“Bắc Bắc, cậu có biết cậu là Omega không?”
Sáng hôm sau, Lý Bắc Bắc chậm rãi tỉnh dậy sau cơn mê, cậu nhận ly nước ấm từ tay Hạ Thần, bên tai là câu hỏi nghi vấn của anh. Lý Bắc Bắc rất mơ hồ, cậu dựa người vào thành giường đờ đẫn hồi lâu mới ý thức được Hạ Thần vừa hỏi cái gì. Lý Bắc Bắc lắc đầu, bưng ly nước khàn giọng nói, “Tôi là Beta, anh đang nói gì vậy?”
Hạ Thần nắm chặt vai cậu: “Cậu thật sự không biết sao?”
Ánh mắt Lý Bắc Bắc rất vô tội, hoàn toàn không hiểu Hạ Thần đang nói gì, cậu nhắm mắt cẩn thận suy nghĩ, bấy giờ đầu óc trì độn mới nhớ lại mọi chuyện tối qua. Chỉ chớp mắt mặt mũi Lý Bắc Bắc đã tái nhợt, tối qua cậu hệt như người si ngốc, cơ thể nóng bừng, tay chân bủn rủn, còn chủ động hôn Tiêu Minh đang giúp mình dọn dẹp đồ đạc, kéo quần áo hắn, khóc lóc cầu xin hắn.
Sau đó Tiêu Minh hôn cậu… Cậu và Tiêu Minh đã… Cốc nước Lý Bắc Bắc đang cầm đổ ra giường, cậu bắt đầu run rẩy, Hạ Thần lập tức lau dọn, đưa cho đối phương một cái chăn mới, kế đó lên tiếng an ủi, “Không sao đâu, đừng sợ.”
“Hạ Thần, tôi… tôi không biết tại sao bản thân lại như vậy…” Lý Bắc Bắc hoang mang bật khóc, “Có phải tôi đã gây ra rắc rối không…” Cậu hoảng hốt chạm lên vùng gáy, lúc hàm răng Tiêu Minh đâm thủng nơi này, khoái cảm rùng mình cùng cơn đau mà cả đời này cậu không thể quên được lập tức lan ra toàn thân.
Omega? Hạ Thần hỏi cậu có biết bản thân là Omega không ư?
Cậu là Beta mà, sao có thể là Omega được? Nhưng những gì phát sinh tối hôm qua hiển nhiên thuộc về một Omega đến kỳ động dục, tại sao lại như vậy… Lý Bắc Bắc không thể tin được, cảm xúc cậu như mất kiểm soát, mười ngón tay cào cấu đầu tóc, hai mắt đỏ hoe, “Tôi là Beta… Hạ Thần, tôi là Beta…”
“Bình tĩnh một chút.” Hạ Thần đột ngột lớn tiếng nói, Lý Bắc Bắc ngẩng đầu lên, hốc mắt đã đỏ lên vì khóc. Hạ Thần nắm lấy tay đối phương, nhẹ giọng nói, “Cẩn thận nhớ lại xem, chiều hôm qua cậu có tới văn phòng tôi không.”
Hạ Thần suy nghĩ suốt đêm, kết hợp với báo cáo của Dương Thư, anh chỉ có duy nhất một suy đoán.
“Cậu, có uống cốc nước để trên bàn tôi không.”
“… Cốc nước có vị hơi lạ kia sao?” Lý Bắc Bắc khóc nức nở, “Có uống, uống hai hớp nhỏ.” Cậu tủi thân rơi nước mắt, khóc cũng không dám to tiếng, “Cái đó không thể uống sao? Có phải tôi đã phạm sai lầm lớn hay không… Tôi sẽ bị đuổi về thủ đô sao?”
Trái tim đang treo lơ lửng của Hạ Thần vẫn không thể hạ xuống được, là do anh bất cẩn nên mới gây ra cớ sự này. Báo cáo của Dương Thư cho thấy, Lý Bắc Bắc đã bị tiêm vào người một loại thuốc ức chế vô cùng mạnh, nó đã tồn tại trong máu của cậu hơn mười lăm năm, hẳn là bị tiêm khi còn nhỏ.
Lý do những lần kiểm tra sức khỏe ngày thường không phát hiện ra, mà lần này lại ra được cũng là do thuốc biến đổi PCI-1 đã phân hủy loại thuốc ức chế này. Kỳ động dục của Omega bình thường hầu hết sẽ xuất hiện vào năm mười tám tuổi, còn Lý Bắc Bắc năm nay đã hai mươi tư, cũng vì vậy mà kỳ động dục đến trễ bị kích phát vô cùng kịch liệt.
Nó cũng tạo ra tổn thương rất lớn với cơ thể Lý Bắc Bắc, giống như một thứ gì đó bị phong ấn nay lại đột ngột thoát ra, dĩ nhiên sẽ gây hại cho chủ thể.
“Bắc Bắc, tình hình hiện giờ có hơi phức tạp, nhưng cậu yên tâm, tôi và phó tướng Tiêu sẽ bảo vệ cậu, đừng sợ hãi, chuyện này không phải lỗi của cậu.” Hạ Thần hiếm khi nói chuyện dịu dàng như thế này, khiến Lý Bắc Bắc nghe mà sửng sốt, cảm xúc mất kiểm soát cũng bình tĩnh lại không ít. Cậu nhìn Hạ Thần, ngoan ngoãn gật đầu, kế đó lại ngó đông ngó tây một chút, Hạ Thần biết cậu đang tìm ai, “Phó tướng Tiêu không ở đây, có việc ra ngoài rồi.”
“Vậy anh ấy sẽ đến thăm tôi chứ?” Lý Bắc Bắc không hiểu tại sao lại vô cùng muốn gặp Tiêu Minh.
“Sẽ.”
“Hạ Thần, tôi là Beta đúng không?”
Hạ Thần không nói gì, cũng không biết phải nói gì. Dưới ánh nhìn chờ mong từ Lý Bắc Bắc, cuối cùng anh cũng nhẹ giọng hỏi: “Cậu ghét Omega sao?”
Lý Bắc Bắc lắc đầu.
“Omega có thể ở bên cạnh Alpha như Tiêu Minh, sẽ không bị người nhà Tiêu Minh ghét bỏ, sẽ được quốc gia chúc phúc, đứa trẻ sinh ra sau này nói không chừng còn có địa vị xã hội cực cao. Vậy cậu có hâm mộ Omega không?”
“Hâm mộ.” Trong lòng Lý Bắc Bắc đau xót, nếu cậu mà là Omega thì tốt.
“Chúc mừng, bây giờ cậu là Omega.” Kiểu giải thích này của Hạ Thần khiến Lý Bắc Bắc vẫn lơ mơ không hiểu gì, nhưng chí ít cũng không rảnh để đau lòng nữa.
Theo lộ trình vạch sẵn, hẳn là giờ phút này Lục Hành Thư đã đang ngồi trên máy bay về thủ đô.
Nhưng vì chuyện của Tiêu Minh và Lý Bắc Bắc, hắn hoãn lại. Tình huống của Lý Bắc Bắc rất đặc biệt, thuộc về bên “người bị hại”, đối phương hoàn toàn không biết bản thân thật ra là Omega, hơn nữa thuốc ức chế đã bị tiêm vào người Lý Bắc Bắc từ lúc nhỏ, việc Lý Bắc Bắc thật sự không biết cũng đã được chứng thực, tối qua Lục Hành Thư đã cho người ở thủ đô liên hệ với người nhà Lý Bắc Bắc.
Bọn họ thu được thông tin Lý Bắc Bắc đã được gia đình hiện giờ nhận nuôi, hơn nữa được nhận nuôi từ một trại trẻ mồ côi chính quy, lúc đối phương đến cô nhi viện đã có thân phận Beta. Điều đó chứng tỏ trước khi vào cô nhi viện, Lý Bắc Bắc đã bị tiêm vào người loại thuốc ức chế này.
Tình huống tương đối đặc thù, Lý Bắc Bắc có thể không cần chịu trách triệm pháp lý.
Nhưng còn lại một chút vấn đề, chính là việc xử trí Tiêu Minh.
Theo lý thuyết, nếu trong quân đội xuất hiện Omega động dục, Alpha bị pheromone thu hút sẽ không có tội, chỉ cần Tiêu Minh đẩy hết trách nhiệm lên người Lý Bắc Bắc, đồng thời cắt đứt quan hệ với đối phương, vậy hắn cũng có thể được coi là một “người bị hại”, và vẫn có thể làm phó tướng của Lục Hành Thư. Song vấn đề nằm ở chỗ Tiêu Minh là một người vô cùng cứng đầu, nhất quyết đòi chịu trách nhiệm, dù cho chuyện này đối với hắn đã rất không công bằng.
Omega xuất hiện trong quân đội lại thành một cặp với phó tướng, đã thế còn kết hôn, việc này đồng nghĩa với vi phạm quân kỷ.
Tuy rằng lỗi không thuộc về hai người họ, nhưng chuyện dù lớn hay nhỏ chung quy cũng phải có một lời giải thích đối ngoại, nếu Tiêu Minh kết hôn với Lý Bắc Bắc, vậy chuyện hạ quân hàm coi như ván đã đóng thuyền. Lục Hành Thư cảm thấy không đáng, thứ nhất, Tiêu Minh đối với Lý Bắc Bắc chỉ có ý thức trách nhiệm; thứ hai, quân nhân một khi đã bị hạ quân hàm, nếu không lập được công lớn thì rất khó khôi phục được chức vị ban đầu.
“Tôi hy vọng cậu sẽ suy xét kỹ càng về những điều trên.” Song chính Lục Hành Thư cũng biết, Tiêu Minh đã sớm nghĩ đến việc xử phạt.
Tiêu Minh đứng trước bàn làm việc của Lục Hành Thư, hắn đã suốt đêm không ngủ, cũng đã suy nghĩ kỹ càng: “Tôi muốn chịu trách nhiệm.”
“Thật ra chuyện này cũng không phải lỗi của cậu, nếu vì hổ thẹn mà muốn chịu trách nhiệm, khiến con đường sự nghiệp lẫn hôn nhân của cậu sau này đều mất cân bằng… Thì đây không phải một sự lựa chọn sáng suốt.”
“Tôi không muốn y tá Lý làm phẫu thuật xóa dấu hiệu, nghe nói chuyện đó đối với một Omega là rất thống khổ.”
“Nhưng cậu đã thử nghĩ xem y tá Lý có muốn hay không chưa? Bây giờ cậu ấy bị cậu đánh dấu, bằng lòng ỷ lại cậu, nhưng làm Beta đã nhiều năm như vậy, bỗng nhiên phải trở thành một Omega đã có Alpha, chuyện này cũng không công bằng với Lý Bắc Bắc, sau khi xóa dấu hiệu xong, cậu ấy có thể một lần nữa tự lựa chọn cuộc sống của chính mình.”
Lục Hành Thư không hiểu Lý Bắc Bắc, hắn chỉ không muốn mất đi một cánh tay trái đắc lực như Tiêu Minh, cũng giống như Hạ Thần một mực kiên định đứng bên lập trường của Lý Bắc Bắc, thì Lục Hành Thư cũng vô cùng trọng tài mà đứng về phía có lợi cho Tiêu Minh.
“Tiêu Minh, chuyện này, tôi hy vọng cậu cân nhắc thật kỹ.”
Tiêu Minh thoáng khựng một chút: “Tôi vẫn muốn chịu trách nhiệm.”
“…”
“Cho dù em ấy không thích tôi, tôi cũng muốn chịu trách nhiệm.”
Lục Hành Thư đau đầu.
“Bởi vì tôi thích em ấy.” Tiêu Minh trầm giọng, “Em ấy vô cùng đáng yêu, Lục tướng quân, anh không hiểu.”
Lục Hành Thư không ngờ còn có chuyện này. Việc Tiêu Minh bắt đầu tiếp xúc với Lý Bắc Bắc từ bao giờ, rồi lại từ bao giờ thích Lý Bắc Bắc đều vô cùng bí ẩn, tên hũ nút này gần như không có biểu hiện gì, một chút tiếng gió cũng không để lộ. Lục Hành Thư biết Tiêu Minh là người có quy tắc, nhưng nếu Tiêu Minh đã quyết định, hắn cũng không thể nhúng tay vào quyết định của đối phương.
“Hy vọng tình cảm của cậu đối với Lý Bắc Bắc là xuất phát từ nội tâm, chứ không phải bị pheromone thu hút.” Lục Hành Thư thở dài, hắn xem đồng hồ, “Hôm nay không kịp về thủ đô rồi, gọi bác sĩ Hạ và tiến sĩ Dương qua đây, chúng ta thảo luận xem nên giải quyết chuyện của Lý Bắc Bắc như thế nào.”
Ba mẹ Lý Bắc Bắc ở thủ đô vô cùng lo lắng, chỉ ước gì bây giờ có thể lập tức tới bên người cậu, nhưng biên cảnh đâu phải nơi muốn tới là tới được, huống hồ phía thủ đô còn đang có người điều tra ngọn nguồn chuyện này, hai người họ thậm chí còn bị hạn chế tự do ra ngoài. Sau khi phân tích thuốc ức chế bị tiêm vào người Lý Bắc Bắc, kết quả thu được đã phát hiện ra nó có mối liên hệ với PCI-1.
Lý Bắc Bắc được nhận nuôi năm mười tuổi, chín tuổi vào cô nhi viện, mà bản thân cậu lại không có ký ức trước năm chín tuổi, thậm chí sau khi được nhận nuôi, không hiểu tại sao mà Lý Bắc Bắc lại không chấp nhận việc bản thân đến từ cô nhi viện. Dần dần trong tiềm thức cậu bắt đầu có suy nghĩ bản thân là con ruột của ba Lý mẹ Lý, cũng vì thế mà quên đi khoảng thời gian ở cô nhi viện.
Đâm ra Lý Bắc Bắc đang nằm trên giường có nghĩ tới nghĩ lui cũng vẫn không hiểu sao bản thân lại từ một Beta biến thành Omega.
Chắc không đến mức nằm mơ đâu nhỉ? Lý Bắc Bắc vô thức sờ ra sau cổ, dấu cắn này rất chân thực, Hạ Thần nói với cậu, Tiêu Minh đã đánh dấu cậu, bây giờ còn muốn cùng cậu kết hôn. Đây vốn là một chuyện rất vui vẻ, Lý Bắc Bắc thích Tiêu Minh, có thể kết hôn thì chính là cậu kiếm lời, nhưng Lý Bắc Bắc lại không ngừng lo lắng sốt ruột, bởi từ tối hôm qua cho đến giờ cậu vẫn chưa gặp lại Tiêu Minh.
Hoàn toàn không ngờ được ngay lúc này Tiêu Minh đang bị ăn mắng trong văn phòng.
Sắc mặt Dương Thư khó coi, ông giận dữ nói: “Ai cho cậu đánh dấu cậu ta hoàn toàn?! Cậu con mẹ nó bây giờ mới nói?! Cậu mất não à?! Tố chất cơ thể Lý Bắc Bắc lúc này phù hợp để mang thai sao?!”
Hạ Thần và Lục Hành Thư đồng loạt sững sờ, đã nói rõ đến nước này rồi thì ai cũng đều hiểu. Ngoại trừ đánh dấu bằng dấu hiệu sau cổ, Alpha còn phải thắt nút bắn tinh vào khoang sinh sản của Omega mới coi như hoàn toàn đánh dấu, kiểu đánh dấu này đồng nghĩa với có thai, bình thường khoang sinh sản của Omega cũng chỉ mở ra khi đến kỳ động dục. Nếu Alpha chỉ muốn trấn an Omega đang trong kỳ động dục, hoàn toàn có thể không thắt nút.
Hạ Thần đỡ trán, không biết phải nói gì.
Ai cũng biết, một khi Omega bị Alpha thắt nút đánh dấu trong kỳ động dục, xác suất mang thai sẽ là 100%, mà Lý Bắc Bắc đã để lỡ thời điểm tốt nhất để uống thuốc tránh thai, hiện giờ cơ thể cậu vô cùng yếu, pheromone cũng rất hỗn loạn, không thích hợp có thai.
“Xin lỗi, xin hỏi còn biện pháp nào khác để cứu vãn không?” Tiêu Minh cũng rất sốt ruột, hận không thể vả cho mình hai phát tát. Hắn không phải bác sĩ, không biết cụ thể tình trạng của Lý Bắc Bắc, lại cảm thấy chuyện này rất khó mở lời, đâm ra không nhắc tới.
Dương Thư cũng mặc kệ hắn mà đứng dậy đi thẳng, có lẽ là đi đưa thuốc cho Lý Bắc Bắc, Tiêu Minh cũng theo đằng sau, cả đường nghe mắng.
Trong văn phòng chỉ còn lại hai người Hạ Thần và Lục Hành Thư, cả đêm mệt mỏi làm Hạ Thần dựa người vào sô pha thở ra một hơi, song lại không thấy buồn ngủ chút nào. Một ngày một đêm vừa qua hệt như đang nằm mơ, chuyện xảy ra đến bây giờ mới nguôi ngoai được phần nào. Sô pha bên cạnh anh lún xuống một chút, là Lục Hành Thư lại gần.
Hạ Thần uể oải nghiêng đầu: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn tôi chuyện gì?” Lục Hành Thư cười.
“Chuyện của Bắc Bắc anh đã giúp đỡ không ít, người phụ trách điều tra và liên hệ bên phía thủ đô cũng là anh phái đi.” Hơn nữa Hạ Thần còn biết, chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, Lục Hành Thư đã phong tỏa tất cả những tin tức cần phong tỏa. Chuyện của Lý Bắc Bắc chỉ có vài người biết được, mà dường như Lục Hành Thư cũng không định khiến chuyện này to ra, để lại rất nhiều đường lui cho bọn họ.
Lục Hành Thư đáp: “Đây là việc tôi nên làm, đụng phải Tiêu Minh cũng là vận may của Lý Bắc Bắc. Tuy cậu ta trông có vẻ rất tẻ nhạt, nhưng là người rất chuyên nhất.” Nhớ lại dáng vẻ Tiêu Minh xụ mặt nói muốn chịu trách nhiệm ban sáng, Lục Hành Thư không khỏi lắc đầu.
“Vậy theo tình huống này, phó tướng Tiêu cần hạ mấy quân hàm?”
“Tôi sẽ cố gắng không để cậu ta bị hạ quân hàm.”
Hạ Thần kinh ngạc, Lục Hành Thư nhướng mày: “Sao vậy?”
“Tôi cứ nghĩ anh rất thích hạ quân hàm người khác.” Hạ Thần hết sức nghiêm túc ngồi thẳng người, tự hỏi nói, “Anh như vậy có được tính là thiên vị, làm rối loạn kỷ cương không?”
“Vậy cậu muốn bạn mình kết hôn với một trung tá à?”
“… Không muốn.”
Lục Hành Thư nghiêng người lại gần, hạ giọng nói: “Về nghỉ sớm một chút đi, mệt lắm rồi phải không?” Hạ Thần ngồi cạnh gật đầu, Lục Hành Thư đứng dậy duỗi người, “Nhân tiện thu dọn hành lý, ngày mai cùng tôi về thủ đô đi bác sĩ Hạ.”
Hắn vừa nói xong Hạ Thần cũng hết cả buồn ngủ, anh đứng dậy, hoang mang nhìn Lục Hành Thư.
Lục Hành Thư lại nói tiếp: “Y tá Lý không thể tiếp tục ở lại quân đội, tôi đã sắp xếp xong bên phía thủ đô rồi, tới đó sẽ đưa Lý Bắc Bắc đi kiểm tra lần hai, sau khi xác nhận không còn vấn đề gì nữa, cậu ấy sẽ là người của Tiêu Minh. Nhưng trước lúc đó hai người họ tốt nhất không nên gặp nhau, y tá Lý có cậu ở bên cạnh chắc sẽ ổn hơn nhiều chứ?”
Đúng là bây giờ Lý Bắc Bắc đang trong giai đoạn đặc thù, phải về thủ đô kiểm tra có lẽ sẽ khiến cậu không được thoải mái, để một bác sĩ như Hạ Thần đi theo hiển nhiên là lựa chọn tối ưu nhất, nhưng Hạ Thần do dự.
Ở thủ đô quá dễ dàng để lộ thân phận, nhỡ đâu gặp phải người quen…
Hạ Thần còn đang đấu tranh tâm lý xem nên từ chối như thế nào, đồng thời nghĩ cách thuyết phục Dương Thư cùng về thủ đô với Lý Bắc Bắc, nhưng ngay giây tiếp theo, Lục Hành Thư đã dùng một câu triệt để cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.
“Hạ Thần, về cùng nhau đi.”
Đây là lần đầu tiên Lục Hành Thư gọi thẳng tên Hạ Thần mà không phải dùng ba chữ “bác sĩ Hạ”. Trong lòng Hạ Thần nổ “bùm bùm” hai chùm pháo hoa, anh ấy gọi tên mình! Đến nước này rồi mà còn từ chối thì có là con người nữa không? Mối quan hệ của bọn họ lại tiến gần thêm một bước, Lục Hành Thư đã gọi tên anh!
Hạ Thần xoay người che miệng lại, cố kìm nén mong muốn hoan hô trong lòng.
Anh dùng sức dậm chân xuống sàn, trút bỏ cảm giác kích động không nói nên lời này. Lục Hành Thư đứng phía sau thấy vậy thì khó hiểu, đang định mở miệng hỏi Hạ Thần xảy ra chuyện gì thì bỗng thấy đối phương dậm mạnh chân vài cái, kế đó mặt mũi bình tĩnh xoay người lại, chỉnh lại áo blouse trắng, thản nhiên nói, “Ừm, vậy về cùng nhau đi.”
Trước khi tới đây, Dương Vũ đã từng hỏi Hạ Thần rằng rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu mà lại muốn đóng giả Beta vào quân đội, mà vào được thật thì thế nào? Bị Lục Hành Thư biết xong còn không đuổi anh ra ngoài rồi càng thêm ác cảm hơn hay sao?
Nếu đã sai ngay từ bước đầu tiên, sau này muốn sửa lại cũng rất khó.
Khi ấy Hạ Thần không nói gì, vì anh chưa nghĩ đến, anh không dám chắc, cũng không dám nói trước. Nhưng trong lòng anh có một bàn tính nhỏ, Hạ Thần muốn chờ đến lúc Lục Hành Thư thích thân phận Beta của mình, bấy giờ lại nói với đối phương bản thân chính là Omega đã ép hôn hắn, tên là Hạ Thần. Đến lúc đó, Lục Hành Thư nhất định sẽ vì thích mà tha thứ cho anh.
Bởi vì thích một người sẽ khiến con người ta trở nên điên cuồng và mất lý trí, Hạ Thần thích Lục Hành Thư, nên anh hiểu cảm giác này.
Dù quá trình đó có tốn rất nhiều thời gian đi chăng nữa, Hạ Thần cũng không sợ chờ đợi.
Tác giả có lời muốn nói:
Có em gái nói đọc xong bị chóng mặt, vậy để tôi giải thích một chút nha.
PCI-1 gốc là thuốc biến đổi, biến Beta thành Omega, có tác dụng phụ rất lớn.
Thuốc ức chế đặc biệt mà Hạ Thần dùng là một loại thuốc khác được điều chế từ PCI-1 gốc, nó không phải thuốc biến đổi, chỉ có thể tạm thời kiểm soát pheromone trong cơ thể Omega, giúp Omega đó cải trang thành Beta.
Mà thuốc ức chế trong cơ thể Lý Bắc Bắc là phiên bản cao cấp hơn thuốc ức chế của Hạ Thần, cũng là một loại thuốc được điều chế từ PCI-1 gốc, không phải thuốc biến đổi, nhưng nó có thể kiểm soát pheromone của Omega vô thời hạn, giúp Omga đó cải trang thành Beta, những chương sau sẽ nhắc đến vấn đề này, cũng sẽ lần lượt giải thích.
Ngoài ra, loại thuốc ức chế phổ biến được tiêu thụ trên thị trường là thuốc ức chế thông dụng.
Omega dùng được, Alpha cũng dùng được. Nó không có tác dụng che giấu pheromone mà chỉ có thể trì hoãn được kỳ động dục của Omega, cũng như giúp Alpha khống chế lượng pheromone tỏa ra, một khi Alpha đã kiểm soát được pheromone, bọn họ có thể hòa nhập vào tập thể Beta. Nhưng Omega thì không làm như vậy được nha, tiêm loại thuốc ức chế thông dụng này vào chỉ có thể giúp Omega bình yên vượt qua kỳ động dục mà thôi. Lúc nhóm Lục Hành Thư tham gia chấp hành nhiệm vụ, thuốc ức chế mà bọn họ dùng chính là loại bình thường này.