Bữa ăn tối diễn ra với không khí khá hường phấn, cũng đơn giản bởi đa phần những người ở đây đều đã là các couple hoặc một số thì lại chơi trò mập mờ. Những tiếng cười đùa rôm rả vang trong khắp căn phòng. Bạn nhỏ Dạ An tưởng chừng như không hoà nhập được với không khí náo nhiệt ồn ào này nhưng ai ngờ đâu bạn nhỏ lại rất vui vẻ mà tận hưởng, miệng nhỏ cười toe toét đến mức khiến ai đó bồi ăn còn khó.
Tô Minh Viễn vừa bồi bạn nhỏ ăn lại còn phải canh chừng đám em lắm miệng của mình, cứ hễ lơ là một chút bọn họ lại dụ dỗ bạn nhỏ nên hắn rất rất muốn tẩn cho họ một trận. Nhưng mà hôm nay lại là giao thừa nên mọi ý định đó liền phải tạm gác sang một bên thôi.
“Hahah, anh Tô đừng như vậy mà, cho em mượn bé An một chút đi.” Châu Nghi miệng không ngừng lảm nhảm đòi bằng được bạn nhỏ về tay. Cô nàng hiện đang ngồi xổm dưới đất ôm chân hắn còn làm ánh mắt lấp lánh dễ thương để tăng thêm độ chân thành.
Đối diện với dáng vẻ của cô nàng xinh đẹp này Tô Minh Viễn vẫn một mặt lạnh băng khiến cho cô nàng bị mọi người cười đem ra chọc ghẹo.
“Châu Nghi đừng vậy, hết Lạc Thành rồi lại đến em, sau lại đến Tuyết Lan nữa thì anh Tô có lẽ sẽ đem người bỏ vào tủ kính mất.” Một người trong nhóm nam lên tiếng sau khi thấy hình ảnh xấu hổ vừa rồi của cô, nói xong anh chàng còn cười ha hả làm bẽ mặt cô nàng thêm.
Tuyết Lan thấy bị réo tên liền xù lông đáp trả “Đừng đánh đồng em với chị Châu Nghi, em dù có như nào cũng không đến mức mất liêm sỉ như chị ấy đâu.”
Sau lời nói này của cô nàng mọi người trong phòng liền tiếp tục được một phen cười thả ga, chỉ Tô Minh Viễn vì vẫn muốn giữ mặt mũi nên hắn chỉ cười nhẹ, còn riêng bạn nhỏ thì không hiểu gì cả nên vẫn ngơ ngác như thường.
“Chồng ơi, An làm sao?” Thấy mọi người cười ha hả xong lại nhắc tên mình nên bạn nhỏ khá thắc mắc.
“Chụt… Không sao, em mau ăn tiếp đi.”
“?”
Dạ An vẫn không hiểu gì cả nhưng não nhỏ lại không nghĩ thêm được gì nên đành gạt khúc mắc ra một bên tập trung vào việc ăn hết thức ăn trong bát nhỏ.
…----------------…
Ăn uống no nê xong bọn họ lại cùng nhau ra ngoài ghế sô pha ngồi ăn tráng miệng xem chương trình đêm giao thừa. Vẫn như thường thì ai là một cặp hay đang mập mờ với nhau thì sẽ ngồi bên cạnh nhau, còn những ai vẫn còn đang là cẩu độc thân liền trở thành chân sai vặt cho mọi người.
“Hic… Không được ôm bé đáng yêu giờ lại trở thành chân sai vặt.” Châu Nghi ăn vạ ngồi cắt hoa quả cho bọn họ, cô nàng vừa cắt vừa than vãn.
“Càm ràm nhiều quá, mau cắt đi.” Bạch Khải không chút thương tiếc cho người em nhỏ của mình mà còn tạo thêm công ăn việc làm cho cô. Anh chàng cắn hướng dương rồi tách vỏ ra thành hai nửa, một nửa đặt lên bàn, nữa còn lại ném vào sâu dưới gầm bàn "Tập làm nữ công gia chánh đi cưng."
"F.u.ck you." Châu Nghi tức tối dơ ngón giữa ra trước mặt anh chàng sau lại chạy ra tụ kinh gõ mõ sám hối.
Chứng kiến em gái cực khổ như vậy những người còn lại cũng “khá” thương, bọn họ đành để cô khổ trước sướng sau, rồi lại khổ tiếp.
“Châu Nghi mừng tuổi em sớm nè, chúc sớm có người yêu nha.” Bạch Quân đưa bao lì xì đỏ ra trước mặt cô nàng. Thấy bao lì xì đỏ nội tâm cô nàng liền vui như nở hoa, miệng cười khanh khách chuẩn bị cảm ơn thì giây sau gương mặt đã biến sắc “Giờ về dọn rác tiếp đi.”
“=))))))”
Châu Nghi lại lần nữa rơi vào tuyệt vọng, cô nàng ôm lấy một cái gối mềm ở sô pha rồi xuống đất ngồi vẽ vòng tròn.
Thấy chị gái có vẻ ủy khuất Dạ An liền nhỏ tiếng hỏi hắn “Chồng ơi chị gái buồn rồi.” Giọng nói ngọt ngào vang bên tai hắn, nói xong gương mặt cũng biểu lộ sự buồn bã.
"Chụt… Không buồn, là đang diễn kịch đấy."
"Kịch ạ?"
"Phải. Nên cứ kệ em ấy đi, mau xem chương trình tết nào."
"Dạ."
Dạ An ngoan ngoãn nghe lời không hỏi thêm gì nữa, đôi mắt to tròn cứ thế hướng thẳng đến màn hình tivi lớn xem chương trình tết.
Việc mà ai là cẩu độc thân sẽ phải trở thành chân sai vặt thật ra chỉ là trò chơi mà bọn họ chơi vào những lúc tối giao thừa thôi. Dù trở thành chân sai vặt nhưng hôm sau bọn họ cũng sẽ nhận được tiền thưởng thêm vào bao lì xì nha. Tất nhiên riêng Tô Minh Viễn là không bị ép buộc rồi, bởi nhìn gương mặt như đưa đám đó chỉ có Dạ An mới có thể trị được thôi.