Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 44: Bộ xương đáng ngờ (8)



Cách nói chuyện như vậy khiến Thôi Hồng sợ hãi, chốc lát bà ta trở nên ỉu xìu, nước mắt nước mũi nhanh chóng trào ra.

"Đừng mà! Đừng dọa tôi mà, là tôi… tôi làm!"

Chu Hải ngăn hành động của trung đội Hồ lại, thân thể đổ về trước thăm dò.

"Vậy nói đi, cô tìm cái gì?"

Thôi Hồng nhìn bọn họ, đôi môi run rẩy nửa ngày mới ra tiếng.

"Căn nhà nát đó thì có gì chứ. Tôi chỉ tìm… tìm giấy… giấy tờ nhà thôi!"

"Giấy tờ nhà sao?"

Nhân viên thôn ủy khẽ giật mình.

"Căn nhà đó đã được sang tên cho Hồng Ngọc vào năm năy, cô lấy mấy thứ đó làm gì?"

"Hừ, con nhóc đó sớm muộn gì cũng lấy chồng mà! Cha nó còn là do chúng tôi nuôi, căn nhà đó vốn là của chúng tôi mới đúng. Tôi lấy lại nhà của mình thì có gì sai chứ? Dù Vu Hồng Ngọc trở về tôi cũng không sợ, cùng lắm thì thưa kiện thôi!" Thôi Hồng mạnh miệng hét lên.

Trung đội Hồ liếc qua bí thư, hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra, nói rõ ràng đi."

"À! Chuyện là như vậy, năm ngoái, thôn Biện Gia chúng tôi thống nhất thu hồi lại đất tập thể (1).

Lúc đó mới phát hiện, căn nhà mà Hồng Ngọc ở được đứng tên Vu Kiến Thụy, sau này hỏi người làm giấy tờ mới biết.

Vì lúc tiến hành thống kê vào năm đó, mẹ của Hồng Ngọc đã bỏ nhà đi, cha Hồng Ngọc thì không biết chữ, đầu óc lại còn không tỉnh táo, nên thôn ủy mới để Vu Kiến Thụy đứng tên.

Năm nay, lúc làm lại giấy tờ, chúng tôi sửa lại cho Vu Hồng Ngọc đứng tên.

Vì chuyện này nên vợ Kiến Thụy đã tới thôn ủy náo loạn!"

Thôi Hồng không hùng hổ như vừa nãy nữa, cúi thấp đầu coi như chứng thực những gì bí thư nói.

Lúc này Mập Mạp và Lương Hồng Cương từ trên lầu đi xuống, nhìn Chu Hải lắc đầu.

Chu Hải nhíu mày, tại sao Thôi Hồng lại tìm kiếm giấy tờ nhà sau khi Vu Hồng Ngọc xảy ra chuyện chứ?

Tuy bí thư không nói tỉ mỉ, anh cũng cảm giác được Vu Hồng Ngọc không phải loại người quá hiền lành.

Chẳng lẽ Thôi Hồng không sợ Vu Hồng Ngọc đến tìm bà ta tính sổ sao?

Hoặc, bà ta đã biết Vu Hồng Ngọc xảy ra chuyện? Sẽ không có khả năng quay lại gây phiền phức cho mình!

Vậy cái chết của Vu Hồng Ngọc có liên quan đến Thôi Hồng?

Còn cha của Vu Hồng Ngọc nữa, thời gian gần đây không thấy đâu cả, chẳng lẽ...

Càng lúc Chu Hải càng cảm thấy, càng điều tra, câu chuyện càng trở nên phức tạp.

Bấy giờ trung đội Hồ hỏi tiếp. "Ông có biết Thái Quốc Đống không? Chân phải anh ta có tật, cửa hàng sửa xe ô tô của anh ta ở số nhà 321, ngay lối vào cao tốc."

Bí thư ngồi một bên gật đầu.

"Quốc Đống mở cửa hàng sửa xe, là người ở thôn chúng tôi, nhà anh ta ở phía đông của thôn, cách đây hai con phố."

Thôi Hồng ngồi im lặng một bên, nhưng cơ thể bà ta run lên rất rõ ràng.

Chu Hải ngăn lời nói của trung đội Hồ lại, anh đưa ra tờ giấy viết ba chữ ‘đưa người về”.

Trung đội Hồ gấp tờ giấy, thô bạo vung tay lên.

"Vu Vĩnh Lượng, đưa Thôi Hồng về hỗ trợ điều tra."

Mọi người đứng dậy đi ra ngoài, Vu Vĩnh Lượng và ba cảnh sát khác đưa Thôi Hồng đi theo, bà ta gào lên, trong lòng bây giờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, miệng không ngừng xin tha.

"Đồng chí công an!

Đừng bắt tôi, tôi không làm gì hết, thật sự không làm gì hết!"

Mặt nhân viên thôn ủy đần ra.

"Chuyện này… Rốt cuộc chuyện này là sao?"

Trung đội Hồ nhỏ giọng nói.

"Vu Hồng Ngọc đã chết! Chúng tôi đang tiến hành điều tra, nếu con của Thôi Hồng trở về, nhờ mấy người trong thôn ủy chăm sóc một chút."

"Còn nữa, chúng tôi sẽ để lại vài cảnh sát, ông cho người đi theo bọn họ tìm kiếm cha của Vu Hồng Ngọc, chúng sợ ông ấy cũng xảy ra chuyện rồi."

Mỗi câu một tin tức khiến bí thư bị dọa sợ ra mặt.

Ông ta không dám nghĩ chuyện lại lớn đến vậy, cứ tưởng Thôi Hồng cãi nhau với Vu Hồng Ngọc, hoặc cấu kết với gia đình Biện Minh Dũng làm gì có lỗi với con bé mà thôi.

Ông ta nhanh chóng đưa mấy cảnh sát ở lại đi tìm cha của Vu Hồng Ngọc, dù gì ông cũng hiểu rõ thói quen của ông ấy ở đây.

Trung đội Hồ chuẩn bị dẫn người về cục, Chu Hải ngăn anh ta lại.

"Đã đến đây rồi, chúng ta quay lại hiện trường quan sát một chút, không chừng có thể tìm được đầu mối gì mới.

Bây giờ, Thái Quốc Đống và Biện Minh Dũng là hai người đáng nghi nhất, các anh cũng đi xin lệnh lục soát đi.

Đợi đến khi lấy được ảnh có độ phân giải cao hơn từ tiến sĩ Nam, chúng ta sẽ có chứng cứ sơ bộ, như vậy sẽ không cần chờ đến lệnh lục soát, bây giờ không thể chậm trễ dù chỉ một phút."

Trung đội Hồ cảm kích vỗ vai Chu Hải.

"Pháp y Chu, tôi không muốn cảm ơn quá nhiều nhưng ở Độ Bình này, chúng tôi thực sự có quá ít kinh nghiệm khi tiếp xúc với mấy vụ án như thế này. Lần này đúng là đã nhận được bài học lớn rồi!

Vậy tôi không khách khí nữa, tôi sẽ bảo Đại Lý đi theo các cậu."

Chu Hải mang theo tổ 2 lên xe Đại Lý, mấy chiếc xe cảnh sát gào thét chạy ra lối vào đường cao tốc.

Lần này, Chu Hải không vội vã đi vào vòng đai xanh phía tây.

Anh đứng tại hàng rào, quan sát bố cục xung quanh.

Hàng rào cách phía hàng cây phía dưới một đoạn khoảng 7-8 mét, hàng rào cao tầm 1 mét nhưng để xuống bên dưới thì độ cao lên đến 1,5 mét, đó không phải là độ cao mà bất kỳ ai cũng có thể leo qua.

Cái camera giám sát duy nhất lại nằm ở sau lưng.

Nếu là cư dân xung quanh, nhất định đều biết vị trí camera này, do đó nhiều người vào vành đai để đi vệ sinh cũng không phải là bí mật gì. Đi vào thì ở đây, liệu có lối ra nào khác không?

Thừa dịp Chu Hải đang quan sát, Mập Mạp đã phổ cập một chút về những chứng cớ cần tìm cho mấy cảnh sát.

Một là dấu tay máu, hung thủ đâm nạn nhân, nơi gây án máu văng tung tóe, tay và cơ thể hung thủ chắc chắn sẽ dính máu.

Hai là búa hoặc là tua-vít.

Ba là quần áo hoặc vết tích của việc đốt gì đó.

Vừa nói xong mấy việc này, Chu Hải quay người lại.

"Thứ tư điều tra xung quanh đường biên của vành đai xanh, xem thử có đường khác có thể rời đi không.

Lưu ý những điểm đó, Tên Điên phân chia găng tay và khẩu trang cho mọi người đi.

Bốn người chúng ta, mỗi người dẫn theo ba viên cảnh sát, hãy bắt đầu tìm kiếm trên thảm cỏ."

Lục soát, tìm kiếm trong cái thời tiết nóng ẩm như thế này, nhất là khu vực kín không chỗ hở này đúng là một dạng cực hình.

Dù vậy cũng không có một lời than vãn nào được thốt ra. Hôm nay, Đại Lý quyết tâm đi theo Chu Hải.

Năng lực phán đoán của Chu Hải khiến Đại Lý nể phục từ tận đáy lòng, nên anh nói gì anh ta sẽ nghe nấy.

Bốn nhóm nhỏ phân tán ra, bắt đầu lục soát.

Nói thì nghe rất đơn giản, nhưng đến lúc thực sự làm thì mới biết thế nào là khổ. Chỉ mới mấy phút trôi qua thôi mà mồ hôi đã nhễ nhại, chảy xuống cả mắt, ruồi muỗi tấn công điên đảo tứ bề.

Quần áo của tất cả mọi người đều ướt đẫm mồ hôi, trong giày cũng chỉ hận không thể đổ ra hai lít mồ hôi.

Từng giây từng phút trôi qua, từng chỗ một dưới hàng rào đều được quan sát tỉ mỉ, dưới gốc cây, trong lùm cây, những đống cỏ khô, tất cả đều dần được lục soát.

Tại thời điểm Chu Hải bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, tiếng hô sắc nhọn của Mập Mạp truyền đến.

"Hải, mau lại đây!"

Tiếng gọi đó khiến Chu Hải xém nữa bật cười, vì anh biết, nhất định là Mập Mạp tìm ra được cái gì rồi.

Cùng mấy điều tra viên sau lưng, anh chạy về phía phát ra tiếng gọi.

Chạy đến đường biên cực nam của vành đai xanh, anh nhìn thấy Mập Mạp cùng mấy người khác, ngồi xổm bên cạnh hàng rào. Hàng rào kim loại chỗ này bị cắt một cái lỗ lớn. Chu Hải bước tới dồn dập với hơi thở hổn.

"Phát hiện được gì rồi?"

- --------------------------------------------

(1)Đất tập thể: Đất tập thể là đất thuộc sở hữu chung của nông dân, còn được gọi là đất thuộc sở hữu chung của quần chúng lao động. Đất tập thể là một hình thức sở hữu đất đai ở Trung Quốc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv