“Chồng ơi nhìn nè, An giỏi giỏi.” Dạ An phụng phịu khoe với hắn bức tranh mà cậu vừa tô xong. Hình ảnh trên bức tranh là những động vật nhỏ đang xum lại với nhau trong khu rừng.
Tuy là bé ngốc nhưng khả năng ca hát lẫn hội hoạ của bạn nhỏ rất tốt, Tô Minh Viễn nhiều lúc nhìn thấy những bức tranh của cậu vẽ còn không tin đây thật sự là bức tranh do tiểu cưng của mình vẽ.
“Giỏi, tô đẹp lắm.” Tô Minh Viễn nhẹ giọng khen ngợi tiểu cưng, hắn xoa nhẹ lên mái tóc bồng bềnh sau áp xuống môi nhỏ nụ hôn nhẹ. Được khen xong bạn nhỏ vui lắm, lại tiếp tục tô tranh tiếp không làm phiền đến hắn nữa.
Trước đây sau khi biết bạn nhỏ có khả năng hội hoạ rất tốt hắn đã mua về rất rất nhiều loại sách tranh tô màu hoặc những dụng cụ vẽ tranh rồi làm thành một khu vực riêng cho bạn nhỏ. Để cảm ơn, bạn nhỏ đã dùng thân báo đáp kết quả là ngày hôm sau chỉ có thể làm bạn với giường lớn cả ngày.
Tô Minh Viễn ngồi trên giường bấm điện thoại, hắn hiện đang truy cập vào mạng xã hội lướt xem những bài báo về hai người lúc vừa nãy khi cùng tham gia bữa tiệc. Âm mưu gián tiếp đưa tin về tiểu cưng của hắn đã hoàn thành, từ đây danh tiếng của bạn nhỏ đã lại lên một tầng cao mới rồi.
Ngồi chơi một lúc Dạ An lại mau buồn ngủ cứ liên tục ngáp ngắn ngáp dài không ngừng, đến khi nhịn không được mới chạy đến mè nheo với hắn đòi đi ngủ.
“Chụt… lúc chập tối đã ngủ một lúc rồi mà bây giờ lại buồn ngủ rồi sao?.” Hắn ôm lấy bạn nhỏ đi thẳng vào phòng vệ sinh giúp đối phương vệ sinh cá nhân sau lại ôm người ra.
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
“An mệt lắm, không… không chịu, muốn ngủ cơ.” Dạ An nũng nịu với hắn, môi nhỏ chu chu, giọng điệu ủy khuất. Không hiểu vì sao dạo gần đây bạn nhỏ rất hay buồn ngủ, dù là trong bữa cơm hay là những lúc đi ra ngoài hẹn hò cũng đều thấy buồn ngủ.
Ngược lại là Tô Minh Viễn khi thấy biểu hiện này của tiểu cưng hắn lại cảm thấy rất hài lòng “Vậy chúng ta đi ngủ, sáng mai dậy tôi đưa em đi khám sức khoẻ nha.”
“Đi khám?”
“Ừ, khám sức khoẻ.”
“Dạ.”
Dạ An ngoan ngoãn gật đầu như đã hiểu. Dạo gần đây cứ một đến hai tuần hắn đều dẫn cậu đến bệnh viện nói là đến khám bệnh và điều này tốt cho sức khoẻ nên bạn nhỏ rất nghe lời, mặc cho sự khó chịu do mùi thuốc khử trùng nơi đây.
Vì đã có sẵn cơn buồn ngủ nên Dạ An rất nhanh mà vào giấc, bạn nhỏ chui rúc trong vòng tay hắn, tay nhỏ cũng vòng sang ôm lấy eo hắn, chân nhỏ gác lên chân đối phương. Đợi đến khi bạn nhỏ thật sự say giấc hắn mới mở điện thoại ra xem tin nhắn từ Châu Nghi gửi đến, nội dung tin nhắn là hướng dẫn sử dụng của một loại thuốc mới.
Khi trước hắn đã mua loại thuốc hỗ trợ khả năng sinh sản cho nam giới của Châu Nghi với số lượng lớn và là loại đặc biệt. Vậy nên cô nàng đã đích thân trở thành nhân viên hỗ trợ hắn trong việc hướng dẫn sử dụng và cách bảo quản.
Cứ đến những lúc ân ái thì trước tiên đều sẽ phải uống một viên thuốc trước, tiếp những ngày sau sẽ dùng thuốc dinh dưỡng hỗ trợ kèm theo và phải đến bệnh viện thường xuyên để kiểm tra tình hình. Vì thế mà dạo gần đây Dạ An thường xuyên buồn ngủ chính là tác dụng phụ của loại thuốc này nhưng nó chỉ diễn ra khoảng tầm hai đến ba tháng thôi, cũng là khoảng thời gian đầu thai kỳ.
Mới đầu đọc hướng dẫn sử dụng thì có vẻ rất đơn giản nhưng sau khi qua miệng của Châu Nghi lại trở thành một thứ gì đó rất lằng nhằng. Nhưng cũng vì thế mà hắn đã có thêm một chân sai vặt không lương.
“Cùng trở thành gia đình nhỏ nào.” Tô Minh Viễn thơm nhẹ lên mái tóc mềm của bạn nhỏ sau lại nghĩ về những khoảnh khắc vui vẻ trong tương lai, những khoảnh khắc mà hắn đã thầm mong muốn từ lâu.