*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Vi Sinh Noãn
"Thế giới đang suy nhược."
Yunan nói như thế.
Kouen có chút kinh ngạc, Konan lại hơi nhíu mày, chân mày run rẩy, than nhẹ một tiếng, "Ta biết."
"Thế giới suy nhược, khiến ma pháp sư suy yếu, làm suy yếu sức mạnh của Rukh, hướng tới "nhân loại" bình đạm mà mỏng manh."
"Thế giới suy nhược là một quá trình thong thả, trừ ma thần và người chinh phục được mê cung - sở hữu Djinn, ma pháp sư sẽ không hoàn toàn biến mất chỉ trong một đêm, thế hệ sau của bọn họ sẽ mất dần ma lực, cho đến khi suy yếu thành con người bình thường. Nhưng mà thế giới vẫn có những sơ hở, thời đại tạo ra "Kỳ tích" Sinbad, cũng có thể phá huỷ "Bất thường" Koubi."
"Có ta ở đây, tốt xấu là một trong số ít những ma pháp sư đứng sau Magi, Koubi sẽ không sao."
Giọng Konan nhàn nhạt, lại là kiên trì không thể dao động.
"Như vậy, con cũng phải cẩn trọng, Konan."
Phải cẩn trọng......
Giọt mực đậm nhỏ lên chữ "Vũ" đã viết được một nửa, dần nhuộm thành một vùng rộng. Kouen chua xót, ném bút, đầu bút lông vẽ lên một đường mực dữ tợn trên giấy.
Yunan kéo vành nón rộng che lại đôi mắt, muốn nói lại thôi, nói "Cũng phải cẩn trọng". Hai năm trước chỉ coi như là lời cáo biệt khi nói tình trạng của Koubi có vẻ không quan trọng lắm, giờ hiện thực lại máu tươi đầm đìa hiện lên trước mắt không thể vứt đi.
Chỉ có bản thân Yunan biết, hắn đang quyết biệt vì ngày đó.
Cô còn lại khoảng hai năm thọ mệnh, đây là ba ngày trước Konan chính miệng nói cho Kouen.
Lúc Kouen đến, Konan chỉ mặc áo đơn ngồi ở hành lang dài ngắm trăng. Nghe tiếng bước chân đến gần, quay đầu mỉm cười, không đầu không đuôi nói: "Kouen-sama, ta còn sống được hai năm."
Kouen nhớ Konan chưa khỏi hẳn phong hàn, thất thần lên tiếng, "Ừ". Sau đó mới hậu tri hậu giác nhận ra Konan vừa nói gì. Lại nhìn cô, tuy má lúm đồng tiền cười nhạt, rõ ràng giống như một lớp mặt nạ cứng đờ, đáy lòng anh dần bị khí lạnh tầng tầng lớp lớp bao phủ.
Kouen nghĩ, có lẽ anh đã chạy trối chết. Lúc đó khiếp sợ đến mất ngôn ngữ, sau đó chật vật trốn tránh ba ngày, không dám gặp cô, khiếp đảm trốn tránh, chỉ sợ vừa gặp sẽ thấy Konan biến mất.
Konan nghiêm túc. Cho dù không tìm ra phương thức nào thích hợp, chỉ có thể đột ngột như vậy, cho dù không biết là đối mặt thế nào cũng đành phải cứng đờ tươi cười, đây là sự thật, sự thật dù đau thấu tim can cũng phải đối mặt. Nguyên nhân vì nó là thật, nên mới càng muốn không giấu diếm mà nói cho anh.
So với dấu diếm khiến tương lai anh không kịp hối tiếc, mà cô cất giấu ưu tư phải thật cẩn thận đau khổ, không bằng quý trọng thời gian còn lại, suy nghĩ của Konan, Kouen vừa nhìn đã hiểu. Cứ việc lý trí biết đây là lựa chọn tốt nhất cho cả hai, Kouen vẫn không thể thản nhiên nói một tiếng "Được", liền thoải mái bỏ qua thời hạn hai năm không để ý đến.
Hai năm, từng ngày từng ngày trôi qua, xa xôi không đến thì thật tốt......
Kouen ngửa ra sau nằm lên lưng ghế, nhắm mắt lại, trong đầu là hình ảnh Yunan níu vành nón muốn nói lại thôi. Một thứ gì đó mềm mại mà thấm lạnh bỗng dán lên trán, Kouen bắt lấy theo phản xạ, trợn mắt cũng thanh tỉnh, trừ Konan không có người thứ hai.
Konan bọc một tấm thảm nhung, từ xương quai xanh trắng sứ lộ ra ngoài và cánh tay đang bị Kouen bắt lấy có thể thấy, dưới thảm nhung, cô mặc rất đơn bạc. Đón nhận ánh mắt của Kouen, Konan khó được không cười, nhẹ giọng gọi: "Kouen-sama."
Konan không nói câu nào, vòng đến trước người Kouen, quét giấy mực trên bàn xuống, đôi tay vặn đầu anh về, ngồi trong lòng anh, dựa gần vào.
"Ôm ta đi, Kouen-sama."
"Konan......"
Kouen tâm phiền ý loạn, muốn lấy tay Konan ra ngăn cản cô hồ nháo.
"Ngài cũng muốn ta chứ?"
Konan không khách khí ấn ngực Kouen, khiến anh không thể động đậy, mặc cô bài bố.
"Rõ ràng là sắp nổi điên, vì sao phải cố gắng trầm tĩnh, người năm đó tra tấn ta ngay bờ sông đâu rồi?"
Konan hôn lên hầu kết của Kouen, sau đó đẩy cổ áo hôn lên hai bờ vai từng bị cô cắn bao lần.
"Lại nói ngài còn nợ ta mấy lần hứa hẹn, ngài cảm thấy sao?"
Konan nhàn rỗi dán tay trái lên eo Kouen, giống như rắn trượt xuống. Cô ngẩng đầu nhìn Kouen, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào đôi mắt đen tối không rõ của Kouen. Konan nhấp miệng, tươi cười nhạt nhẽo mơ hồ không rõ, cô chậm rãi dịch tay phải đè ở ngực Kouen đi, đương nhiên là bị ấn ngã vào bàn sách, nghe được tiếng Kouen bực bội rống cô.
"Konan! Nàng......."
Konan nhìn người thần sắc áp lực phía trên, không có thêm động tác khác, hiển nhiên Kouen cũng không tính làm thêm gì, bỗng dưng gợi lên khoé miệng cười xinh đẹp, nâng tay xoa sườn mặt của Kouen.
"Ta hiểu được, Kouen-sama. Ngài muốn bồi ta cùng chết sao?"
"Konan......"
Kouen chua xót, Konan không chờ anh phản ứng đã tiếp tục nói: "Kaku-kun đã trưởng thành, tính tình Same-kun cũng ổn trọng, Koubi... giao cho sensei là được, hai năm trước sensei đã muốn dẫn con bé đi. Nên Kouen-sama, ngài có thể không cần vướng bận để chết cùng ta, hửm?"
"Konan, không được." Kouen cầm bàn tay hơi lạnh dán lên mặt mình, chính diện từ chối.
"Lúc này mới đúng, nếu ngài còn cảm thấy khó xử, không bằng giờ gϊếŧ ngài cũng tốt." Konan buông thảm nhung, chậm rì rì ngồi dậy, ôm cổ Kouen dựa sát vào, mổ mổ khoé môi anh.
"Một khi đã vậy, ngài còn muốn biệt nữu tới khi nào?"
Con đường phía trước dường như đều bị phá hỏng, chỉ có thể đi theo hướng thỏa hiệp với Konan, cứu vãn thế nào cũng đều là một quyền đánh vào bông, Kouen có cảm giác vô lực sâu sắc.
"Chuyện này nàng cần cho ta thời gian tiếp thu."
"Quá chậm." Konan giống như Kouen thường làm, cuộn ngón tay gõ một cái lên trán anh.
"Ta vẫn luôn chờ ngài tới an ủi ta, ôm chặt ta vào lòng, nói chúng ta còn hai năm, nói ngài sẽ ở bên ta, bọn nhỏ sẽ bồi ta, nói rất nhiều, rất nhiều, giúp ta tìm lại cảm giác chân thật. Nhưng ngài vẫn luôn không tới, ta giống như là thoát khỏi hiện thực, trôi nổi trong giấc mơ, ta cũng không thực sự cứng cỏi như vậy, ta muốn chết cũng có thể cười một cái dễ dàng buông. Ngài mặc kệ ta, ta đành phải tự mình tới tìm ngài nói hết, Kouen-sama."
Konan càng nói càng uỷ khuất, xoa xoa đôi mắt lau sạch nước mắt, nhéo má Kouen dùng sức kéo sang hai bên.
"Một đống tuổi, còn sắp chết rồi, còn giống như hai mươi năm trước vậy, đều do ngài không tốt."
"Đúng, là ta không tốt." Kouen bị véo má, giọng nói mơ hồ không rõ, nhưng vẫn thái độ thành khẩn ôm Konan vào lòng nhận sai.
"Ôm ta như vậy đi, Kouen-sama." Konan cắn cắn lỗ tai của Kouen, ỷ vào anh không thấy, đỏ mặt nhu nhu nói: "Không sao cả, thỉnh ngài...... Tận tình mà làm đau ta."
****
Kousame nhận được một bức thư của phụ hoàng, vì phụ hoàng và mẫu hậu nhiều năm cuối cùng cũng quan tâm mình được một vài lần mà cảm động không thôi, mở ra đọc, câu đầu tiên đã khiến cậu kinh tủng.
Cách lần trước cậu hồi cung nghỉ mới khoảng nửa tháng, khi đó mẫu hậu vẫn còn tốt, nửa tháng này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao mẫu hậu lại không còn sống được bao lâu nữa?
Kousame dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng biết việc này rất trọng đại, lập tức đốt bức thư đi, nói cho En Shou rằng phụ hoàng triệu cậu về hoàng cung, xin nghỉ ba ngày trước, sau đó dạo bước nhàn nhã đi dắt ngựa. Toàn bộ quá trình không khác ngày thường, không lộ chút nôn nóng nào, trên đường cũng không giục ngựa chạy như điên, một giọt nước cũng không lọt.
Mãi đi khi thấy Konan ngồi trong đình uống trà, Kousame mới dám lơi lỏng, nụ cười trên mặt sụp xuống, nôn nóng sốt ruột lao thẳng về phía mẫu hậu mình.
"Mẫu hậu, người sao rồi? Trong thư phụ hoàng nói người...... Đến tột cùng là sao? Thái y nói như thế nào? Người có uống thuốc không? Người......"
"Kousame, bình tĩnh một chút."
Konan cười ôn hoà, sờ sờ đầu Kousame.
"Lúc còn trẻ ta từng bị thương trí mạng, hơn nữa nhiều năm tích tụ, thân thể đã rách nát sắp không chống đỡ được. Ai cũng không thể thay đổi, kéo thêm được một ngày thì một ngày thôi."
"Mẫu hậu......" Kousame đỏ mắt, "Tại sao lại như vậy? Giờ người vẫn còn trẻ mà, Koubi mới năm tuổi, ngài còn phải chăm sóc, dạy nó ma pháp, sau này còn phải trang điểm cho con bé thật đẹp, đưa nó xuất giá, nếu tên tiểu tử có phúc mà không biết hưởng nào đó dám bắt nạt Koubi, con và anh Kaku chộp nó tới, người bảo chúng con giáo huấn nó thế nào thì chúng con làm thế đó. Đúng rồi, không bao lâu nữa anh Kaku có thể thành thân, tính tình anh ấy như vậy, sao người có thể yên tâm, dù anh ấy có con vẫn cần người dạy hộ mới tốt. Phụ hoàng thì sao, người nhất định luyến tiếc, mẫu hậu, người không thể bỏ lại bọn con......"
Kousame vứt ghế đá quỳ trên đất, bổ nhào vào lòng Konan, nằm trên gối cô khóc rống lên.
Đây là lần thứ hai Konan thấy con trai nhỏ biểu hiện cảm xúc mãnh liệt như vậy, cậu trầm ổn và hiểu chuyện luôn khiến người ta quên rằng cậu mới chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, ngay cả mẫu thân như cô cũng không ngoại lệ,
Là khi nào, thân thể nhỏ xinh mềm mại kia trở nên cứng rắn rắn chắc như vậy. Ban đầu là một đoàn nho nhỏ, giờ chỉ nằm trên gối thôi cũng đã lấp đầy.
"Thực xin lỗi, Kousame, ta vẫn luôn xem nhẹ con nhất."
Tiếng khóc uỷ khuất của Kousame gián đoạn một lát, sau đó cậu giống như muốn phát tiết toàn bộ uỷ khuất mấy năm nay đã nhẫn nhịn ra, khóc càng thêm thảm thiết.
"Đúng vậy đấy, mẫu hậu cưng anh Kaku, lúc còn nhỏ anh Kaku bắt nạt con, người không giáo huấn mà còn giúp anh ấy bắt nạt con. Chờ con lớn hơn một ít, người chung quanh đều nói con ổn trọng, nên mọi chuyện con đều phải nhường nhịn. Phụ hoàng và mẫu hậu cũng cảm thấy con ổn trọng, để hai người bớt lo, nhưng con cũng muốn phụ hoàng và mẫu hậu lúc nào cũng quan tâm con mà! Mẫu hậu mỗi lần đều hỏi con ở quân đội có vất vả không, có bị thương không, có khó xử lắm không, thật ra con muốn nói cho mẫu hậu là con rất ưu tú, con kết giao bạn bè, con học được rất nhiều. Con muốn phóng túng như anh Kaku, nhưng cuối cùng không thể không ổn trọng, nếu con không ổn trọng hơn một chút, trong nhà chẳng phải lộn xộn......"
"Kousame, là mẫu hậu không tốt." Konan giống như dỗ trẻ con vỗ nhẹ sống lưng của Kousame, nhẹ giọng nói: "Ta chờ đợi đứa bé lâu lắm, nên rất xem trọng Koukaku, thân thể Koubi có dị thường, ta càng phải dụng tâm gấp bội. Thường như vậy luôn là thua thiệt con, rồi lại nghĩ con hiểu chuyện nhất sẽ thông cảm. Thực xin lỗi con, Kousame, cùng là con của ta, lại áp mọi gánh nặng cho con gánh vác, thực xin lỗi."
Một khắc này phảng phất nhận được sự tán thành mà mình chờ mong đã lâu, Kousame buông gánh nặng trong lòng khóc thoả mãn một hồi. Sau đó, Konan lau mặt cho cậu, Kousame lại trở nên thẹn thùng, kiên trì tự mình làm. Kousame rửa mặt, Konan thay quần áo, lại lần nữa ngồi xuống trò chuyện thân mật, Kousame đã bình tĩnh đưa ra nghi vấn, hoặc là nói....... Không quá muốn xác nhận suy đoán của mình.
"Mẫu hậu, người.... chuyện này không nói cho anh Kaku sao?"
"Ừ, Koukaku mà biết chỉ sợ là nháo đến dư luận xôn xao. Chỉ nói cho con, ý của phụ hoàng con cũng là như vậy."
Konan nhìn Kousame khiếp sợ, lại cười sờ đầu cậu. Koukaku quá thông tuệ, ẩn ẩn làm người ta lo lắng tốt quá hoá lốp, Kousame lại thông minh gãi đúng chỗ ngứa.
"Mẫu hậu, con... Con vẫn luôn dựa theo anh Kaku.... Anh Kaku là trưởng tử danh chính ngôn thuận, con không nghĩ tới con......"
"Bởi vì tình huống của hai cố vị nguyên đế khá phức tạp, phần lớn quy củ của Đế quốc Kou đều do phụ thân con định đoạt, ngài ấy không nói rõ đích trưởng tử kế thừa, sao con lại chắc chắn là Koukaku? Tính cách của Koukaku hoàn toàn không thích hợp, nói đến lê dân bách tính của Đế quốc Kou, phụ hoàng con sẽ không đùa. Nguyên nhân chính là vì coi trọng con, phụ hoàng con mới có thể đồng ý cho con đến quân đội tôi luyện. Kousame, con không muốn sao?"
"Đây không phải là chuyện con có muốn hay không đâu, mẫu hậu! Tuy con nghĩ anh Kaku cả đầu đều là mấy chuyện ly kinh phản đạo sẽ tạo thành một chút phiền toái, nhưng con chỉ cần khuyên nhủ anh ấy là được. Giao toàn bộ Đế quốc Kou cho con...... Áp lực quá lớn, mẫu hậu, bá tánh an cư lạc nghiệp, nắm quyền sát sinh trong tay, chuyện cần suy xét quá nhiều, dù con chỉ có một sơ hở nhỏ bé, cũng có khả năng hại rất nhiều sinh mạng. Phần trách nhiệm này quá nặng, tay con đã bắt đầu run."
Kousame mở đôi tay ý bảo, sau đó lại một lần nữa nắm thật chặt.
Konan ngây người thật lâu. Con trai nhỏ trưởng thành càng xuất sắc hơn so với tưởng tượng của cô, người làm mẫu thân tất nhiên là lấy làm tự hào, cũng càng áy náy hơn vài phần.
Cầm lấy đôi tay nắm chặt của Kousame, Konan ôn nhu an ủi: "Con bây giờ đã rất tốt, Kousame. Thời gian bên quân đội sẽ từng bước giảm bớt, con nghe theo phụ hoàng con an bài, không cần nóng vội, cứ từ từ học tập. Kousame nhà chúng ta nhất định sẽ trở thành một Đế vương xuất sắc, chỉ hơi kém Kouen-sama một chút thôi."
"Mẫu hậu, người thật sự đang cổ vũ con à?"
Kousame còn chưa cảm thấy chí khí hào hùng muốn kiến công lập nghiệp, lưu danh muôn đời đã bị câu nói không thể vượt được phụ hoàng của mình đập bẹp xuống đất.
"Ừ." Konan cười khanh khách mà khẳng định, "Phần kém hơn kia là bởi vì ta nha."
Sĩ khí của Kousame càng hạ xuống, sao cậu có thể cưới được một nữ tử ưu tú hơn mẫu hậu được đây.
"Kousame, đối đãi với nữ nhân, con nhất định không thể học phụ hoàng con, nửa đời trước không được học, tuổi già......"
"Nửa đời trước không coi nữ nhân ra gì thì con có thể hiểu, ngưỡng mộ người tuổi già, vì sao lại không thể học?"
Kousame khó hiểu, mẫu hậu không cho phụ hoàng có nhị tâm, chẳng lẽ lại hy vọng cậu đi tai hoạ con gái nhà người khác?
"Tuổi già chỉ sợ con không học được." Konan thở dài, "Phụ hoàng con có thể lấy cường thế tuyệt đối đối mặt với triều thần, là vì trên tay ngài có thế lực mà dù đám đại thần đó có đi, ngài cũng vẫn có thể duy trì Đế quốc vận chuyển, mà bản thân ngài cũng là người mạnh nhất Đế quốc Kou. Trừ vấn đề này ra, ta không cần ngài ấy bảo vệ ta kín kẽ, nếu là bất đắc dĩ, ta cũng có thể dùng vũ lực trấn áp tình thế. Những thứ này, con không ngộ được, cũng không học được."
"Con hiểu, mẫu hậu. Con không thích sách sử dựa vào thủ đoạn liên hôn để sử dụng thần tử, việc cưới vợ con sẽ thận trọng, cưới chắc chắn sẽ lấy thành tương đãi."
"Không, nếu thực sự khó xử, gϊếŧ cũng không sao."
"Dạ?"
Góc bẻ lái quá lớn, Kousame càng có khuynh hướng nghĩ là mình nghe lầm.
"Ta là nữ tử nên thông cảm nữ tử khó xử, nhưng không muốn uỷ khuất con mới là ưu tiên. Quá phiền nhiễu đến con sẽ là tệ đoan, gϊếŧ chết chưa chắc không thể. Kousame, dù trách nhiệm trọng đại, ta hy vọng con vui vẻ."
"Vâng."
Kousame lúc này hoàn toàn không nắm chắc lời mẫu hậu nói, nhưng cậu hiểu mẫu hậu khổ tâm, vì thế thận trọng gật đầu, coi như ghi nhớ lời dạy bảo.
"Như vậy, hai năm kế tiếp vất vả con rồi, cố lên nhé."
"...... Dạ?"
Nụ cười ôn nhu của Konan như gió nhẹ tháng ba, thoải mái mang theo ấm áp.
Dây thần kinh căng chặt bỗng được thả lỏng, trong lòng hơi run lên, mạc danh cảm thấy mình bị lừa gạt tình cảm, Kousame mấy lần muốn hộc máu, nhưng trong nụ cười của mẫu hậu, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống. Cậu đã dự kiến tình trạng nước sôi lửa bỏng của mình sắp tới.
Hai năm sau.
"Mẫu hậu......"
"Mẫu hậu, mẫu hậu!"
Hai người một lớn một nhỏ liên tục gọi, đứa nhỏ mềm nhẹ, đứa lớn vui sướng, một trước một sau chạy vào trong đình viện. Koukaku ôm Koubi, Koubi ôm con diều hình chim én, hai đứa nhào đến trước Konan thì dừng lại, mỗi đứa túm một ống tay áo, cọ bên Konan, mềm mại làm nũng.
"Mẫu hậu, thả diều."
"Mẫu hậu, chúng ta đi thả diều đi."
Konan cười cười, sờ đầu hai đứa, âm thanh thứ ba tức giận muốn hộc máu nhảy ra, sau đó Kousame mặt mày xám tro đi vào viện, xông thẳng về phía Koukaku.
"Anh Kaku, đủ lắm rồi nhé! Đừng có làm mấy cái bẫy nguy hiểm trong cung, làm người khác bị thương thì sao!"
Koukaku lắc mình, để lại một chân ngáng. Kousame bước qua còn hung hăng dẫm một cái, Koukaku không chút hoang mang thu chân về, để Kousame dậm chân lên phiến đá xanh ven đường nhỏ, thân mình rõ ràng cứng lại.
"Ta đã để thẻ ghi "Người không liên quan đừng đến gần, nếu không sống chết tự chịu. Ren Koukaku", đệ không thấy sao lại trách ta chứ?"
Koukaku nắm bàn tay nhỏ trắng nõn của Koubi, để Koubi làm mặt quỷ với Kousame.
"Đừng có chơi Koubi như thế!"
Kousame không tiếp tục truy kích Koukaku đã trốn ra sau lưng Konan nữa, đứng ở xa phủi sạch bụi đất trên người đi, mới đi lên thăm hỏi Konan trước.
"Thuốc còn đang nấu, một khắc nữa ta sẽ uống. Koukaku và Kousame, hai đứa mau dẫn Koubi đi thả diều đi, đừng chạy nhanh quá, chú ý dưới chân, chăm sóc em gái cũng đừng tranh chấp không ngừng."
Cảm xúc của Koukaku rối loạn hết lên, nhưng gần như trong chớp mắt đã bình phục, quay đầu dùng biểu tình ghét bỏ oán trách: "Tại Kousame dong dài quá đó chứ!"
Konan liên tục uống thuốc, một năm gần đây thân thể càng lúc càng sa sút, Koukaku xem trong mắt, nôn nóng sợ hãi và u sầu lại chỉ có thể chôn ở đáy lòng.
Phụ hoàng dốc sức dạy dỗ Kousame, ý vị trong đó không cần nói cũng hiểu, không cần làm Hoàng đế, cậu cũng mừng được tự tại. Cậu để ý là một mặt khác của việc này, phụ hoàng có chủ đích dạy dỗ Kousame, mẫu hậu cũng sửa xưng hô với cậu từ Kaku-kun thành Koukaku, dù chuyện này có thể lấy lý do là do tuổi của họ tăng dần, nhưng trực giác vẫn khiến cậu bất an.
Phương thuốc của mẫu hậu, cậu cũng kiểm chứng rồi, đích xác chỉ là ôn dưỡng cơ thể, nhưng uống thuốc nhiều như ăn cơm hằng ngày thì lại không quá bình thường. Phụ hoàng và mẫu hậu không nói gì, nhất định đã có suy tính riêng, vì không để mẫu hậu lo lắng cho mình, cậu chỉ coi như cái gì cũng không biết, bình tĩnh làm ra bộ dáng mà Koukaku cậu nên có là được rồi. Có những giới tuyến tuyệt đối không thể đụng vào, có những chuyện tuyệt đối không dám tưởng tượng, mẫu hậu vui vẻ khoẻ mạnh chính là tất cả.
Koubi nhìn Koukaku, lại nhìn Kousame, ném lại đại ca và tiểu ca có tâm tư khác nhau đang mắt to trừng mắt nhỏ, nhào vào lòng mẫu hậu.
"Mẫu hậu, phụ hoàng làm con diều, cùng đi."
Mùa xuân năm trước tìm mẫu hậu muốn có một con diều, kết quả là, mẫu hậu nói: "Phụ hoàng con giỏi thủ công, đi tìm ngài ấy làm cho con một con diều vừa lớn vừa đẹp." Koubi vẫn nhớ rõ việc này, năm nay trực tiếp đi tìm phụ hoàng. Tuy phần lớn công việc thực chất là do Kousame bổ đao làm, trong cảm nhận của Koubi, người làm ra con diều xinh đẹp vẫn là phụ hoàng, tiểu ca cùng lắm chỉ là trợ giúp thôi.
Ra sức mà không hưởng công, Kousame đã sớm quen, thấy Koubi dùng đôi mắt mê ly mong đợi nhìn mẫu hậu, sợ mẫu hậu không nhẫn tâm rồi đồng ý. Không rảnh giận dỗi với Koukaku, Kousame tiến lên ôm lấy em gái, ôn tồn khuyên bảo, tỏ vẻ cậu và đại ca đi thả diều cùng em, mẫu hậu còn phải uống thuốc, vân vân. Koubi nghe không hiểu lắm, nhưng bé hiểu là không nên quấy rầy mẫu hậu, ôm con diều, ngoan ngoãn gật đầu. Koukaku tuy không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn là đi theo sau.
Konan nhìn theo ba đứa trẻ rời đi, cười khổ lắc đầu, giống như trách cứ: "Ngài xem ngài, gần đây thường doạ chạy Koukaku và Kousame."
"Ta chưa làm gì cả." Kouen bưng một chén sứ trắng di từ một sườn khác của đình viện ra, mùi hương chua xót khiến Konan nhíu mày.
"Nói như vậy không phải là vì sát khí của ngài, mà là vị thuốc khiến chúng nó bị dọa chạy."
"Còn có tâm tình nói đùa."
Kouen đặt chén thuốc đang bốc hơi
nóng xuống, tới gần Konan mà ngồi, nâng tay chế trụ cằm cô, đầu ngón tay ấm áp vì nhiệt độ của bát thuốc chạm vào làn da hơi lạnh của cô. Sắc mặt Kouen trầm xuống, mặt mày ngưng trọng.
"Sao lại không có đâu? Dù có uống thuốc cẩn thận điều dưỡng, vượt qua được hai năm mà ta dự tính, cảm giác như là trộm được đến vậy, nhiều một ngày tức là ta tiện nghi một ngày, so với sầu khổ đương nhiên muốn vui vẻ mới tốt. Nhưng ngài đó, gần đây lại khẩn trương quá độ."
"Sao ta có thể nhẹ nhàng được...... Người phải ở lại cũng không phải nàng."
Giọng Kouen áp lực thống khổ, lực đạo trên tay không tự giác mạnh lên, lòng bàn tay ấn mạnh lên làn da tái nhợt của Konan, toát lên màu phấn hồng không khoẻ mạnh.
"Đúng vậy, cũng may là ta."
Kouen tràn đầy thất bại buông tay, cánh tay vô lực rũ xuống, lặp lại, "Cũng may người phải ở lại là ta."
Nếu người đó là người yêu càng sâu đậm như nàng, nỗi đau của nàng, ta không tưởng tượng ra.
Konan không trả lời được Kouen, nhìn nhau trầm mặc một lát, cô dời mắt bưng chén thuốc lên.
Nước thuốc màu nâu đen nhẹ nhàng trượt, mùi chua xót cực kỳ tản ra, Konan hít sâu một hơi, tính một ngụm uống cạn như ngày thường, lại đột nhiên bị Kouen nhấn tay, đoạt chén thuốc, ném ra ngoài.
"Konan, thôi, không uống. Ta biết nàng ghét vị đắng như vậy, ta từng nếm thử, thật sự khó nuốt. Nàng không thích thì không uống."
"Cho dù sẽ làm hai tháng thời gian không còn thừa mấy giảm xuống một tháng?"
Konan cầm đôi tay hơi run rẩy của Kouen, anh dùng quyết tâm rất lớn mới hạ được quyết định này. "Ta cho nàng một tháng vui vẻ suиɠ sướиɠ. Ta dẫn nàng ra ngoài, nàng thích như thế nào thì thế đó, đều nghe nàng, như vậy được không?"
"Được."
Konan ôm mặt Kouen xoa nắn một hồi, phá hư biểu tình còn khó coi hơn khóc của anh, cười nhợt nhạt, trán chạm trán.
"Vì có thể vui vẻ vượt qua, ta sẽ tận tình ức hiếp Kouen-sama."
"Như vậy, bắt đầu từ địa chỉ cũ của Raku – Bình nguyên Cực đông đi."
"Bắt đầu hồi tưởng từ nơi chúng ta tương ngộ."
****
Đi thả diều với Koubi về, Koukaku và Kousame nhìn bức thư còn chưa khô mực mà choáng váng.
Bọn họ mới chỉ đi thả diều chút thôi, sao phụ hoàng và mẫu hậu đã để lại thư đi ra ngoài mất rồi? Mấy đứa đi chơi, chúng ta bị bỏ lại lòng cũng không cân bằng, để diều cho các con chơi? Bọn con không nhìn trộm, không cười trộm không được ư, còn cần rời cung bỏ trốn à?!
Kousame nhắm chặt tờ giấy, đốt ngón tay trắng bệch, dù lừa gạt bản thân thế nào, hai năm đã qua, cậu đã nghĩ khí sắc mẫu hậu như vậy có thể cố thêm hai năm nữa, nhưng thời gian cuối cùng vẫn tới.
Koukaku cho người dẫn Koubi tới chỗ cô Kougyoku, chỉ còn lại cậu và Kousame, Kousame vừa mở miệng nói "Anh Kaku", cậu đã nện một đấm lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Kousame.
"Xem ra cái gì mày cũng biết. Khó trách mấy năm nay mày dính mẫu hậu hơn trước kia, tao còn tưởng vào quân đội hẳn phải bỏ được tính dính người mới đúng, sao mày lại ngược lại, thì ra mày đã sớm biết. Vì sao cái gì mày cũng có thể biết, lại không nói cho tao?!"
Koukaku túm cổ áo Kousame, nhấc cậu lên, sắc mặt âm lãnh, một quyền hướng về bên mặt còn lại của Kousame.
"Không nói cho anh, không phải anh cũng biết rõ sao!"
Vô duyên vô cớ bị giận chó đánh mèo, Kousame vốn tâm loạn như ma cũng nổi giận, nương tay của Koukaku xoay ngược lại, khiến Koukaku buông cổ áo cậu ra, ngửa ra sau tránh thoát nắm tay đấm mạnh đến, bay lên cho Koukaku một đá vào bụng.
"Anh có thể ra dáng trưởng tử một chút không, thành thục một ít nghiêm túc đối mặt hiện thực? Anh đã sớm không còn là thằng nhóc, anh không thích mẫu hậu đều sẽ xử lý giúp anh, chính vì anh cố chấp kiêu căng, mẫu hậu mới muốn gạt anh để anh đỡ phải cắn loạn!"
"Hừ."
Koukaku vỗ vỗ bụi đất trên người, ý vị thâm trường phát âm, đôi mắt nhìn chằm chằm Kousame đã u ám một mảnh. Kousame không khách khí trừng lại, giờ phút này tuyệt không yếu thế.
"Nói đến cùng chỉ là mày cho là thế thôi. Tao càng muốn cắn loạn, phụ hoàng không nhìn được có thể ra ngăn cản tao."
Koukaku lạnh lùng ném lại câu này, không lật bàn cũng không phá cửa cho hả giận, an tĩnh rời đi.
Buổi sáng hội triều hôm sau, Kousame gần gũi trực quan cảm thụ được sự đáng sợ khi Koukaku giận chó đánh mèo cắn loạn.
Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương giục ngựa rời cung, có đông đảo thị vệ chính mắt chứng kiến. Được tin các văn võ bá quan thấy người lâm thời ra mặt thảo luận chính sự không phải Hoàng đệ Ren Koumei, không khỏi tự tin lên, sôi nổi "Thỉnh cầu" hai vị hoàng tử điện hạ nói rõ nguyên do, cũng có kẻ muốn tìm Hoàng đế bệ hạ về.
Koumei không phải không chịu ra mặt. Khác với văn võ bá quan chẳng hay biết gì, từ lúc bắt đầu anh đã biết Hoàng huynh nhà mình chọn cháu trai nhỏ làm người thừa kế, nên tính để Kousame kiến thức trường hợp lớn như vậy; anh chờ ở hậu điện, nếu thế cục quá hỗn loạn sẽ ra ngoài áp trận.
Kết quả chẳng cần Koumei lên sân khấu, một mình Koukaku đã giải quyết xinh đẹp trường hợp này. Tuy thủ đoạn kia quá không... khụ, phúc hậu, nhưng mà thôi, dù Koukaku nhìn như đơn thuần tóm ai chà đạp người đó, nhưng hiệu quả thực sự rất cao là được.
Đáng thương một đám đại thần vô cùng đau đớn, Đại Hoàng tử điện hạ hành sự so với Hoàng hậu nương nương năm đó, thật sự là trò giỏi hơn thầy!
Triều đình sau đó thế nào, Koukaku không có nửa điểm hứng thú nhúng tay, nếu mà cậu nghe được đánh giá như vậy, cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.
****
Koukaku mỗi ngày đều đến tẩm cung của phụ hoàng và mẫu hậu canh giữ, ngày qua ngày, 27 ngày sau, họ đã trở lại.
Giống như lúc họ vô thanh vô tức rời đi, họ trở về cũng là yên lặng không tiếng động, vô cùng đột nhiên.
Sáng sớm hôm đó thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng, thân ảnh đơn bạc mà ấm áp của mẫu hậu bất ngờ tiến vào tầm mắt của Koukaku. Đến nỗi phụ hoàng bận rộn với đống gỗ bên cạnh, Koukaku trực tiếp xem nhẹ.
"Mẫu hậu!"
Koukaku bước nhanh đến gần, nắm tay Konan, bàn tay vốn trơn bóng mềm mại, giờ đã gầy đến cộm người. Koukaku giận trừng Kouen, oán khí phụ hoàng chiếm mẫu hậu nhiều năm tích lại quả thực khiến cậu muốn chọc Kouen.
"Kaku-kun."
Konan gọi vô cùng nhỏ, Koukaku lập tức lấy lòng quay đầu lại, thấy mẫu hậu nâng tay, thông minh ngồi xổm xuống để mẫu hậu tiện sờ đầu.
"Bất tri bất giác, Kaku-kun đã cao như vậy, ta cũng không với tới."
Kona cười điềm đạm, mơn trớn gương mặt của Koukaku, nhẹ nhàng nhéo.
"Mẫu hậu, con......."
Ý thức được mẫu hậu sẽ nói mấy lời thương cảm, Koukaku vội đoạt nói trước, nhưng lại không biết nói gì.
Konan nheo đôi mắt lại cười, chọc chọc trán Koukaku, nói: "Kaku-kun, giúp ta làm một bàn đu dây."
Hiểu phụ hoàng đang làm gì, tưởng tượng mẫu hậu làm nũng với phụ hoàng, "Ta muốn chơi đánh đu, Kouen-sama làm giúp ta một bàn đu dây", Koukaku có chút kháng cứ với việc đồng tâm hiệp lực với phụ hoàng, lại vẫn yên lặng tiến lên hỗ trợ gọt gỗ.
Konan dựa vào cây cột ở hành lang, nhìn thân ảnh bận rộn của Kouen, nhoáng cái đã qua một canh giờ.
"Kouen-sama."
Tiếng cưa gỗ ồn ào không quấy rầy lực chú ý đặt lên Konan của Kouen, anh phủi vụn gỗ trên tay, dùng giọng nói cũng nhẹ nhàng như nỉ non, phảng phất như chỉ cần nói nặng thêm một chút, người kia sẽ không còn hô hấp, hỏi: "Konan?"
"Từ từ thôi, không nóng nảy."
Konan kéo ống tay áo lau mồ hôi nhễ nhại trên mặt Kouen. Kouen gật đầu, nâng khuỷu tay đỡ người đến dựa vào vai mình, hoà nhã nói: "Nàng ngủ trước một lát đi."
Kouen ôm Konan về tẩm điện, an trí xong thì quay về tiếp tục bổ gọt gỗ.
Koukaku đầy bụng khổ sở, đối mặt với phụ hoàng đờ đẫn cũng không nói được gì, vì thế hung hăng gọt gỗ.
Kousame và Koumei nhận được tin tới gặp Kouen, xử lý vài việc vặt đơn giản với họ xong, Kouen về tẩm điện, ngồi ngẩn người nhìn Konan hôn mê.
Hôm sau, Kousame động thủ gia nhập trận doanh bàn đu dây. Konan tỉnh nhìn thấy cậu, rất hứng thú đánh một bàn cờ với cậu. Ván cờ mới được nửa, tinh thần và thể lực của Konan đã không còn chống đỡ được, bàn cờ này không có kết quả.
Ngày thứ ba, bàn đu dây hoàn thành. Không chờ kịp Kouen mài ván gỗ đến bóng, Konan đã ôm Koubi cùng nhau ngồi thử. Bàn đu dây thực sự rất chắc, Konan khích lệ Koukaku và Kousame, nói ngày mai nhất định phải ngồi lâu hơn một lát.
Ngày thứ tư, Konan không còn sức rời giường. Koukaku và Kousame đã đặt đệm lên bàn đu dây, bọn họ dẫn theo Koubi cùng gấp dải lụa thành hình đóa hoa, Kouen đi qua thuật lại cho Konan nghe, cô cũng chỉ miễn cưỡng nhấp môi.
Ngày thứ năm, Konan kiên trì muốn ngồi xuống bàn đu dây mà ba đứa trẻ đã trang trí đẹp, Kouen thuận theo ý cô, thuần thục mặc quần áo đến kín mít cho cô, ôm cô vào lòng, cùng nhau ngồi trên bàn đu dây.
Konan không có sức, điềm tĩnh nằm trong lòng Kouen, Kouen vụng về đu dây vòng lên, cô không nhịn được cười khẽ.
"Kouen-sama hơn hai mươi năm vẫn như một ngày nha, vẫn luôn đáng yêu như vậy."
"Có thể khiến nàng cười, đáng giá."
"Ngài và ta đều chưa già, bất giác đã qua hai mươi năm. Ta là vì ma lực, Kouen-sama lại là vì từ mười tuổi đến năm mươi tuổi đều nhìn giống ba mươi tuổi vậy."
Konan ngửa đầu, nhìn chăm chú vào sườn mặt của Kouen, trêu ghẹo.
"Đích xác, lúc ta còn rất nhỏ đã có thị nữ vì ta nhìn họ một cái mà sợ hãi phát run, làm ta rất để ý có phải ta cực kỳ hung ác hay không."
"Đúng vậy đó, Kouen-sama cực kỳ hung, không đủ ôn nhu với ta."
Konan nổi giận nói, thổi mấy hơi lên cần cổ của Kouen. Kouen bất đắc dĩ quay đầu đi, lại cẩn thận ôm cô vào lòng.
"Mười lăm tuổi ta nhận thức ngài, mười bảy tuổi trở thành nữ nhân của ngài, đến nay đã là 27 năm và 25 năm, cả đời hơn nửa thời gian đều vượt qua cùng ngài. Sau khi có bọn nhỏ, chúng ta ở chung trở nên bình thản, bọn nhỏ chiếm rất nhiều tâm tư của ta, ngẫu nhiên cũng sẽ vắng vẻ ngài. Koukaku, Kousame, Koubi vô cùng quan trọng với ta, nhưng mà Kouen-sama lại không giống, Kouen-sama là không thể thay thế."
"Konan......"
Kouen hiểu cái kết đang ở phía trước, nhìn tiểu nhân nhi cười nhạt xinh đạp trong lòng, nâng tay vuốt mặt cô, sửa miệng hỏi: "Cứ như vậy?"
"Thế mà còn ghét bỏ thì thật quá phận a, ta đây tới đếm số lần Kouen-sama nan kham. Ngài hỏi ta có nguyện ý làm nữ nhân của ngài không, lúc ấy khẩn trương nhìn chằm chằm thẻ tre, không dám nhìn ta; lúc nuôi râu mọi người không dám gật bừa, ngài còn tự cho là soái khí; lúc ở bờ sông tra tấn ta rồi chột dạ áy náy, lại không bỏ được mặt mũi xin lỗi ta; chuyện liên hôn còn chơi đùa ta, ta còn nghĩ đến trực tiếp trốn đi......"
Konan đếm từng tội của Kouen ra, Kouen thẹn đỏ mặt nghe đoạn lịch sử đen của mình.
Nói quá nhiều, hô hấp của Konan rối loạn. Kouen vỗ về sống lưng thuận khí cho cô, không ngăn cản cô tiếp tục nói.
"Ngài mỗi lần đều dễ dàng vượt qua giới hạn ta vẽ ra...... Cường thế mới đúng, không cần ôn nhu xuống bón cơm cho ta; chỉ là một thị thiếp không cần áy náy; uy hiếp ngài càng là không thể tha thứ....... Ngài khiến ta chờ mong, càng ngày càng tham lam. Ngay cả như vậy, ngài vẫn hao hết tâm lực cứu ta, đồng ý ta độc chiếm ngài, làm đèn lồng cho ta, ngài yêu cầu ta, bức thư tình "Vô ưu, trân trọng" kia, ta giấu trong thư phòng của ngài, ngài còn lo ta bị thương, để ta làm Hoàng hậu lại dung túng lung tung, người còn dùng đại hôn như vậy nghênh thú ta, nháo đến cả thiên hạ đều biết."
Konan chống người, cái trán cọ bên ria mép của Kouen, ngẩng đầu cười minh diễm.
"Kouen, nói ngài yêu ta."
"Ta yêu nàng."
Kouen nói rất nghiêm túc, không có nửa điểm có lệ.
Ngừng một chút, Konan mới cắn môi lẩm bận nói: "Chẳng có cảm giác động tâm gì cả, rõ ràng đặc biệt chờ mong, nhất định là ngài tư mộ không nặng."
Konan nâng tay, bắt lấy quần áo Kouen, bò qua đầu vai, phủ lên đôi mắt anh.
"Ta...... không thể lại yêu ngài nữa rồi......"
Dù bị che mặt, Kouen cúi đầu, khoé môi vừa lúc dán lên vành tai Konan.
"Ta đối với nàng, là tình bất tri sở khởi......"
Tay Konan có chút buông lỏng, rơi xuống dưới. Kouen kịp thời cầm lấy, bọc trong tay mình, chặt chẽ dán lên mắt mình.
"Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm." (Tình không biết bắt đầu bao giờ, chỉ biết mãi hướng về một người mà say đắm.)
Tác giả có lời muốn nói: Gần nhất trảo thực nghiêm trọng, càng văn đều có chút kinh hồn táng đảm a...... Tối cao hạn mức cao nhất kéo tay nhỏ nói, ta văn toàn muốn khóa _(:3" ∠)_
Có việc phải ra cửa mấy ngày, để Viêm ca sống lâu mấy ngày đi →v→
Lần đầu tiên ngồi đầu quyết tâm có chút kích động đâu