*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Vi Sinh Noãn
(Mặt rồng đằng sau cùng là En Shou, Medusa là Ri Seishuu, mặt sư tử là Kakuton Shuu, ông béo góc dưới là Gaku Kin. Uhm, chính giữa là main chính - anh En!!!)
Đại Hoàng tử điện hạ của Đế quốc Kou - Ren Kouen thống nhất Bình nguyên Cực Đông chiến thắng khải hoàn, trong mắt người ngoài thì đây là thời điểm nên thỏa thuê đắc ý, khí phách hăng hái, nhưng từ sau khánh công yến, Đại hoàng tử điện hạ lại không về vương phủ cho an nhàn thoải mái, mà quay lại quân doanh không chịu ra, khiến những kẻ quyền quý muốn kết thân với Đại Hoàng tử điện hạ không với đến được. Mọi người chẳng hiểu ra sao, đành phải nói là Hoàng tử điện hạ cần cù tự hạn chế.
Shuu Kakuton (tự cho) là biết nội tình và Ri Seishuu nhìn thiếu chủ nhà mình mỗi ngày ăn không ngồi rồi ở quân doanh, lật tới lật lui thẻ tre, hổ thẹn vì không phân ưu được cho thiếu chủ. Vì thế hai người chụm đầu thương lượng xem nên làm thế nào để giúp thiếu chủ gỡ bỏ khúc mắc.
Gaku Kin nhìn Shuu Kakuton và Ri Seishuu lén lút thì sinh nghi, tóm cổ cả hai ra. Hai người kia thấy não Gaku Kin hoạt động tốt hơn mình, nên một năm một mười kể hết cho đối phương nghe.
"Thiếu chủ và Raku điện hạ?" Gaku Kin vuốt cái cằm nhẵn, nhăn mày, "Nói Raku điện hạ có ý với thiếu chủ thì ta còn tin, nhưng mà thiếu chủ có vẻ không giống người sẽ lo những việc nhỏ nhặt như vậy. Ngài ấy muốn nạp thì nạp, ai dám nói ra nói vào, càng đừng nói Raku điện hạ lệ thuộc thiếu chủ, vốn đã là người của ngài ấy."
Gaku Kin tỏ vẻ rất nghi ngờ Shuu Kakuton và Ri Seishuu. Hai người nghe Gaku Kin phân tích cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng chuyện cảm xúc của thiếu chủ khác thường từ sau khi từ Vương phủ về thì phải giải thích thế nào?
"Không biết đến Vương phủ hỏi à hai thằng ngốc kia!" Gaku Kin tuy giáo huấn Shuu Kakuton và Ri Seishuu như thế thôi, nhưng thực ra hắn cũng không tự tin lắm đâu. Hành tung của thiếu chủ há là chuyện họ có thể tìm hiểu.
Cuối cùng ba người chột dạ nghĩ ra một "cách hay", lấy lý do thiếu chủ tìm đồ bị mất lừa En Shou thành thật đi Vương phủ, còn dặn dò hắn phải lưu ý biểu hiện của Raku điện hạ.
****
Raku Konan ngủ một giấc mỹ mãn, sáng hôm sau tỉnh lại thì đã quên sạch hành vi vỗ lễ đêm hôm trước, tâm tình cũng thông suốt rộng mở hơn nhiều.
Tuy cô phát hiện thái độ của đám thị nữ càng vi diệu, nhưng cô quy kết lên người Ren Kouen hôm qua về quân doanh không chịu ra kia.
Nhưng mà sự xuất hiện của En Shou khiến Konan nhận ra rằng, nhất định đã xảy ra một vài việc khó khăn nào đó lúc cô không hề hay biết.
En Shou làm người trung hậu, không giỏi che dấu, Konan quanh co lòng vòng hỏi hai câu, đã biết hắn không phải tuân lệnh Ren Kouen, mà là bị Gaku Kin giao phó chạy tới thám thính tình hình. Cô làm bộ không phát hiện hành động âm thầm quan sát bản thân của En Shou, bất động thanh sắc tiễn hắn đi đi, sau đó gọi thị nữ Teiran phụ trách chăm sóc cuộc sống hằng ngày ở biệt uyển của mình tới.
"Buổi tối ngày khánh công yến đó......" Konan cố tình nói chậm, quả nhiên, Teiran nghe xong thì căng thẳng, cúi đầu càng thấp.
"Ta hình như uống quá nhiều, làm rơi đồ cũng không biết, ngươi có thấy không?"
"Không biết Raku điện hạ rơi cái gì?"
"Là cái gù trên kiếm của Kouen-sama. Kouen-sama giao cho ta bảo quản giúp ngài ấy, nếu đánh mất nó, ta sẽ rất băn khoăn."
"Nô tỳ chưa từng thấy......" Teiran rối rắm một lát, mới hạ quyết tâm cắn răng nói ra, "Đêm đó Raku điện hạ vẫn luôn uống rượu trong đình, Hoàng tử điện hạ hồi phủ cũng đến đình, nhóm nô tỳ đều lui xuống, là Hoàng tử điện hạ đưa Raku điện hạ về phòng, cho nên......"
"Nếu lúc ấy rơi Kouen-sama sẽ phát hiện, ta đã biết, cảm ơn cô, cô đi làm việc đi." Konan cười dịu dàng, một tiếng "Cảm ơn" làm Teran sợ hãi liên tục nói không dám.
Khi Teiran lui ra, Konan mới dám dỡ xuống ngụy trang giả vờ trấn định của mình.
Raku Konan vỗ trán thở dài. Quá tệ rồi, cô không dám đoán buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Cô nên làm như thế nào mới có thể giải quyết xong việc bây giờ?
Nam nhân muốn gió được gió muốn mưa được mưa kia, nếu nói anh vì tránh cô mà trốn trong quân doanh không ra, Konan cũng không dám tin. Cùng lắm cô chỉ là một thuộc hạ dùng quen tay thôi, không dám nghĩ mình sẽ đứng bên Ren Kouen, Ren Kouen cũng không coi trọng cô đến mức suy xét đến suy nghĩ của cô, đặt cô lên trước mình đứng sau.
Ren Kouen ở lại quân doanh tất nhiên có suy xét của chính anh, nhưng Konan chỉ có thể nói phần lớn là nguyên nhân của chính anh, cô không dám nói Ren Kouen có bị mình ảnh hưởng hay không.
Uống say thì nói thật, không nhất định là nói láo, nhưng lại không thể không nghĩ nhiều. Nếu cô đã nói ra tâm tư nho nhỏ không muốn thừa nhận, không dám thừa nhận, lại vô số lần muốn bóp chết của mình, cô lại nên đối mặt với Ren Kouen thế nào đây?
Người nên trốn không phải hẳn là cô sao? Nhưng ngược lại cô còn phải đến khuyên nam nhân đã quyết là không thể lay động kia?
Thôi, ai bảo cô ở lập trường như vậy, dù phải lùi bao nhiêu bước, cô cũng cần phải đi gặp Ren Kouen. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, cần gì phải kéo dài.
Konan giấu những cảm xúc suy sụp xong, vỗ vỗ mặt mình cho phấn chấn tinh thần, cởi váy áo phức tạp hoa lệ trong Vương phủ đi, thay trang phục gọn gàng đơn giản thường ngày, ra cửa còn cười minh diễm với Teiran đang kinh ngạc.
"Chuẩn bị ngựa cho ta."
"A? Từ từ, Raku điện hạ! Đã qua dậu chính ( 6 giờ chiều ), ngài ngày mai lại ra cửa......" Tei Ran chạy chậm đuổi kịp Raku Konan đang bước nhanh về phía trước, muốn khuyên người có vẻ đột nhiên bị mê choáng kia.
"Ta có việc gấp cần tìm Kouen-sama, không cần hỏi nhiều, lập tức đi chuẩn bị ngựa."
"...... Vâng."
Quả nhiên tên tuổi của Ren Kouen dùng rất tốt!
Đầu bên kia, En Shou vừa từ Vương phủ trở lại quân doanh phía tây Đế đô, đã ngay lập tức bị Gaku Kin, Shuu Kakuton, Ri Seishuu vây quanh, dò hỏi tình hình hắn quan sát được.
En Shou thành khẩn tỏ vẻ Raku điện hạ rất bình thường, không khác gì lúc còn ở quân doanh.
"Nữ nhân kia không có vấn đề, vậy thiếu chủ làm sao vậy? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Ri Seishuu rất nôn nóng vì tình huống không manh mối này.
"Để ta nói cho các ngươi bây giờ nên làm gì?" Giọng nói mang theo tức giận đột nhiên vang lên, làm bốn người đều kinh hãi, lập tức xếp thành hàng, quỳ xuống hành lễ trước mặt Ren Kouen đang tức giận.
Nhìn mấy thuộc hạ đang giấu mình sau thân hình cao lớn cường tráng của En Shou, nghe được mấy thuộc hạ trung tâm dám làm lơ quân kỷ giả truyền mệnh lệnh của mình, Ren Kouen không phải tức bình thường. Vượt giới hạn chính là tử tội, đây là lỗi mà thuộc hạ của anh nên phạm sao!
"En Shou ở lại, ba người các ngươi, 40 quân côn, lăn!"
Gaku Kin, Shuu Kakuton, Ri Seishuu ngoan ngoãn lăn đi chịu phạt, En Shou cũng sợ lắm nhưng lại phải một mình đối mặt với Ren Kouen âm trầm không nói.
"Thiếu chủ......" Ngài có thể xử thuộc hạ thống khoái được không?
"Ngươi gặp Konan?"
"Vâng." En Shou thành thật báo cáo lại toàn bộ, báo cáo xong lại kinh ngạc phát hiện sát khí của thiếu chủ nhà mình hơi giảm rồi.
En Shou đôn hậu thành thật ép mấy ý tưởng đang nổi lên trong đầu mình xuống, hắn không nên biết quá nhiều.
"Tuy rằng người không biết không có tội, nhưng chung quy cũng phạm vào quân kỷ, giảm một nửa đi."
****
Lúc Raku Konan tới quân doanh, bốn người vừa bị đánh quân côn xong.
Các binh lính chấp hành trượng hình căn bản không biết bốn vị đại nhân phạm lỗi gì, nhưng vẫn tận chức trách đánh bọn họ đến tàn nhẫn.
Raku Konan thấy trường hợp này thì cả kinh. Ba người hợp mưu và một người chấp hành đều ở đây, người mới vừa gặp cô đã bị đánh, đây là muốn ra oai phủ đầu với cô đấy à?
Chẳng lẽ cô nói hết cho Ren Kouen về nỗi hận mất nước? Nhưng cô đâu có hận Kouen đến vậy, Kouen cũng không đến mức so đo những chuyện trước giờ anh không để ý đâu?
Không đúng không đúng, cô tới quân doanh chỉ là chợt nảy lòng tham, Ren Kouen sao có thể đoán được, chuyện này không liên quan đến cô.
Raku Konan lắc lắc đầu, vứt hoảng loạn dư thừa ra ngoài, trực tiếp đến Diễn Võ Trường. Dựa theo lệ thường, thời gian này Ren Kouen hẳn đang ở Diễn Võ Trường, kết quả Konan lại vồ hụt.
Ở trong phòng xem thẻ tre à?
Raku Konan hơi lùi bước. Nên đi không...... Phòng của Ren Kouen.
Raku Konan cuối cùng vẫn đi. Nếu tới, cô muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, nếu bây giờ rời đi, sau này...... Cô đâu còn dũng khí đến nữa đây.
Phòng của Ren Kouen ở cạnh tiết đường dùng để xử lý quân vụ, độc lập thành viện, có thể đi từ cửa sau vòng qua trọng địa quân sự tới tiết đường. Raku Konan đứng ở cửa một lúc lâu, điều chỉnh lại cảm xúc một lần, vứt hết suy nghĩ lung tung ra ngoài, hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Sau đó Raku Konan nghẹn hơi, mặt đỏ bừng.
"Kou Kou Kou Kou...... Kouen-sama! Ngài đang làm gì!"
Nửa người trên của Ren Kouen trần trụi, đang cầm thùng nước dội từ đầu tới chân, thân thể rắn chắc cân xứng bị nước xối ướt nhẹp, có vẻ tinh tráng và dương cương khác thường.
Raku Konan nhanh chóng xoay người che mặt. Nếu cô không thay quần áo thì tốt rồi, ống cung trang to rộng hoàn toàn có thể giúp cô giấu mình, trốn khỏi trường hợp xấu hổ này.
Phản ứng của Ren Kouen lại bình đạm, ăn ngay nói thật trả lời vấn đề của Raku Konan: "Ta đang tắm rửa."
"Tắm, tắm rửa vì sao lại ở trong sân chứ!"
"Gần giếng."
"Ôi? Tắm nước lạnh sao? Không đúng, không phải vấn đề này, ở trong sân sao lại, sao lại......" Konan nói chuyện cũng run run, còn lắp bắp không nói được thành lời.
"Ngươi cảm thấy còn ai khác ngoài ngươi dám trực tiếp xông vào?"
Lời Ren Kouen nói mang theo trêu chọc, làm Raku Konan hoảng hốt, cách nói chuyện sao nghe có vẻ sai sai?
Tuy rằng trong lòng hơi dựng lông, nhưng Konan lúc này không có nhiều sức lực suy nghĩ những chuyện này, mặt nóng cháy, mà Ren Kouen còn chế nhạo cô.
"Xin, xin lỗi, Kouen-sama! Thường ngày đều là Kouen-sama truyền triệu ta, nên dưỡng ra tật xấu không gõ cửa, ta sẽ chú ý sửa lại!"
"Ừ." Ren Kouen đồng ý, nhìn Konan chỉ biết đứng ở cửa ngượng ngùng mà không biết trốn, ý niệm trong đầu mấy ngày nay càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
"Konan." Giọng Ren Kouen đột nhiên trầm xuống, làm Konan giật mình một cái, vội vàng đáp "Có".
"Đi ra ngoài."
"Hả? Rất xin lỗi, Kouen-sama!" Được Ren Kouen nhắc nhở, Konan mới tỉnh ra, cô phải sớm nên chạy trốn chứ.
"Mười lăm phút nữa lại tiến vào." Ren Kouen nói thêm một câu trước khi Konan bỏ chạy.
"Còn phải vào sao?" Giọng Konan lại bắt đầu run lên.
"Không phải ngươi có việc tìm ta sao?"
"Ta, ta, lát nữa ta đến thỉnh tội với Kouen-sama!" Konan chạy trối chết.
Nhìn bóng dáng kinh hoảng chạy trốn của Konan, Ren Kouen đột nhiên cảm thấy phiền muộn mấy ngày nay đều tan biến, tâm tình thật vui sướng.
Vì thế Raku Konan chạy cách xa cửa chưa đến 20m thì nghe bên trong truyền đến tiếng cười to đầy thống khoái, cô cảm thấy hình như cô cũng bị đánh quân côn, cả người đều không tốt.
Ren Kouen trêu đùa người khác, thật là đáng sợ.
Mười lăm phút sau, Ren Kouen thay một bộ thường phục đơn giản tùy ý, thích ý ngồi trên ghế xem thẻ tre. Raku Konan ngồi ở dưới, liều mạng dùng tách trà che dấu sự khẩn trương bất an của mình; cô vừa nhìn Ren Kouen, trong đầu lập tức bị hình ảnh cả người anh ướt nhẹp lấp kín, tựa như có ma lực mê hoặc cô, đốt cháy lý trí của cô, làm cô không thể tự hỏi, càng đừng nói đến việc bình tĩnh nói chuyện với Ren Kouen.
"Konan, hôm nay ngươi rối loạn."
Trái tim Konan run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ren Kouen. Ren Kouen không nhìn cô, vẫn cúi đầu khí định thần nhàn xem thẻ tre.
Không biết vì sao, một câu đơn giản của Ren Kouen lại làm đáy lòng nóng bỏng của Konan bình ổn lại.
"Kouen-sama nói đúng, biểu hiện của Konan hôm nay thật sự hỗn loạn."
Raku Konan không khỏi cười khổ một chút.
"Sợ hãi đúng không?"
"Đúng vậy, hôm nay dùng rất nhiều từ "không dám" với bản thân. Còn tưởng rằng thật sự đã lấy hết can đảm, không ngờ lại tự lừa gạt chính mình, còn bị Kouen-sama liếc mắt một cái đã nhìn thấu."
Raku Konan cảm giác được rất rõ, cô đang chậm rãi tìm về được nội tâm yên ổn ngày thường của mình.
Cô sợ hãi chính mình say rượu rồi nói hết tâm sự cho Ren Kouen, sợ hãi nói rõ với Ren Kouen, bởi vì cô sợ hãi phải rời khỏi Ren Kouen, đường ai nấy đi, sợ hãi... mất đi Ren Kouen.
Raku Konan cuối cùng cũng thừa nhận, cô yêu Ren Kouen, yêu nam nhân mình đã hủy diệt đất nước của mình này.
Lúc đầu Konan không chờ mong điều gì, thái độ Ren Kouen cũng làm cô kiên định không thể ôm chờ mong, nhưng cô lại không khống chế được chính mình bị nam nhân này hấp dẫn, từng chút một, đến khi không thể tự kiềm chế.
Làm mưu sĩ bài ưu giải nạn cho Ren Kouen, ở bên anh, được anh tín nhiệm, Raku Konan đã thoả mãn với hiện trạng này, cô sợ mất đi tất cả những thứ này. Biết chính mình rất có thể say rượu nói lỡ trước mặt Ren Kouen, Raku Konan thấp thỏm lo âu, thế nên hành sự hoảng loạn, rối loạn trận tuyến.
Nhưng cô sa vào suy xét của chính mình, xem nhẹ việc Ren Kouen không phải là người cô có thể lừa gạt qua.
Cô miên man suy nghĩ, giống như ruồi đâm loạn không mục đích. Ren Kouen có quyết định của anh, dù là cảm kích hay giờ nghe cô thẳng thắn, cũng sẽ không thay đổi quyết định của Ren Kouen, cô hiểu điều này.
Nam nhân này có được quyết đoán và ý chí vững chắc, cô yêu điểm này của anh, cũng vì vậy mà rất an tâm.
"Là Konan mua dây buộc mình, Kouen-sama."
Raku Konan đôi tay khấu lại đặt trước ngực, quỳ một gối xuống đất trịnh trọng hành lễ bái tạ Ren Kouen.
"Đứng lên đi. Nếu đã sẵn sàng nói chuyện rồi, ta sẽ hỏi thẳng vấn đề." Ren Kouen ngẩng đầu nhìn Raku Konan một cái, thấy cô cười nhạt chờ anh lên tiếng, lại cúi đầu rời mắt về thẻ tre.
"Konan, ngươi có bằng lòng làm nữ nhân của ta hay không."
"Hả?" Konan chớp chớp mắt, "Kouen...... sama?"
Đây là sai ở đâu vậy?
"Ngươi nghĩ vì sao ta không trở về vương phủ?" Ren Kouen rốt cuộc cất cuốn thẻ tre anh không có tâm tư xem kia đi, nâng cằm nhìn về phía Konan, "Ở vương phủ nhìn thấy ngươi, ta sẽ không nhịn được xuống tay với ngươi."
"Không, từ từ, Kouen-sama......" Ngài định phủ định toàn bộ suy đoán của người ta hôm nay luôn đấy à? Không đúng, giờ không phải lúc nghĩ cái này!
Konan không tự giác mà lui về phía sau một bước nhỏ. Động tác nhỏ này của cô, Ren Kouen xem ở trong mắt, đứng dậy vòng qua án thư đi về phía cô.
"Từ từ, Kouen-sama, ta......"
Lúc này, Konan có ý lui về phía sau, nhưng Ren Kouen lại từng bước ép sát, mắt thấy đến cạnh cửa, Konan quyết đoán quyết định chuồn trước rồi nói.
Cô yêu Ren Kouen, nhưng mơ hồ theo Ren Kouen như vậy, cô không thể đồng ý.
Chỉ là, thoát được sao? Từ trong tay Ren Kouen?
Động tác Ren Kouen nhanh đến mức Raku Konan không thấy rõ, tóm lại hiện tại cô bị Ren Kouen dùng tay phải nắm cằm ép lên trên cửa, cửa gỗ sau lưng đã bị đóng mạnh lại, điêu khắc trên cửa sổ cộm cô đau.
"Mấy ngày nay ta đã suy xét xong, Konan." Ren Kouen tay trái vuốt tai Raku Konan, hơi hơi cúi người tới gần.
"Ta rất muốn ngươi, nếu ngươi không muốn, tranh thủ hiện giờ ta còn bình tĩnh, trốn tới nơi ta không tìm được đi, nhớ trốn kỹ một chút, ta sẽ không so đo, sau đó ta sẽ an bài kế sinh nhai cho ngươi."
"Kouen-sama thật đúng là có thể sử dụng ngữ điệu bình đạm và khuôn mặt không biểu tình nói mấy câu như "muốn ngươi"." Raku Konan bất đắc dĩ mỉm cười, "Nếu Kouen-sama thiệt tình nguyện ý thả ta đi, vừa rồi bảo ta trốn là được, hà tất bắt ta."
"Bởi vì ta còn chưa nói xong."
"......" Cô có thể tát anh một cái không?
"Vậy hiện tại thì sao, nói xong rồi? Ta có thể hỏi mấy câu không, Kouen-sama?"
"Có thể."
"Kouen-sama có ý với ta từ lúc nào?"
"Lần đó ngươi say rượu."
"Ta đã nói gì, mới làm Kouen-sama......"
"Lúc ngươi say rượu rất mê người."
Ren Kouen nói trắng ra làm Raku Konan đỏ mặt, thẹn thùng quay đầu đi. Ren Kouen cũng không thèm để ý, buông cằm Konan ra, lòng bàn tay phủ lên gương mặt cô, lại lần nữa đến gần hơn.
"Nhưng ngươi nói ở bên người ta rất đau khổ, cho nên ta cho ngươi chọn."
"A?" Raku Konan dở khóc dở cười, nam nhân này lúc không đánh giặc thật là ngốc đến nỗi làm người ta không yên tâm.
"Kouen-sama, ngài cho rằng ta đang đau khổ vì điều gì?"
"Ta phá hủy Raku."
"Lúc ấy không phải ta đã nói, quốc gia chỉ là một hình thức, nếu muốn hận ngài, ta phải hận chính mình trước. Nước Raku hủy diệt con dân tộc Raku vẫn còn, chỉ cần bọn họ còn ngoan cường tồn tại, Raku sẽ không diệt vong."
Ren Kouen nhìn chằm chằm Raku Konan một lát, khi Konan cho rằng thuyết phục được anh, anh sẽ buông tay, Ren Kouen lai·cường ngạnh xoay đầu cô lại, cúi người dán lại gần đến không thể gần hơn, bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi không phản đối, phải không?"
Không dời được mắt á!
Vậy thừa nhận thôi. Nên nói đã nói rõ ràng rồi, muốn biết cũng đã biết rồi, tuy rằng hơi hấp tấp, chưa chuẩn bị tâm lý xong, nhưng cũng chỉ có thể như thế này nhỉ.
Konan đặt tay lên vai Ren Kouen, cười ngượng ngùng mà vũ mị, xinh đẹp vô cùng.
"Konan cam tâm tình nguyện."
Tác giả có lời muốn nói: Tuy muộn hơn thì tốt hơn = =
Cảm xúc của Konan dao động với biên độ khá lớn, viết rất rối rắm, hy vọng không bị đột ngột.
Tuy rằng không hợp với chương này lắm, nhưng tôi nhất định phải nói ra.
Anh En bé nhỏ trong quyển Magi làm tôi đau lòng khóc, suýt nữa không viết ngọt nữa mà viết ngược luôn.