Những ngày tháng sau của Dạ An rất yên bình, cậu đã gặp gỡ hết bạn bè đàn em thân quen của hắn, ít nhiều lần đi đến nhà chung chơi và tham gia một vài bữa tiệc cùng hắn nên danh tiếng của cậu càng trở nên nổi thêm, nhất là trong giới của mấy bô lão.
Mấy bô lão đó khi nói về bạn nhỏ đều mang hai hàm ý, thứ nhất là ý tốt, khen ngợi này kia, còn lại chính là những loại người già rồi vẫn còn ham hố, vẫn còn nghĩ tới t.ì.nh d.ụ.c và có ý đồ đê tiện.
Nhưng tai mắt của Tô Minh Viễn ở khắp nơi những kẻ có ý đồ như vậy căn bản đều bị hắn trừ khử ngay tức khắc, không khiến họ phải mất chức thì cũng là gặp khó khăn trên thương trường với đủ loại thủ đoạn, không trực tiếp thì cũng là gián tiếp.
Ở bên cạnh hắn ngày ăn năm bữa nên Dạ An giờ cũng đã có da thịt hơn trước, hiện giờ đã là 40kg, tăng thêm 2kg. Má bánh bao trước đây cũng căng tròn hơn, làn da càng trở nên trắng mịn hồng hào nhờ hắn ngày đêm dùng các loại mĩ phẩm đắt tiền. Và đặc biệt là bạn nhỏ giờ đây lại càng bám người hơn nữa, tính cách cũng cởi mở hơn a.
“Bà ơi, An no rồi ạ.” Dạ An chậm rãi báo lại với bà giúp việc, hai tay cầm khay thức ăn bằng nhựa đi khoe, miệng cười toe toét vì thành phẩm rất đáng nể hôm nay của mình.
Bà giúp việc nghe thấy vậy liền niềm nở khen ngợi, từ trong bếp đi ra với rổ hoa quả tươi ngon "Tiểu An giỏi quá, ăn hết bữa trưa hôm nay rồi."
"An giỏi giỏi ạ." Bạn nhỏ được khen thì vui lắm, bản thân cũng niềm nở tự khen ngợi.
“Vậy giờ ăn tráng miệng nha, ăn xong thì đi ngủ sau đó buổi chiều đến chỗ cậu Minh Viễn nha.” Bà giúp việc nhẹ giọng hỏi ý cậu, thấy đối phương gật đầu bà mới quay người rời đi.
Trời hiện giờ đã trở đông Dạ An cũng từ đấy mà trở nên lười ăn, có lần bị hắn tra hỏi đe doạ không cho ăn kẹo hết lời mới ngoan ngoãn ăn hết bữa cơm hôm ấy. Lâu dần cứ bị lải nhải nhiều quá nên bạn nhỏ cũng nghe lời rồi, nhưng số lần ăn hết sạch thức ăn trên khay rất ít nên hôm nay thấy cậu ăn hết bữa trưa như vậy khiến họ rất vui.
Ngồi ngoan ăn hoa quả tráng miệng xong Dạ An rất nghe lời của bà giúp việc, bạn nhỏ mau chóng lạch bạch chạy đi rửa tay bằng nước ấm, sau bỏ áo rồi chui vào chăn ấm đánh một giấc đến chiều.
Đồng hồ sinh hoạt của cậu rất tốt, cứ đến 13 giờ rưỡi sẽ tự khắc mà biết dậy.
"Oáp~… Đi chơi chơi thôi."
"Đến chỗ chồng hì hì." Dạ An tươi cười rời khỏi chăn, mặc áo ấm, xỏ dép chạy lon ton xuống dưới nhà.
Vì chung sống cũng đã được một thời gian Tô Minh Viễn đã quyết định thay đổi cách xưng hô, vào buổi tối sinh nhật của bạn nhỏ hắn đã yêu cầu phải gọi là “chồng” và với rất nhiều văn ngôn từ trước bạn nhỏ liền ngoan ngoãn nghe lời.
Chung sống thì những chuyện ân ái nhất định sẽ không tránh khỏi, Tô Minh Viễn là kẻ có thể lực rất tốt, mỗi tuần hắn đều đè người ra âu yếm ba đến bốn buổi tối, mỗi lần diễn ra hơn 5 tiếng mới dừng báo hại bạn nhỏ hôm sau phải làm bạn với giường lớn cả ngày.
“An đi chỗ chồng ạ.” Dạ An ngoan ngoãn thưa lại với bác lái xe, sau quay sang vẫy tay chào tạm biệt bà giúp việc và cô giúp việc.
…----------------…
“Tiếu An.”
Xe vừa mới dừng Kỷ Trạch đã ngay lập tức lao ra mở cửa xe chào đón nồng hậu, trên tay anh là túi đồ lớn của cậu do lão giám đốc ban lệnh đi mua.
“An chào anh.” Dạ An ngoan ngoãn chào hỏi rồi cùng đối phương đi vào trong.
Đã nhiều lần được hắn dẫn đến đây nên nhân viên ai nấy đều rất hiểu chuyện, những lần chưa thấy người đến dẫn bạn nhỏ lên thì họ sẽ tự khắc đi ra dẫn người lên.
Đến trước cửa phòng làm việc bạn nhỏ không ngần ngại mở cửa bước vào, bỏ qua các bước rườm rà của nhân viên dưới trướng hắn. Bước vào liền cất giọng ngọt gọi "Chồng ơi, An nè."
"Chụt… Lạnh không?" Tô Minh Viễn tiến đến ôm người, từ nhà đến công ty là hơn 5 km mặc dù ngồi xe hơi đến nhưng trời đã lạnh hắn cư nhiên sẽ phải nghĩ nhiều.
“Không lạnh ạ. Chồng làm gì?” Dạ An ngoan ngoãn hỏi thăm, vì đã xa nhau cả buổi sáng nên bạn nhỏ rất nhớ hắn. Hai tay đã câu cổ đối phương, chân cũng vòng qua eo kẹp chặt không chịu xuống.
Tô Minh Viễn không trả lời, những lúc bạn nhỏ đến đây ngoài câu chào cũng sẽ là câu hỏi hắn đang làm gì, đáp án đều sẽ là “đang làm việc” nên hắn không thèm trả lời nữa, thay vào đó mà làm chính sự.
“Chụt… Bé cưng, chúng ta chơi trò bo bo nha.” Hắn thơm nhẹ lên má nhỏ đối phương, giọng nhẹ gạ gẫm.
“Chơi bo bo… Chơi ạ.” Dạ An ngoan ngoãn đồng ý. Trò bo bo chính là việc âu yếm nha, vì để tránh nói lời trực tiếp nên hắn đã dùng từ này để thay thế.
Mặc dù lúc làm xong rất đau mông và eo nhưng khi làm rất s.ư.ớ.ng, thêm vào đó là rất rất nhiều lời mật ngọt có cách dụ dỗ của hắn nữa nên Dạ An dù không muốn thì cũng sẽ phải làm.
“Chụt… Bé cưng của ai? Hử?” Tô Minh Viễn bế người vào phòng ngủ, hai tay hắn làm việc không ngừng nghỉ, liên tục cởi bỏ quần áo trên người cậu xuống.
Dạ An nghe hắn hỏi vậy rất thành thật đáp lại "Của chồng ạ."
"Tốt, của tôi… Chụt."
"Ưm~."