Minh Hương và Minh Tuấn đi theo hai tỷ muội Thiến Băng Vân về nhà, khoảng tiếng sau là tới nơi. Tộc Thiến ở trong hang đá khá kín đáo. Tộc Thiến không nhiều thành viên đâu, tầm gần trăm người thôi, bộ lạc nhỏ mà.
Thiến Mộng Vũ tìm kiếm một hồi chẳng thấy bộ quần áo nào ưng ý với phu quân mình, nàng đành tự tay may vài bộ khác. Phải nói Thiến Mộng Vũ và Thiến Băng Vân rất khéo léo ở khoản này. Một ngày sau, Minh Hương và Minh Tuấn có y phục mặc rồi.
Bốn người kéo nhau tới nơi mọc nhiều thảo dược trong lời Thiến Băng Vân. Kỳ thật chỗ đó nàng tình cờ phát hiện ra cách đây hai ngày khi đang tìm hái cây thuốc về cho tộc, nàng chưa kịp nói với Tộc trưởng, tức cha nàng đã bị bộ lạc của Vệ Linh tấn công.
Chỗ này khá xa, cách nơi ở Thiến Tộc chừng tám cây số.
Gần tới nơi, mùi thơm dịu nhẹ của thảo dược bay theo gió tràn vào mũi đám người, họ không tự chủ được hít sâu một hơi.
"Thật sảng khoái!"
Đầu óc bốn người như minh mẫn hẳn ra, máu tuần hoàn nhanh hơn, mạch năng lượng vận chuyển trôi chảy trơn chu hơn.
"Có thảo dược cấp cao.", Minh Tuấn lẩm bẩm nói.
Vạn năm trước hắn đâu chỉ tu luyện Nguyên khí mà còn đọc sách, tìm hiểu về các loại thảo dược, đan dược, dược tề, các thủ pháp khi chế dược, luyện dược sư. Vậy nên khi ngửi hương thơm là Minh Tuấn biết có dược thảo cao cấp, ít phải tới Địa Phẩm Cực tinh.
Duy nhất một điều rằng hắn chưa bao giờ tự tay luyện dược cả, có thể nói lý thuyết đầy mình nhưng thực hành thì không.
Càng tới gần, mùi linh dược tỏa ra càng đậm khiến bước chân họ nhanh hơn, khẩn trương hơn.
"Nhiều quá!", Thiến Mộng Vũ bật thốt lên.
Trước mắt cả đám là một mảng lớn thảo dược, mọc quanh các gốc cây, một số ký sinh nữa. Rất nhiều.
"Nhiều vậy hái sao hết đây.", Thiến Mộng Vũ hưng phấn chạy ùa vào giữa mảng linh dược, bàn tay nhỏ nhắn nhen nhẹn hái ngay một gốc.
Đúng vậy! Bọn họ không hề có chỗ chứa.
Minh Tuấn dựa theo mùi hương bước tới nơi Địa Phẩm Cực tinh thảo dược mọc. Ba nàng chia nhau ra thu hoạch, hái được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hắn đi đến trước một cái cây không cao lắm, giữa thân cây ký sinh hai gốc linh dược Địa Phẩm Cực tinh. Đây là hai bông hoa thân cao mười phân, ba cánh tương ứng với ba màu là đỏ, vàng, lam.
"Tam Sắc Hoa - Địa Phẩm Cực tinh thảo dược. Khá tốt."
Năng lượng ẩn chứa trong Tam Sắc Hoa tương đối lớn lại không cuồng bạo, bất kể cấp độ nào đều có thể phục dụng. Hiệu quả rõ rệt nhất khi Nhân Loại tu vi Đấu Sư và Nguyên Thú tu vi Nguyên Sư. Bởi thực lực cao hơn nữa thì tác dụng sẽ giảm đi, thấp quá thì hao phí năng lượng.
Minh Tuấn đưa tay tính hái hao gốc hoa này.
"Dừng lại! Không được hái."
Âm thanh trầm trầm của một người đàn ông vang lên làm bàn tay hắn khựng lại, quay đầu liếc qua. Chỉ thấy một nhóm tầm hai mươi người, ăn mặc quần áo bình thường, tay mang theo giỏ, tay cầm vũ khí, khá hung hãn.
"Tất cả thảo dược ở đây đều là của bọn ta. Một gốc ngươi cũng không được mang đi.", tên đàn ông râu ria xồm xoàm lên tiếng, gã là đầu lĩnh đám này.
"Đúng vậy! Cút đi ngay! Hoặc không đừng trách bọn ta động thủ.", tên đứng bên cạnh tiếp lời.
Minh Tuấn lười nói nhảm, kì thực đám này hắn không để vào mắt, chẳng khác gì sâu kiến, hái xuống hai gốc Tam Sắc Hoa, để vào trong ngực, xoay người rời đi. Từ đầu tới cuối thái độ rất hờ hững, xem bọn chúng như tàng hình, chẳng thấy gì hết.
Gã đầu lĩnh thấy vậy, mặt đỏ bừng, tức giận, quát to:"Gan lắm! Tốt! Đã vậy giết!"
Gã tỏa ra sức mạnh, tu vi đạt tới Đấu Sư Trung tinh, còn cao hơn Vệ Linh một bậc, đao bên hông lắm chặt, tính xông tới.
Minh Tuấn vẫn cứ bước đi như không. Nói thật hắn luôn có sự cao ngạo, cao cao tại thượng, coi thường kẻ yếu, bởi hắn đã từng đứng trên triệu triệu sinh linh, là Thiếu chủ của Viêm Thú Tộc hùng mạnh và cao quý, mấy tên này hắn không thèm chấp. Tất nhiên sự kiêu ngạo này chỉ thể hiện ra với địch nhân, với thê tử hắn thì không bao giờ có chuyện đó.
"Phu quân! Phu quân!", vừa lúc này, Minh Hương chạy tới, nàng nghe bên này có tiếng ồn ào gì đó.
Nàng tới, hai mươi tên này trợn mắt há hốc mồm, vài tên chảy ra cả nước dãi. Minh Hương trong mắt bọn chúng quá đẹp, thân người thành thục mê hoặc, mái tóc búi cao rất trưởng thành, da trắng nữa. Thật sự quyến rũ chết người.
Gã đầu lĩnh nuốt nước miếng, nói:"Đây là thê tử ngươi sao? Nếu ngươi...."
Chưa kịp nói hết câu, một đoàn lửa nóng đã phóng thẳng tới trước mặt gã. Ngọn lửa rất nóng màu đen và đỏ, quỷ dị thôi rồi, mạnh mẽ khiến gã run sợ đến nỗi trơ mắt nhìn, chẳng vung đao được lên cả. Đúng là Viêm Thú Thánh Diễm rồi.
Phừng!
Viêm Thú Thánh Diễm nháy máy thiêu cháy gã râu ria xồm xoàm thành hư vô, một chút cặn cũng chả còn, đến chết không kêu ra được thành tiếng.
Người vừa ra tay chính là Minh Tuấn. Hắn rất khó chịu kẻ dám đánh chủ ý vào vợ mình.
Minh Hương hơi ngây người một chút, sau đó khéo môi mỉm cười, trong lòng rất xúc động.
Minh Tuấn nổi lên sát ý kinh khủng, hai tay bốc cháy Viêm Thú Thánh Diễm khiến không khí quanh thân vặn vẹo. Đám còn lại nhìn thấy thế liên tục lui về sau, chân run cầm cập, chiến ý mất hết.
"Ngươi! Ngươi có biết chúng ta là ai không? Chúng ta là người của Hắc Hổ Trại đó. Đắc tội Hắc Hổ Trại ngươi chết chắc.", một tên lớn tiếng đe dọa.
Hắn thì lại chẳng để ý tới, bàn tay vung chưởng, hỏa diễm đỏ đen phóng ra bao vây đám còn lại vào trong. Vài tiếng gào thét kêu la, nháy máy cả đám hóa thành không khí. Rất nhanh và gọn! Mặt đất chỗ bọn chúng đứng bốc cháy xèo xèo, hóa thành một mảnh đất chết.
Thiến Băng Vân và Thiến Mộng Vũ nghe được động tĩnh bên này, vội vàng chạy tới.
"Có chuyện gì vậy?", Thiến Băng Vân lên tiếng hỏi.
"Một vài con chuột đó mà.", Minh Hương cười nói.
Bốn người rời đi ra chỗ khác hái thảo dược.
Minh Tuấn chợt hỏi:"Băng Vân, Mộng Vũ, hai nàng có biết gì về Hắc Hổ Trại không?"
Nghe hắn hỏi thế, Thiến Băng Vân mặt biến sắc, lắp bắp:"Chẳng nhẽ...chẳng nhẽ chàng vừa đánh nhau với người của Hắc Hổ Trại."
Hắn gật đầu xác nhận.
Thiến Mộng Vũ liền nói ngay:"Hắc Hổ Trại khá có tiếng tăm tại nơi này, Trại chủ là Đấu Sư Cực tinh tương đối mạnh, thành viên Trại nhiều lắm tầm sáu trăm người cơ. Bộ tộc ven biển nào gặp Hắc Hổ Trại cũng phải tránh xa, không thì rước họa vào thân."
"Thật không ngờ Hắc Hổ Trại cũng tìm ra nơi này.", Thiến Băng Vân lo lắng.
Thực chất, ngay vừa rồi, Hắc Hổ Trại vô tình phát hiện ra thôi, bọn chúng vội vàng quay về bẩm báo xong lấy đồ đựng kéo nhau xuống thu hoạch lại cùng lúc đụng phải bốn người Minh Tuấn. Quá xui xẻo rồi!
Hắn hơi trầm xuống một tí, thực lực hiện tại của hắn là Nguyên Sư Sơ tinh, đối đầu với kẻ tu vi Đấu Sư Cực tinh tương đương Nguyên Sư Cực tinh không phải không được, tuy nhiên sẽ khó khăn đây.
Thuật hắn cũng chỉ thi triển được đến Thiên Phẩm Cực tinh, có lẽ đủ sử dụng rồi.
Minh Tuấn và tứ nữ nhớ được rất nhiều Thuật, thậm chí còn có Thuật phẩm rất cao, nhưng chưa thể đủ trình độ thi triển ra. Nếu cố tình bạo thể là điều chắc chắn.
"Được rồi! Tách nhau ra hái thảo dược tiếp nào.", hắn nói.
Đám người kia chết đi, tin chắc rằng Hắc Hổ Trại sẽ không kéo người xuống ngay đâu, dù sao giờ mới là sáng sớm mà. Tầm hai ba ngày chưa thấy tăm hơi đoàn hái dược, Hắc Hổ Trại mới thấy lạ mà cử người đi xem thế nào. Vậy nên bốn người cứ tiếp tục bình tĩnh hái thảo dược thôi.
Đến tầm giữa trưa, Minh Hương gọi mọi người lại, nàng tìm thấy bốn cây Hấp Nhiệt Thảo - Địa Phẩm Cực tinh dược. Chỉ có tác dụng với Đấu Sư hoặc Nguyên Sư.
Cây linh dược này có khả năng đẩy nhanh tốc độ hấp thu linh khí trời đất trong thời gian ba tiếng, tuy nhiên kẻ phục dụng phải chịu một nhiệt lượng khá lớn, có thể hấp chín người luôn.
Nếu tu vi thấp hơn hoặc cao hơn Đấu Sư hoặc Nguyên Sư, dù chịu được nhiệt lượng cũng chẳng có gì xảy ra, không hề hiệu quả.
Thiến Mộng Vũ và Thiến Băng Vân hiện tại chẳng dùng được, duy nhất chỉ Minh Hương là có thể thôi.
"Nàng tìm nơi nào dùng luôn Hấp Nhiệt Thảo đi.", Minh Tuấn nói.
Minh Hương hơi lưỡng lự chút sau đó nghe theo lời hắn, kiếm một cái hang động gần đó, ngồi khoanh chân, nuốt xuống một gốc cây nhỏ hai lá, chính là Hấp Nhiệt Thảo.
Linh dược vào vào bụng hóa ngay thành luồng hơi nóng lan tràn khắp mọi ngóc ngách cơ thể, đẩy nhanh quá trình tu luyện, hấp thu linh khí đất trời. Là một thành viên Viêm Thú Tộc, sở hữu Viêm Thú Thánh Diễm mạnh mẽ, luồng nhiệt lượng này chẳng đáng là gì, vẻ mặt Minh Hương không những không nhăn nhó còn hiện ra chút thoải mái giống như thể đang ở trong phòng sông hơi vậy.
Thiến Mộng Vũ và Thiến Băng Vân tiếp tục hái dược. Minh Tuấn đứng ở bên ngoài hang động canh chừng, không cho bất kì kẻ nào tới gần phá nàng.
Ba tiếng sau, Minh Hương rốt cục dùng hết dược liệu trong một cây Hấp Nhiệt Thảo, tuy nhiên tu vi chẳng tăng lên mà càng thêm cô đọng. Nếu đổi lại là kẻ khác không biết chừng sẽ đột phá một tiểu cảnh đấy, nhưng năng lượng của nàng gấp hai lần bình thường cơ, lên cấp có phần hơi hơi khó xíu.
Nàng tiếp tục dùng thêm một cây Hấp Nhiệt Thảo.
Thời gian trôi qua, Minh Hương rốt cục đột phá Nguyên Sư Trung tinh, sức mạnh thêm phần lợi hại.
Minh Tuấn bước vào trong hang động thấy nàng đẫm mồ hôi, ướt hết cả cái áo. Y phục dính sát vào cơ thể nàng làm lộ ra từng đường cong man diệu. Mồ hồi cùng hơi thơm thân thể Minh Hưởng tỏa ra chẳng hề khó chịu, ngược lại thêm phần quyến rũ.
Hắn nhìn nàng không chớp mắt, tự dưng thân thể nóng lên, hơi thở lại hơi dồn dập một chút.
"Nàng đẹp quá!", hắn mở miệng khen.
Minh Hương thẹn thùng đỏ mặt.
Hắn tiến tới gần nàng, bàn tay cởi ra cái áo, nói:"Hôm nay ta muốn nàng chính thức trở thành của ta."
Hắn từ khi đáp lại tình cảm của tứ nữ, các nàng luôn sẵn sàng cho việc này, nhưng lại ngại ngùng chẳng dám chủ động nói ra.
Minh Hương thấy hắn muốn mình, nàng đương nhiên vui sướng, rất vui luôn, nàng luôn mong chờ ngày này, luôn muốn Minh Tuấn biến mình thành của hắn, song hoàn cảnh hơi hơi không được tốt cho lắm.
"Ở đây sao chàng? Có ổn không?", Minh Hương xấu hổi hỏi.
Nàng sợ kẻ nào thấy thì không hay.
Hắn khẳng định:"Yên tâm! Quanh đây chẳng có ai đâu."
Nói rồi, Minh Tuấn bước đến ôm lấy Minh Hương.