu, thầm đoán:"Hay tên đó chết dưới trảo vừa rồi của mình chăng!"

Gã lại lắc đầu ngay:"Chưa chắc! Tốt nhất cứ truy lùng thật kĩ."

"Được! Vậy ta sẽ dùng sức mạnh thật sự của mình!", Lâm Hiên đã quyết định bộc phát chiến lực khủng bố.

Gã dõng dạc nói, thanh âm cực kì tự tin và rất lớn, vang vọng đi khá xa:



"Con chuột nhắt kia! Ngươi dù chết hay chưa thì với ta không còn quan trọng nữa. Ta sẽ cho ngươi thấy chiến lực chân chính của ta. Coi như diễm phúc cho ngươi khi về Diêm Phủ."

Người thanh niên vừa di chuyển vừa cười nhạt:"Đáng tiếc! Ta lại chẳng có diễm phúc đó. Diêm Phủ ư? Nơi đấy quá xa vời, ta không đến được."

Lâm Hiên nâng bàn tay, lập tức, một ngọn lửa bùng cháy. Màu sắc ngọn lửa này thì như bao hỏa diễm bình thường khác, nhưng điều đặc biệt là nó phát sáng ánh vàng.

Dị Hỏa!

Không sai! Đây không thể nghi ngờ chính là một đóa Dị Hỏa nằm trên Dị Hỏa Bảng.

Minh Tuấn giật mình, khuôn mặt cực kì ngưng trọng:"Không ngờ tên Lâm Hiên này sở hữu một loại Dị Hỏa. Xem ra gã có thể vượt cấp đánh nhau với Đấu Vương Cực tinh đều nhờ vào Dị Hỏa tăng thiên phú."

Giống như Thiến Băng Vân cùng Thiến Mộng Vũ, hai nàng vốn chỉ đấu được ngang cấp, tuy nhiên khi luyện hóa xong Huyền Hoàng Hỏa, thiên phú bản thân gia tăng, vượt cấp dụng Thuật.

Hàn Linh Huyên nói Lâm Hiên tu vi Đấu Vương Trung tinh song thực lực đến Đấu Vương Cực tinh không hề sai chút nào.

Hai tháng trước, nàng lấy tu vi Đấu Linh Đại tinh một mình đánh bại hai Đấu Vương Sơ tinh, thiên phú hơn Lâm Hiên chứ chẳng hề ngang bằng.

Gào......gào.......gào......

Có tiếng long ngâm vang vọng thương khung, hỏa diễm tỏa sáng ánh vàng kia huyễn hóa thành một con rồng lửa uốn lượn quanh thân thể chủ nhân như nịnh như nọt. Không khí xung quanh vặn vẹo cực kì trước sức nóng quá khủng bố của Dị Hỏa.

"Linh Dương Long Cương Hỏa!", Minh Tuấn kinh hô.

Đúng thế! Tên đóa Dị Hỏa là Linh Dương Long Cương Hỏa bài danh thứ 19 trên Dị Hỏa Bảng, tác dụng chí dương chí cương mang nhiệt độ cao vô cùng.

So với Linh Dương Long Cương Hỏa, Huyền Hoàng Hỏa thật sự yếu đuối đến khó tin khi bài danh cuối cùng.

Lâm Hiên phất tay, Linh Dương Long Cương Hỏa hiểu ý, gầm thét tiếng dài thị uy sức mạnh liền xà xuống cánh rừng phía dưới, nơi nó đi qua mọi thứ như thể bốc hơi, chút tro tàn cũng chẳng còn.

"Không ổn!", Minh Tuấn biết mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng xấu rồi.

Lâm Hiên muốn càn quét diện rộng, dùng Dị Hỏa bao phủ một vùng trong biển lửa nóng rực như thiên la địa võng, cơ hội thoát thân thật sự rất khó. Trừ phi ra khỏi phạm vi hỏa diễm.

Người thanh niên có khả năng ăn lửa đấy, tuy nhiên ngọn lửa này mạnh hơn bản thân hắn nên cần thời gian rất lâu để tiêu hóa. Chưa kể, hắn còn có thể bị nướng chín kia kìa.

Minh Tuấn trời sinh Viêm Thú Thánh Diễm thuộc Viêm Thú Tộc, một trong các bộ tộc khống hỏa lừng danh thế giới, tiếp xúc lửa từ rất sớm, không sợ lửa, chứ không phải là vua của hỏa. Vẫn chết bởi hỏa diễm như thường.

Phừng! Phừng! Phừng! Phừng!

Chim chóc hoảng loạn bay ra khỏi tổ, Nguyên Thú cấp thấp kinh hãi điên cuồng chạy chối chết, tìm nơi thoát thân.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Rất nhiều Nguyên Thú chạy không thoát, hét thảm một tiếng, bị lửa đốt thành hư vô luôn.

Đây có thể nói là một cuộc tàn sát Nguyên Thú.

Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!

Bốn thân ảnh to lớn từ giữa biển lửa phá không bay lên bao vây Lâm Hiên vào giữa, gồm hai con rắn một đen một trắng thực lực Nguyên Vương Trung tinh, một con hổ màu đỏ tu vi Nguyên Vương Đại tinh, một con sói đen tu vi Nguyên Vương Sơ tinh.

Hiển nhiên, bốn Nguyên Thú này đang tu luyện bị kinh động buộc phải xuất quan. Vừa ra ngoài, thấy cảnh tượng này, chúng nó phẫn nộ không thôi liền đoán ngay được Nhân Loại kia làm nên tất cả cùng nhau muốn bắt lấy.

Hổ đỏ nheo cặp mắt sắc bén, giọng ồm ồm:"Nhân Loại kia! Ngươi biết ngươi đang làm gì không?"

Lâm Hiên nhếch miệng:"Biết chứ! Ta thật chẳng ngờ ở đây lại xuất hiện vài con súc sinh hơi lớn tý. Thôi......đành giết luôn, coi như vận động thư giãn gân cốt tý vậy."

"Láo xược!", rắn đen quát:"Ngươi hơi bị khinh thường bọn này rồi đấy."

Rắn trắng phụ họa:"Ngươi nghĩ một mình ngươi ăn được bốn chúng ta sao?"

Sói đen chuẩn bị tư thế vồ tới:"Đừng tưởng rằng có Dị Hỏa mà ngông nghênh."

Chúng nó dĩ nhiên biết lai lịch hỏa diễm hình rồng tỏa ánh sáng vàng kia rồi.

"Các ngươi cứ thử đi! Một lũ kiến hôi không hơn không kém.", Lâm Hiên vô cùng tự tin.

Gào......gào.....gào......



Sói đen bị sỉ nhục tức đến phát điên liền nhào đến, móng vuốt nhọn hoắt lóe sáng, cái mõm đầy răng nanh mở lớn như thể muốn nhai đầu tên Nhân Loại đáng ghét kia.

"Không biết tự lượng sức mình!", Lâm Hiên cười nhạt:"Vương Thuật Đại tinh - Huyền Không Chỉ!"

Xoẹt!

Đường sáng đen lần này được bọc trong Dị Hỏa tốp 19 xẹt ngang không gian cứ thế mà bắn.

Xoẹt!

Đường sáng dễ dàng xuyên thấu qua cái đầu chó sói như thể đó chỉ là tấm đậu phụ vậy.

Rầm!

Thân thể cho sói từ trên không rơi xuống mặt đất liền bị lửa thiêu đốt hoàn toàn.

Nhất chiêu.......hạ một Nguyên Vương Sơ tinh.

Cũng phải thôi! Lâm Hiên tu vi Đấu Vương Trung tinh, dùng Vương Thuật Đại tinh nữa, sói đen không chết mới lạ.

Ba Nguyên Thú còn lại thầm mắng đồ ngủ cả giận mất khôn, tự dưng lao vào tên kia làm gì chẳng biết để rồi bỏ mạng một cách thật ngớ ngẩn, nhạt nhẽo và oan uổng.

"Sao? Đi cùng nó thôi chứ hả?", Lâm Hiên cười gằn.

Xoẹt!

Hắn bắn tiếp chỉ nữa nhắm trực diện đến rắn trắng. Rắn trắng nhanh chóng lách người sang bên phản công ngay tức thì bằng cái đuôi dài và to.

Hổ đỏ và rắn đen không hề đứng xem, hung hăng lao tới, há miệng táp thẳng.

Lâm Hiên duỗi tay kết tụ trảo lửa từ Dị Hỏa mạnh mẽ chụp cái đuối rắn trắng.

Phừng!

"Gào........rống......rống......", rắn trắng kêu gào thảm thết vì độ nóng của lửa thật khủng khiếp. Nó cố gắng rút cái đuôi lại nhưng không được nữa rồi.

Hỏa diễm lan tràn bao trùm toàn bộ thân thể rắn trắng.

Phừng!

Mùi thịt khét lẹt bốc lên, vài giây liền chẳng còn gì cả.

Gầm.......gầm......

Rắn đen và hổ đỏ chưa kịp động vào Lâm Hiên đã bị một con rồng lửa chặn đằng trước. Rồng lửa giương trảo công kích tới đối phương.

Ầm! Ầm!

Rắn đen cùng hổ đỏ bay ngược, điên cuồng phun máu, thân thể trọng thương, tiên huyết chảy dàn dụa, chật vật tới cực điểm.

Linh Dương Long Cương Hỏa chưa dừng ở đó, nó liền bay đến cuốn đối phương vào trong, dùng sức nóng biến hai con Nguyên Thú thành tro tàn.

Thật đơn giản!

Lâm Hiên xử lý bốn con Nguyên Thú thật đơn giản, nhanh chóng, gọn gàng, nhìn qua hầu như chẳng tốn sức mấy, chẳng mất một giọt mồ hôi nào.

Nhưng.....thực tế, Đấu khí gã tiêu hao đã đến năm thành rồi.

Điều động Linh Dương Long Cương Hỏa phải mất nhiều năng lượng hơn bình thường.

Gã chép miệng:"Chắc tên kia chết rồi!"

Lâm Hiên đinh ninh như vậy. Thấy đó......Nguyên Vương còn bỏ mạng dưới hỏa diễm chí dương chí cương huống hồ nói gì đến Đại Nguyên Sư Cực tinh.

Gã thu lại Linh Dương Long Cương Hỏa, miệng cười sảng khoái, tâm trạng vui vẻ mà bay về Danh Kiếm Sơn Trang.

Từ nay, Hàn Linh Huyên sẽ không còn gặp lại người thanh niên tóc đỏ nữa chăng?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv