Cũng may Lục tướng quân làm việc bình tĩnh, không tiếp tục tự mình đa tình nữa. Chỉ có điều cậu bác sĩ Beta này thật sự rất giỏi làm người khác hiểu nhầm, lôi kéo hắn ngủ chung thì thôi đi, đã thế tướng ngủ còn kém như vậy. Giữa cả hai được ngăn cách bằng một cái gối, là do Lục Hành Thư khăng khăng muốn để, Hạ Thần nói dưới nền đất lạnh, không cho người còn đang bị thương như hắn ngủ dưới đất, tranh cãi không thôi. Quá nửa đêm còn ầm ĩ mãi trong nhà người khác cũng không hay, Lục Hành Thư không địch lại Hạ Thần, đành phải nằm lên giường, chèn gối vào giữa hai người, cũng không đắp chăn mà cứ thế nằm thẳng.
Hạ Thần bình tĩnh nhắc nhở: “Lục tướng quân, tôi là Beta nam.”
“Tôi biết.” Lục Hành Thư lập tức nhắm mắt lại, “Ngủ đi.”
Hạ Thần nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, khóe miệng không khỏi cong lên, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ. Tuyệt thật, không ngờ bọn họ lại có thể ngủ chung trên cùng một cái giường, cảm ơn ông trời đã để con học y, cảm ơn cái lạnh giá của mùa đông năm nay, cảm ơn con sâu độc kia đã cắn… A, sâu độc thì thôi, tốt nhất vẫn không nên cảm ơn. Hạ Thần thầm nói trong lòng một lúc lâu, mãi mới nhớ phải chia nửa chăn cho Lục Hành Thư đắp.
Tuy cả hai đều đã tiêm thuốc ức chế, nhưng sự hấp dẫn đến từ bản năng khiến Hạ Thần vẫn có thể cảm nhận được chút pheromone nhạt nhòa từ người Lục Hành Thư. Anh không hiểu tại sao mùi hương này lại in dấu trong lòng mình lâu đến vậy, in dấu kể từ khi cả hai gặp nhau thời niên thiếu. Có lẽ là do thích, cũng có lẽ là do đối phương là mối tình đầu, Hạ Thần thích mùi pheromone của Lục Hành Thư, thậm chí còn cho rằng mùi hương này thuộc về mình.
Mỗi lần cảm nhận được pheromone của Lục Hành Thư, Hạ Thần đều thấy rất thoải mái, cả người như được thả lỏng. Hôm nay anh bận rộn tới quá nửa đêm mới nghỉ ngơi, rất nhanh đã thiếp đi.
Tư thế ngủ của Hạ Thần lúc bình thường vẫn khá đẹp, theo lời Lý Bắc Bắc nói thì cả đêm chăn bông anh đắp cũng không lộn xộn chút nào. Nhưng đêm nay anh lại luôn vô thức nhích gần Lục Hành Thư, bất giác đã dịch qua phía hắn, chiếc gối vướng víu chèn ở giữa bị Hạ Thần mơ màng đẩy ra, dùng chân đá văng đi.
Đầu anh kề sát cánh tay Lục Hành Thư, mái tóc đen mềm mại còn mang theo chút mùi dầu gội thoang thoảng, Lục Hành Thư mất tự nhiên mở mắt ra, dịch sang bên còn lại một chút.
Song bất kể hắn có dịch người đến mấy, cậu bác sĩ đều có thể đuổi theo sát rạt.
“Bác sĩ Hạ?” Lục Hành Thư thử gọi anh, không nghe thấy tiếng đáp lại, xem ra là ngủ thật rồi.
Hắn cảm thấy như vậy không ổn lắm, bản thân vẫn nên ngủ dưới sàn thì hơn. Đúng lúc Lục Hành Thư định đứng dậy, Hạ Thần đã vòng lấy tay hắn, gương mặt kề sát da thịt, hơi thở phả ra làm Lục Hành Thư ngứa ngáy, cũng khiến lòng người rối loạn, thế nhưng đầu sỏ gây chuyện vẫn đang ngủ rất say. Lục Hành Thư thử giật tay ra, cậu bác sĩ lại càng ôm chặt hơn, hắn quay đầu nhìn đối phương, thấy được hàng lông mi rất dài, làn da mềm mại, ngũ quan thanh tú cùng khóe môi khẽ cong như đang mơ một giấc mộng đẹp kia của Hạ Thần.
Rõ ràng là Beta, vậy mà ngoại hình lại hệt như Omega, cũng may là còn chiều cao vớt vát lại được, bằng không thì thật sự không khác gì Omega.
Hạ Thần cao m77, nếu đem so với Omega thì được xếp vào hàng cao lớn, còn vóc dáng Lục Hành Thư lại khá bình thường, m92, chỉ hơn chiều cao bình quân của Alpha một chút.
Lục Hành Thư ngủ không thoải mái lắm, lại không thể đánh thức người ta được, chắc là dạo gần đây Hạ Thần cũng không nghỉ ngơi đàng hoàng. Hắn nhìn bả vai lộ ra ngoài chăn của anh, nghiêng người dùng tay bên kia nhẹ nhàng kéo lên. Đêm dài đằng đẵng, e là cậu bác sĩ sẽ không buông ra.
“Cái tư thế ngủ này…” Lục Hành Thư thở dài, Hạ Thần đã gác một chân lên đùi hắn, hắn cẩn thận duỗi tay đẩy ra, sợ sẽ làm đối phương tỉnh giấc, song da mặt Hạ Thần trong lúc ngủ mơ lại rất dày, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi lại tiếp tục gác chân lên.
Đẩy ra, gác lên, đẩy ra, gác lên, đẩy ra, lại gác lên…
Thôi được rồi, để vậy đi. Lục Hành Thư đầu hàng, cũng chỉ bị người ta gác chân một chút thôi mà, nể tình cậu bác sĩ nửa đêm còn dậy xử lý vết thương cho hắn, một tướng quân như Lục Hành Thư sẽ không so đo việc này, chỉ có điều sau này hắn sẽ tuyệt đối không đồng ý ngủ chung giường với cậu bác sĩ nữa.
Lục Hành Thư thức trắng cả đêm dậy rất sớm, đến khi Hạ Thần tỉnh ngủ đã không thấy hắn đâu nữa. Bà cụ ở dưới lầu có làm há cảo nước, Tiểu Phong đã đánh chén hơn nửa bát, cậu nhóc thấy Hạ Thần vừa mới rửa mặt xuống lầu thì lầm bầm, “Cái người kia ăn há cảo xong thì đi từ lâu rồi.” Vừa dứt lời đã bị bà nội cốc trán.
“Không được hỗn.” Còn bị dạy dỗ mấy câu.
Tiểu Phong ấm ức, xì xụp ăn há cảo nước, còn không quên gọi Hạ Thần mau tới ăn. Cu cậu tranh thủ lúc bà lão vào bếp rửa chén, lên tiếng hỏi Hạ Thần: “Cái người hôm qua kia là người anh thích hở?”
Hạ Thần suýt nữa thì phun hết há cảo ra, anh lau miệng, nghiêm túc hỏi Tiểu Phong: “Nhìn rõ lắm sao?”
“Còn không rõ sao? Ánh mắt anh nhìn người ta ngại ngùng bao nhiêu!” Tiểu Phong nhướng cặp lông mày ngắn ngủn của mình, “Gu của anh rất quái.”
“Nhóc biết lông mày nhóc ngắn lắm không?” Hạ Thần soi mói.
Tiểu Phong bị trêu là lông mày ngắn không tiếp tục nữa, qua quýt chấm dứt chủ đề này, đến lúc cu cậu đeo cặp lên lưng rồi mới thấy không phục, quay đầu làm mặt xấu với Hạ Thần rồi mới đi học, ai dè một lúc sau lại thấy bà Tiểu Phong vội vã chạy ra từ phòng cậu nhóc, trong tay cầm quyển vở bài tập mà cả tối qua cu cậu liều mạng mới làm xong.
“Ôi cái thằng bé này, sao lại để quên ở nhà rồi!”
Hạ Thần vừa mới ăn xong há cảo, anh cầm vở bài tập từ tay bà: “Để cháu đuổi theo thằng bé.”
Người ở rịt trong nhà Tiểu Phong suốt nửa tháng, chưa một lần nào ra khỏi cửa như Hạ Thần, không ngờ hôm nay lại vì nhóc con này mà chạy ra ngoài một chuyến. Chỉ có điều tuy Lĩnh Nam không rộng bằng những thành phố lớn, song ngõ hẻm lại nối nhau chằng chịt, dòng người qua lại đông đúc, lại thêm tiếng bấm còi inh ỏi từ đủ loại xe điện ba bánh lớn lớn nhỏ nhỏ chêm vào, khiến Hạ Thần nghe mà nhức đầu, sao Tiểu Phong chạy nhanh thế không biết?
Anh tìm người để hỏi đường đến trường học, kế đó cầm vở bài tập bước nhanh, thu hút rất nhiều ánh nhìn suốt dọc đường.
Mấy năm trước cũng từng có người nổi tiếng đến Lĩnh Nam để quay phim, kéo tới cả đám người vây xem, những diễn viên ở thủ đô ấy đều trắng trẻo hệt như Hạ Thần. Có vài cô gái nghĩ anh cũng là minh tinh, định lại gần để xin chữ ký, bị Hạ Thần xấu hổ từ chối, còn nhân tiện hỏi lại địa chỉ trường học một lần nữa. Phố xá nơi đây không lớn, song đường lại rất khó đi, Hạ Thần ước chừng thời gian, từ lúc ra khỏi nhà cho đến giờ cũng sắp được nửa tiếng rồi.
Xưa nay Hạ Thần chưa bao giờ là một người mù đường, cũng không hiểu sao tới Lĩnh Nam xong lại không cảm nhận được phương hướng nữa, thôi thì gọi taxi vậy.
“Cứu tôi với!” Một đôi tay khô gầy bất chợt xuất hiện từ trong con hẻm nhỏ đen ngòm bên cạnh, đối phương túm chặt lấy cổ tay Hạ Thần, giọng nói khàn khàn run rẩy, cơ thể tỏa ra mùi pheromone nồng nặc. Người nọ có vẻ rất kích động, nói năng không được liền mạch lắm, cũng không biết là nói lắp từ bé hay là do giật mình, âm giọng còn đan xen rất nhiều sự hoảng loạn, “Hạ… Hạ Thần, cậu là Hạ Thần! Cứu tôi… cứu tôi…”
Hạ Thần đẩy đối phương ra theo bản năng, anh lùi về sau vài bước: “Omega?”
Ngửi mùi pheromone trên người y, Hạ Thần khó tin hỏi: “Cậu biết tôi?” Lĩnh Nam vậy mà có Omega? Lại còn là một Omega nghèo khổ như thế này. Hạ Thần nhìn chằm chằm đối phương hồi lâu, vẫn không nhớ nổi Omega nam chỉ mặc độc một chiếc áo mỏng, bị lạnh đến run bần bật cùng cơ thể gầy gò, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng và mái tóc bù xù này là ai.
“Tôi… tôi khó lắm mới chạy khỏi đó được… Đưa tôi về thủ đô… mau đưa tôi về thủ đô!” Theo trạng thái ngày một kích động của đối phương, pheromone tỏa ra cũng mỗi lúc một dày đặc.
Sự xuất hiện của pheromone khiến tình huống lúc này càng thêm khó giải quyết, hẳn là đối phương đang tới kỳ phát tình, nếu bây giờ mà có Alpha đi ngang qua sẽ rất dễ bị pheromone của Omega dụ dỗ phạm tội. Với tư cách là một bác sĩ, Hạ Thần bèn cởi áo khoác ra cho đối phương mặc, sau đó chủ động kéo người nọ vào sâu trong con hẻm này.
Sau khi xác định bên trong không có người nào khác, bấy giờ Hạ Thần mới lấy thuốc ức chế giấu ở túi ra, nhanh chóng tiêm cho đối phương.
Chưa tới ba giây sau, mùi pheromone tỏa ra trên người y bắt đầu tiêu tan, số lượng pheromone còn lại trong không khí cũng bị hơi lạnh làm nhạt dần. Hạ Thần duỗi tay đặt lên trán đối phương, hỏi lại một lần nữa, “Cậu biết tôi?”
Song Omega trước mặt anh vẫn lẩm bẩm như cũ: “Tôi phải về thủ đô… về thủ đô…” Trạng thái tinh thần của y đã xảy ra vấn đề, hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ một mực thì thầm mãi, hẳn là đã rất hoảng sợ, chung quy cũng là một Omega yếu ớt.
Hạ Thần đau đầu, anh không quá am hiểu việc câu thông với Omega, nhất là kiểu Omega thể trạng suy yếu, tinh thần cũng không bình thường như thế này.
“Cậu tên là gì?”
“Hạ Thần… Hạ Thần…”
“…” Hạ Thần không muốn để ý đến y nữa, nhưng lòng nhân đạo không cho phép anh bỏ mặc một Omega với tinh thần thất thường ở lại đây, huống hồ người này còn nhận ra anh. Omega này cũng xem như may mắn, trước khi kỳ phát tình bùng nổ còn gặp được Hạ Thần, những loại thuốc ức chế bán trên thị trường không thể nào kìm hãm kỳ phát tình của Omega một khi nó đã bắt đầu được.
Song thuốc ức chế của Hạ Thần lại làm được điều ấy, chỉ cần kỳ phát tình chưa chính thức bắt đầu, loại thuốc ức chế đặc thù này có thể chặn lại tất cả pheromone đang có ý đồ tỏa ra. Hạ Thần cũng không ôm hy vọng có thể hỏi được thứ gì hữu ích nữa, anh định sẽ đưa đối phương đến thẳng đồn cảnh sát. Vở bài tập của Tiểu Phong còn chưa kịp giao cho cu cậu, trái lại còn gặp phải rắc rối thế này.
Anh đỡ Omega đang không tỉnh táo kia dậy, đứng ven đường vẫy một chiếc xe ba bánh, đang lúc cả hai định bước lên xe thì bỗng bị mấy gã Beta dáng vẻ côn đồ vây lại. Omega đứng cạnh anh lập tức hét lên, Hạ Thần không khỏi che tai, kéo đối phương lùi ra sau. Mặt mũi Omega lộ vẻ kinh hoàng, ngồi thụp xuống đất ôm chặt lấy một chân Hạ Thần, “Cứu tôi… cứu tôi!!”
Tên Beta cầm đầu mặc một bộ quần áo có hoa văn sặc sỡ, gã liếc nhìn dáng vẻ nhã nhặn của Hạ Thần, ngậm điếu thuốc nói: “Mang về.”
Vùng này thường xuyên có án buôn người, Hạ Thần hoàn toàn đủ cơ sở để tin rằng rất có thể Omega này đã bị lũ người trước mắt bắt cóc từ thủ đô. Anh khom lưng vỗ nhẹ tay Omega: “Cậu quen bọn họ không?”
Omega dùng sức lắc đầu, hai tay càng ôm Hạ Thần chặt hơn.
“Cậu ấy không quen mấy người, hơn nữa tôi đã báo cảnh sát.” Hạ Thần trầm giọng nói, anh nhìn dòng người đi đường nhộn nhịp phía ngoài, thầm nghĩ, chắc sẽ không đến mức ngang ngược bắt người ngay tại chỗ đấy chứ? Song anh vẫn đánh giá thấp mức độ hỗn loạn ở Lĩnh Nam, mấy gã Beta kia không thèm để ý đến lời anh nói chút nào, dứt khoát thô lỗ kéo Omega ngồi bên chân anh qua.
Nhất thời Hạ Thần cũng không có thời gian để nghĩ ngợi gì thêm, anh duỗi tay bóp chặt khuỷu tay gã, bẻ ngược ra sau. Tuy kẻ địch chỉ là vài tên côn đồ tầm thường, song so về số lượng thì hiển nhiên Hạ Thần sẽ thua, anh dứt khoát kéo Omega vẫn đang không tỉnh táo kia bỏ chạy. Cũng may đường xá nhiều người qua lại, cả hai bọn họ lại gầy, chen chúc một hồi cũng cắt đuôi được đám Beta kia, trốn vào một siêu thị nhỏ.
Bên trong chỉ có vài mống khách, Hạ Thần không mang điện thoại, bèn dùng điện thoại bàn ở quầy để báo cảnh sát. Omega đứng bên cạnh anh thở hổn hển, đôi con ngươi vẫn ánh lên vẻ hoảng sợ như cũ, mãi vẫn chưa tỉnh táo lại. Hạ Thần phải trả phí gọi điện, bèn qua lấy tiền xu trong túi áo khoác, kết quả lại thấy trên cổ đối phương có một sợi dây.
Hạ Thần kéo ra xem, là một cái bảng tên, một mặt ghi tên tuổi, một mặt in số 25.
Anh nhìn đi nhìn lại cái tên này vài lần, lại cẩn thận quan sát kỹ gương mặt người nọ, cuối cùng mới không tin nổi mà mở miệng: “Bạch… Khê?”
Bạch Khê bị gọi tên có hơi đờ đẫn, dường như đã rất lâu rồi chưa có ai gọi tên y một cách dịu dàng như vậy. Y ôm hai tay, cúi đầu xuống, lạnh đến phát run. Quản lý siêu thị thấy vậy, bèn tốt bụng bật máy sưởi cho cả hai ngồi một lúc, Hạ Thần cảm ơn đối phương, kế đó mua hai bình sữa bò nóng, anh nhét một bình vào tay Bạch Khê, “Anh là Bạch Khê?”
Bạch Khê không đáp lời.
“Nhưng anh là Omega.” Hạ Thần rất nhanh đã phủ định câu hỏi của mình.
Người này sao có thể là Bạch Khê mà anh quen được. Bạch Khê mà anh quen là một thiên tài y khoa, ba năm trước đã ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, mà Omega trước mắt lại có làn da trắng như tuyết, tinh thần bất thường, còn bị người lừa bán, vô cùng đáng thương, nào giống Bạch Khê kiêu ngạo hăng hái kia. Mà quan trọng nhất, Bạch Khê là một Beta.
Thế nhưng một lúc lâu sau, Omega đã được nhiệt độ ấm áp từ máy sưởi giúp chậm rãi bình tĩnh lại, y nói: “Tôi là Bạch Khê.”
“Anh là Omega, nhưng sao anh lại biết tôi? Hay là anh quen Bạch Khê nên tạm thời mượn tên của anh ấy?” Hạ Thần cố gắng suy đoán.
Bạch Khê nghe vậy thì ngẩn người, kế đó sờ lên tuyến thể bản thân, chỉ chớp mắt sau, nước mắt y đã không kiềm được mà rơi xuống, Bạch Khê mạnh bạo gạt phần tóc sau gáy của mình ra, dùng sức bấu ngón tay vào tuyến thể. Hạ Thần vội vàng để sữa bò xuống rồi giữ hai tay Bạch Khê lại, vùng gáy của Omega là nơi vô cùng yếu ớt, không thể để đối phương tự ý hủy hoại được.
“Anh… anh…” Song cảnh tượng đập vào mắt Hạ Thần lại khiến anh không thốt nên lời, trên tuyến thể của Bạch Khê đã in hằn vài dấu răng, nhìn tình trạng kết vảy là có thể đoán được chúng vừa mới cắn cách đây không lâu. Hình dạng lớn nhỏ của những dấu răng này không đồng nhất, hẳn là đến từ vài người khác nhau, nhưng kỳ lạ ở chỗ, Hạ Thần không ngửi thấy bất cứ mùi pheromone Alpha nào trên người Bạch Khê.
Đây là bị cưỡng ép, cũng khó trách tinh thần đối phương lại bất thường như vậy… Có đổi sang Omega nào khác thì cũng sẽ phát điên thôi… Hạ Thần tóm lấy tay y, không tốn một giây nào để do dự, anh nghiêm túc nói, “Chúng ta lập tức đi báo cảnh sát, tôi sẽ giúp anh, đừng sợ.”
Bạch Khê đã tỉnh táo lại vội vàng đứng dậy: “Ở đấy cũng có người của bọn chúng, không thể đi…” Hiển nhiên y đã từng chịu thiệt vì báo cảnh sát, cứ thế định chạy một mình ra ngoài.
Hạ Thần cũng không tranh cãi với y, anh cản Bạch Khê lại: “Chúng ta không đến đồn cảnh sát nữa, anh đi với tôi.”
Vất vả lắm mới về đến nhà Tiểu Phong, bấy giờ cũng đã gần giữa trưa.
Tinh thần Bạch Khê vẫn không ổn định như cũ, khi tốt khi xấu, thông tin thu được cũng ít ỏi, song vẫn đủ để Hạ Thần tin y chính là Bạch Khê mà mình quen biết kia, thế nhưng từng câu từng chữ mà chính miệng y nói ra lại khiến Hạ Thần nghe mà lạnh người.
Hạ Thần và Bạch Khê đều là sinh viên xuất sắc của Đại học Y thủ đô, bởi vì thân phận đặc thù, Hạ Thần chỉ có thể học tập ở nhà, nguyên soái sợ anh buồn chán, bèn đề nghị giảng viên của Hạ Thần nếu tiện thì lâu lâu cứ dẫn theo sinh viên nào ưu tú đến chung. Người mà giảng viên dẫn đến chính là Bạch Khê lớn hơn Hạ Thần hai tuổi, một sinh viên xuất sắc có hơi cứng nhắc, ngày nào cũng trưng vẻ mặt cau có, như thể người nào cũng nợ y mấy trăm vạn không bằng. Cách nói chuyện của Bạch Khê cũng rất ngạo mạn, thường xuyên làm người khác mất lòng, đâm ra quanh y không có người bạn nào, hơn nữa rõ ràng nước da y là màu ngăm đen, thế mà lại đặt tên là Bạch Khê, càng khiến người khác cảm thấy rất không hợp.
Ban đầu Hạ Thần không mấy thiện cảm với Bạch Khê, thấy đối phương rất khó ưa, sau này xem kết quả học tập của y rồi mới thay đổi cái nhìn. Dần dà cả hai cũng thường xuyên thảo luận đề tài với nhau, Bạch Khê rất thích chạy qua nhà Hạ Thần, miễn cưỡng trở thành một trong số ít những người bạn của anh, thế nhưng ba năm trước đây, khi Hạ Thần vừa mới thông báo tin kết hôn chưa được hai ngày, Bạch Khê đã gọi điện cho anh, nói muốn ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, không thể dự đám cưới được.
Hạ Thần thật lòng chúc mừng y qua điện thoại, song Bạch Khê lại thẳng thừng cúp máy, khiến anh rất khó hiểu.
Lần này gặp lại, màu da của Bạch Khê đã giống hệt tên y, nhưng những chuyện mà y trải qua lại khiến người nghe không rét mà run.