Viêm Thần

Chương 53: Hai chiêu diệt Đấu Vương



Bịch! Bịch!

Hai tên Đấu Vương Đại tinh không thể phi hành được nữa, di chứng từ Cường Đấu Đan kéo tới quá nhanh. Chúng đành phải đáp xuống mặt đất, tìm chỗ an toàn ẩn nấp, lòng thầm cầu mong chưa bị ai nhìn thấy, chỉ cần ba tháng trôi qua thôi là thoát nạn. Chúng nằm vật giữa những bụi rậm có vẻ kín đáo.

"Tên Lâm Hiên chết tiệt! Uổng công chúng ta theo hắn mà hắn lại bỏ mặc chúng ta.", một tên oán thán nghiến răng nghiến lợi.

"Trở về.....ta phải nghĩ kế giết hắn cho hả giận.", tên kia phụ họa.

"Đáng tiếc! Các ngươi không có cơ hội rồi!", vừa lúc này có thanh âm hài hước truyền đến.

"Ai?", hai tên Đấu Vương Đại tinh hoảng sợ quát lớn.

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Bụi cây tách ra, thân ảnh một người thanh niên tóc đỏ anh tuấn điển trai, miệng treo nụ cười nhàn nhạt xuất hiện. Còn ai khác ngoài Minh Tuấn?

Minh Tuấn đã theo dõi hai kẻ này từ nãy đến giờ, chờ thời cơ thích hợp sẽ xuất thủ.

"Không phải nói nhiều! Hãy nhớ ta là kẻ lấy mạng các ngươi!", Minh Tuấn nâng cánh tay, Viêm Thú Thánh Diễm theo đó mà bùng cháy.

"Nguyên khí? Nguyên Thú!", hai tên kia kinh dị.

Minh Tuấn ném đóa lửa màu đỏ đen, đóa lửa rơi xuống đất liền lan tỏa.

Phừng!

"Aaaaaaa......", hai tên kêu gào tê tâm liệt phế khi bị thiêu sống như vậy.

"Hái dược tiếp thôi!", hắn quay gót bước đi. Vài giây, đằng sau lưng người thanh niên đã là hai cục than bốc khói đen xì.

............

Chiều chiều, Minh Tuấn thu hoạch được khá nhiều, hơn ba trăm gốc thảo dược.

"Cũng nên quay về rồi! Số lượng này chắc đủ xài trong hai tháng."

"Gào......grừ......grừ......", đúng lúc này một con hổ vằn đi ngang qua bắt gặp hắn.

Minh Tuấn nheo mắt:"Nguyên Linh Sơ tinh! Muốn làm thịt ta hả?"

Con hổ là Nguyên Thú thực lực Nguyên Linh Sơ tinh đương nhiên sẽ săn những con mồi yếu hơn. Hắn mới có Đại Nguyên Sư Cực tinh không thể nghi ngờ bị hổ vằn coi như con mồi ngon lành.

Hổ vằn điều động Nguyên khí bật mạnh thân thể mà vồ tới, hai chi trước nhô ra những cái vuốt nhọn hoắt trông cực kì khỏe khoắn.

Minh Tuấn lười đánh nhau, tùy ý thổi một đoàn hỏa diễm nóng rực.

Phừng!

Chẳng cần nói cũng biết, hổ vằn bị nướng chín ngay, mùi thịt thơm lừng lan tràn khắp không gian.

"Chà! Chà! Ngọn lửa vừa rồi là gì vậy? Ngươi có thể cho bọn ta biết được không nhỉ?", tiếng nói với âm điệu bình thường cùng tiếng bước chân truyền vào tai người thanh niên.

Minh Tuấn nghiêm túc đứng thẳng người chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu.

Bước ra khỏi rừng cây từ bốn hướng bao vây lấy hắn là bốn thân ảnh Nhân Loại một nữ cùng ba nam. Vừa lên tiếng chính là nữ tử kia, dung nhan không có gì nổi bật cho lắm.

"Đấu Vương Sơ tinh!", hắn lẩm bẩm.

Đúng vậy! Bốn kẻ này đều có thực lực Đấu Vương Sơ tinh.

Một tên nam tử dáng người khá thấp, nói:"Hỏa diễm màu đỏ đen không phải Dị Hỏa! Không xuất hiện trên Dị Hỏa Bảng!"

Tên nam tử khác tiếp lời:"Nhưng ta cảm giác nó mạnh hơn Dị Hỏa!"



Tên nam tử cuối cùng nhìn khá thư sinh vuốt vuốt cằm:"Mang về làm quà cho Phái Chủ được đấy."

Nữ tử lại che miệng cười khẽ:"Ấy! Vậy sao được! Hay như vầy đi! Ai lấy trước thì là của người đó!"

Ba tên nam tử sáng mắt đồng ý ngay:"Tán thành!"

Hiển nhiên bốn kẻ này thuộc cùng một thế lực nhưng Minh Tuấn chưa biết thế lực nào. Bọn chúng có hứng thú với Viêm Thú Thánh Diễm, muốn giết người đoạt bảo.

Người thanh niên cười thầm. Viêm Thú Thánh Diễm đâu giống Dị Hỏa, là Thánh Hỏa bẩm sinh, là biểu tượng đặc trưng của Viêm Thú Tộc. Nếu như một thành viên Viêm Thú Tộc chết đi đương nhiên ngọn lửa đỏ đen sẽ biến mất.

Kiến thức bốn tên này quá mức nông cạn.

Chẳng thể trách chúng được! Tại hòn đảo xa xôi hẻo lánh này thì làm gì được nghe sự tích những chủng tộc hùng mạnh trên Đại Lục. Chúng chỉ biết rằng hắn sở hữu ngọn lửa mạnh mẽ và muốn đoạt lấy thôi.

"Ta lên đầu tiên!", tên nam tử sảng khoái cười ha hả, nhảy vọt đến Minh Tuấn, thô bạo xuất cước.

Bốn tên chẳng còn quan tâm đối thủ là Nhân Loại hay là Nguyên Thú nữa bởi vì trong mắt chúng, hắn thật nhỏ yếu.

Hiển nhiên vừa nãy Minh Tuấn nướng chín hổ vằn đã hiển lộ thực lực - Đại Nguyên Sư Cực tinh.

Đại Nguyên Sư Cực tinh tương đương Đại Đấu Sư Cực tinh thì làm gì có cửa trước Đấu Vương cơ chứ.

Minh Tuấn gồng tay phải, Nguyên khí cuồn cuộn tuôn trào, ánh mắt bắn ra sát khí:

"Ngươi sẽ phải hối hận vì dám khinh thường địch nhân! Vương Thuật Sơ tinh - Phá Thạch Quyền!"

Cánh tay vung mạnh nhất quyền tiếp đón đòn cước của đối thủ.

Ầm! Phừng!

Quyền cước va chạm. Hỏa diễm nóng rực từ đầu quyền bắn ra bao bọc tên nam tử, hung hăng mà thiêu đốt.

"Aaaaaaaa.......", tên nam tử hét thảm một tiếng bay ngược ra sau như tấm giẻ rách không hơn không kém.

Chưa dừng lại ở đó, Minh Tuấn vồ tới nhất trảo:"Vương Thuật Sơ tinh - Viêm Thú Trảo!"

Trảo lửa mang hỏa diễm ngập trời cứ thế mà tới chụp trực diện lên người đối thủ trấn áp gã xuống mặt đất.

Phừng! Rầm! Phừng!

Đại địa nứt ra vài đường rãnh nho nhỏ, hơi hơi lõm vào một tý. Tên nam tử đau đớn vì bỏng rát quằn quại vài cái thì bất động luôn.

Người thanh niên thu về hỏa diễm mang nhiệt độ cực cao lại mở miệng bằng giọng lạnh lùng tựa hàn bằng ngàn năm:"Đến lượt các ngươi rồi! Đứa nào muốn chết tiếp đây!"

Ba kẻ còn sống đứng ngây người trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm cái cục đen thui ở trên mặt đất. Bọn chúng hoài nghi đây có lẽ nào là đang trong mơ không? Chuyện gì vừa xảy ra? Chuyện gì vậy?

Một con Nguyên Thú thực lực Đại Nguyên Sư Cực tinh hai chiêu hạ sát Đấu Vương Sơ tinh Nhân Loại. Quá mức kinh khủng! Kinh khủng cả về thiên phú lẫn chiến lực.

Chúng thề từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới nay chưa từng gặp qua kẻ nào đáng sợ như Minh Tuấn cả.

Ấy.....đừng so sánh xác sống dạo nọ với tên nam tử vừa bị người thanh niên giết chết. Mặc dù thực lực cả hai có vẻ ngang nhau song thời điểm xung đột lại khác nhau.

Hắn đấu với xác sống lúc đấy vừa mới tấn cấp thành Nguyên Vương, Nguyên khí và cảnh giới chưa ổn định nên sẽ gặp khó khăn đôi chút.

Còn đấu với tên nam tử thì đã qua hai tháng kể từ khi đột phá rồi, hắn đã quen với sức mạnh mới, diệt đi Đấu Vương Sơ tinh khá dễ dàng tuy sẽ mất chút thời gian.

Về phần tên nam tử tại sao lại chết trong hai chiêu ư? Đấy là do gã quá tự tin vào bản thân, khinh thường đối thủ. Gã đã sai lầm ngay từ tư tưởng như thế không chầu Diêm Vương mới lạ.

"Dốc toàn lực đi! Con Nguyên Thú này không dễ xơi đâu. Cả ba cùng tấn công.", nữ tử nghiêm túc nói.

"Lên!", cả ba cùng hô!

Bọn chúng ập đến từ ba phía, Đấu khí đại thịnh, quyền cước hung tợn mà xuất.

"Vương Thuật Sơ tinh - Phân Giang Cước!"



"Vương Thuật Sơ tinh - Liệt Địa Cước!"

"Vương Thuật Sơ tinh - Phục Hổ Quyền!"

Ba chiêu mạnh mẽ mà tới. Một chiêu như có thể đạp gãy giang, phân đôi hà, dưới chân giang hà phân liệt. Một cước lại như có thể đá sập đại địa rộng lớn, hủy diệt mặt đất bao la. Một quyền mang đầy uy lực, chứa lực lượng chế phục mãnh hổ. Không chiêu nào yếu cả.

Chiêu chưa tới nhưng khí thế đã làm gió lớn nổi lên như cơn bão to quật bật gốc năm sáu cái gây lớn gần đó.

Đối mặt với ba đòn tấn công, ánh mắt và khuôn mặt Minh Tuấn cực kì nghiêm túc, Viêm Thú Thánh Diễm bao bọc quanh thân như một bộ giáp bằng lửa đỏ đen, tung vung liền tam chưởng:

"Vương Thuật Sơ tinh - Viêm Thú Chưởng!"

Ầm! Ầm! Ầm! Răng rắc! Răng rắc!

Chưởng đối cước! Quyền đối chưởng!

Sóng xung kích quét ngang làm mặt đất nứt nẻ nhiều đường rãnh lớn vô cùng.

Hai chân Minh Tuấn lún sâu trụ vững, cánh tay hơi run run. Ba kẻ kia thì bật lùi lại cũng đau nhức vài chỗ.

Đợt tấn công thăm dò thứ nhất xem như không bên nào hơn bên nào. Thăm dò bằng toàn lực.

Lần này, hắn chủ động công kích lao tới nữ tử như mũi tên dời dây mà xuất quyền.

Nữ tử lợi dụng ưu thế Đấu Vương bay vọt lên trời. Đồng thời, hai tên nam tử một thấp một thư sinh cũng xông đến mà thô bạo ra đấm nhắm vào lưng người thanh niên tóc đỏ.

Minh Tuấn quay phắt thân thể xòe lòng bàn tay đón nắm đấm kia.

Phừng! Xạt! Xạt! Xạt! Xạt! Xạt!

Hắn liên tục lùi ra sau, hai chân cày lên hai cái rãnh tương đối dài. Nhưng đầu nắm tay đối phương cũng bị Thánh Hỏa làm cho bỏng rát phần nào.

"Chết đi!", nữ tử lúc này lại lao xuống hung hăng xuất cước.

Minh Tuấn hít sâu một hơi đầy phổi, phun lửa:

"Vương Thuật Sơ tinh - Viêm Thú Hống!"

Phừng! Phừng! Phừng! Phừng!

Hỏa diễm mang hai màu đỏ đen thiêu đốt mà lên.

Nữ tử chưa đạp trúng đối phương đã bị Viêm Thú Thánh Diễm bao trùm. Đấu khí chỉ đánh tan mấy phần Thánh Hỏa thôi, không thể triệt tiêu toàn bộ được.

"Aaaaaa.......", nữ tử kêu gào vội vàng bay cao thật cao tránh đi hỏa diễm.

Đến lúc xuất hiện nhìn thật thảm làm sao! Quần áo tả tơi chẳng khác gì cái giẻ lau nhà, đầu tóc thì rối bời cháy xén như ăn xin, chỗ da thịt không được y phục che đậy bị bỏng rất ghê.

"Khốn kiếp! Con Nguyên Thú kia! Ta nhất định phải băm vằm ngươi ra.", nữ tử rít gào qua kẽ răng tựa tiếng hú của lệ quỷ.

Nếu bình thường......Đây là nếu bình thường nhé......Minh Tuấn sẽ nói: Lũ các ngươi tấn công ta trước còn kêu gào cái gì, muốn giết người đoạt bảo thì phải có giác ngộ bị giết ngược.

Nhưng không! Hắn chẳng bao giờ thốt ra câu đó. Nói câu đấy có khác nào đang tự sỉ vả chính mình!

Ở cái thế giới này.....làm quái gì có chuyện: người không phạm ta, ta không phạm người? Mấy thằng nói câu này toàn mấy thằng mõm! Nắm đấm thằng nào to thằng đó mạnh. Đơn giản vậy thôi!

Thậm chí......chính bản thân hắn cũng đã từng đi cướp đồ của người khác rồi đó thôi! Lúc cướp Huyền Hoàng Hỏa trong tay Lạc Gia Thành ấy!

Cái thế giới này.....chỉ có sống để mà về sau không phải hối hận mới là chính đạo.

Tất nhiên, Minh Tuấn chẳng phải ma đầu hay thuộc loại cùng hung cực ác, đồ sát triệu triệu sinh linh trong chớp mắt. Song hắn cũng chẳng thuộc loại dễ bị bắt nạt hay hiền lành gì.

Thử hỏi có nhân vật đỉnh cao nào dám vỗ ngực tuyên bố: Tay ta chưa từng dính máu không?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv