Dương Thư sao có thể thực sự yên tâm được, nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hạ Thần, ông đành phải để anh đi nghỉ trước. Quay về chỗ ở, Dương Thư gọi một cuộc video call, khoảng ba bốn phút sau đầu dây bên kia mới bắt máy, người bắt chính là cái vị dạo gần đây mới được thăng chức tăng lương, khí sắc tươi tỉnh, Dương Vũ. Còn chưa đợi ba mình kịp mở miệng, Dương Vũ đã hỏi thẳng, “Ba, Hạ Thần tới rồi đúng không?”
Dương Thư tức giận: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Không phải trước đây con từng bảo với ba là Tiểu Thần kết hôn rồi hay sao?! Alpha của thằng bé đâu? Vì sao thằng bé lại mang theo… một cái vali như thế đến đây?! Có phải con đưa nó cho Tiểu Thần đúng không?!”
Đối với một người sống hơn hai mươi năm nơi biên cảnh như Dương Thư, những tin tức ở thủ đô mà ông biết đều đến từ cuộc gọi video cùng con trai, sau khi ly hôn với vợ cũ hồi còn trẻ, ông bèn tới đây công tác, còn vợ cũ và con trai thì ở lại thủ đô. Bởi vì cả hai chia tay trong hòa bình, nên vợ cũ cũng không cấm Dương Vũ gọi video với ba, qua những cuộc video call ấy, Dương Thư đã bắt gặp cậu bạn chơi cùng con trai mình là Hạ Thần không biết bao nhiêu lần.
Hạ Thần là một cậu nhóc Omega vô cùng đáng yêu, thông minh hiểu chuyện song cũng có chút tinh nghịch. Chỉ có điều cách đây mười ba năm về trước, trong một lần ông gọi video với con trai, Dương Thư lại không thấy bóng dáng Hạ Thần đâu, Dương Vũ nói Hạ Thần đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị bắt cóc và bị thương rất nặng, phải nằm viện tĩnh dưỡng một thời gian dài. Chờ đến lúc gặp lại lần nữa, Hạ Thần đã không còn dáng vẻ hoạt bát như ngày xưa, trái lại còn trở nên kiệm lời.
Không một ai biết Hạ Thần đã gặp phải chuyện gì trong thời gian bị bắt cóc, ngay cả Dương Vũ cũng không biết, còn Hạ Thần thì im lặng không nói, thậm chí nhà họ Phó còn vì vụ việc này mà đổi toàn bộ người làm.
Những gì mà Dương Thư biết về Hạ Thần lại càng ít ỏi hơn, tin tức cuối cùng về anh mà ông nhận được là do con trai nói với ông ba năm trước, Hạ Thần đã kết hôn, có thể trong tương lai sẽ tập trung cho gia đình riêng hơn, thời gian cả hai hẹn gặp nhau cũng sẽ càng ngày càng ít.
“Cái vali kia không phải con đưa cho cậu ấy, con cũng không biết cậu ấy lấy nó ở đâu.” Dương Vũ rất khó xử.
Dương Thư bất đắc dĩ: “Chí ít con cũng phải nói cho ba biết lý do thằng bé tới đây chứ?”
“Tới tìm Alpha của cậu ấy.”
“Cái gì? Alpha của thằng bé ở trong quân doanh này? Là ai?”
“Là tên khốn kiếp đã ba năm không về nhà, Lục Hành Thư.”
“… Alpha của Tiểu Thần là Lục tướng quân?! Thằng bé chính là Omega mà Lục tướng quân bị bắt phải cưới trong lời đồn sao?! Là cháu ngoại của nguyên soái Phó Nghị?!” Dương Thư kinh ngạc đến độ rơi cả kính, suốt bao nhiêu năm qua, ông vẫn luôn cho rằng Hạ Thần chỉ là một Omega đến từ gia đình bình thường.
Dương Vũ thấy hơi nhức đầu, y nhớ rõ ràng mình đã từng nói Hạ Thần là cháu ngoại của nguyên soái Phó Nghị rồi cơ mà…
“Còn nữa, chúng ta phải giúp Hạ Thần giữ bí mật.”
“Vì sao?”
“Cậu ấy nói nếu chuyện này mà bị lộ, lúc quay về sẽ bẻ gãy tay con. Ba, ba cũng biết đám người làm chính trị này mà, trong nhà toàn quân nhân thôi. Sau vụ bắt cóc năm đó, nguyên soái đã tìm người dạy thuật phòng thân cho Hạ Thần, lần trước con còn bị cậu ấy vật một phát mà mấy ngày liền không xuống giường nổi cơ…” Dương Vũ nhớ lại cú vật vai cách đây không lâu, cả người không kiềm được mà rùng mình. Hôm ấy căn bản cũng do y có ý xấu trước, muốn lén hù Hạ Thần từ đằng sau, ai dè lại bị anh vật ngã, cũng may là y kịp xin tha nhanh, bằng không giây tiếp theo kiểu gì Hạ Thần cũng cầm cục đá nện vào trán y.
Vả lại, mâu thuẫn giữa chồng chồng mới cưới của người ta, bọn họ là người ngoài cũng không nên nhúng tay quá nhiều. Thú thật thì Dương Vũ cũng không hiểu, tại sao Hạ Thần đã vào quân doanh rồi mà lại không nhận nhau với Lục Hành Thư? Tuy việc Omega gia nhập quân đội là tội lớn, nhưng có nguyên soái chống lưng cho Hạ Thần, ngay cả quốc vương cũng phải nể mặt anh ba phần.
Thật ra hai năm đầu Hạ Thần cũng nghĩ ra cách này, anh nhờ nguyên soái đến đề nghị quốc vương gọi Lục Hành Thư về thủ đô, quốc vương cũng rất sảng khoái đồng ý. Thế nhưng sau đó mỗi văn kiện triệu hồi đều bị Lục Hành Thư dùng lý do lấy quốc sự làm trọng, muốn tiếp tục ở lại biên cảnh cống hiến cho tổ quốc để thoái thác. Một vị tướng quân mới được bổ nhiệm, muốn vì quốc gia mà đóng góp sức lực, hết sức thành khẩn xin được đóng quân ở cái nơi chim không thèm ỉa, không một ai tự nguyện đến này, quốc vương sao có thể không cảm động cho được, từ đó cũng không nhắc lại việc gọi Lục Hành Thư về thủ đô nữa, chỉ nói nếu Lục tướng quân muốn về thì về, mà đã không muốn về thì cũng đừng nên ép buộc hắn.
Ba năm không về nhà, Lục Hành Thư cũng chưa từng liên lạc với Hạ Thần, có lẽ ngay cả mặt mũi anh trông như thế nào hắn cũng không biết, càng không biết người bạn đời Omega của mình tên là gì, nói một câu vô tâm hơn, có khi hắn còn tưởng anh họ Phó cũng nên…
Loại hành vi bạo lực lạnh này của Lục Hành Thư, còn chẳng phải là vì muốn Hạ Thần không chịu đựng nổi mà chủ động đòi ly hôn trước hay sao? Bởi chung quy nguyên soái Phó Nghị vẫn là mối kiêng dè của hắn, song suốt ba năm tiếp theo, Hạ Thần chưa từng đề cập đến việc ly hôn, trước đây anh cũng là người kiên quyết muốn lấy Lục Hành Thư làm Alpha của mình, nếu không phải hắn thì cả đời này sẽ không kết hôn. Nguyên soái Phó Nghị bị Lục Hành Thư từ chối mà nghẹn một bụng tức, nói gì ông cũng không nghe, còn đích thân ghép đôi Hạ Thần với mấy Alpha, để anh tự chọn. Hạ Thần không muốn, khóc lóc tuyệt thực vài ngày, cương quyết không chấp nhận Alpha khác, Phó lão nguyên soái vốn luôn cưng chiều cậu cháu ngoại này, thấy anh như vậy thì vô cùng đau lòng.
Ông nghĩ tới nghĩ lui, tự nhủ chỉ cần mình còn sống ngày nào, thì dù Lục Hành Thư có không thích Hạ Thần đi chăng nữa, chẳng lẽ kết hôn xong hắn còn bắt nạt được cháu ông hay sao? Bấy giờ ông mới bắt đầu cân nhắc vài biện pháp “không được đẹp lắm” để ép Lục Hành Thư đi vào khuôn khổ.
Suy cho cùng, Lục Hành Thư vẫn là người bị hại…
Vì để tiện chăm sóc Hạ Thần với thân phận đặc thù, Dương Thư bèn xin cho anh ở ký túc xá đơn, khó khăn chờ đợi cả tuần mới duyệt xong, vậy mà Hạ Thần lại không chịu đi.
Nguyên nhân là do Lý Bắc Bắc lén lút giấu một cái nồi trong ký túc xá, thường xuyên dùng nó để nấu nướng, nâng cao chất lượng sống. Ban đầu Hạ Thần không ăn, nhưng dần dà ngửi thấy mùi thơm nhiều lần, anh không kiềm được mà nếm thử một chút. Nơi này vốn không nhiều món ngon, đồ ăn ở nhà ăn cũng được chế biến rất đơn giản, Hạ Thần đã sớm ăn đến ngấy. Từ bé anh đã được một đống người hầu vây xung quanh mà chăm sóc, khẩu vị cũng khó tính, đâm ra mấy ngày đến đây gầy đi không ít.
Trùng hợp ở chỗ nhà Lý Bắc Bắc lại mở quán ăn, mưa dầm thấm đất, tài nấu nướng của cậu vì vậy mà rất khá. Ngày nào Lý Bắc Bắc cũng thay đổi thực đơn trong ký túc xá, lúc mới đến còn vác theo một vali tương ớt, tương ngọt, dưa muối, tất cả đều là đồ nhà làm.
“Mỗi năm đều có một lần được nghỉ phép về nhà, hết tôi lại lấy thêm, cứ ăn đi ăn đi.” Lý Bắc Bắc là một thanh niên rất nhiệt tình, cậu có một đôi mắt tròn xoe như cún con, chỉ có điều màu da không được trắng cho lắm, lại thêm chút tàn nhang trên mặt, khiến Lý Bắc Bắc thoạt nhìn như một tên nhóc nhà quê, nếu da trắng hơn nữa thì sẽ rất đáng yêu. Cậu phồng má nhai cơm, “Cơ mà anh cũng siêu thật, làm cách nào mà bác gái ở nhà ăn múc cho anh nhiều rau dưa với thịt lợn thế?”
Hạ Thần nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Cậu dùng sức, tôi dùng tiền.”
Lúc đến đây Hạ Thần không biết phải mang gì, bèn xách theo một vali tiền. Biên cảnh không có chỗ nào để quẹt thẻ, Hạ Thần thấy mang tiền mặt cũng sẽ có lúc cần dùng, cuối cùng lại cống hết vào việc mua thức ăn giá cao.
“Anh xem, nếu chuyện chúng ta giấu nồi nhỏ trong ký túc xá mà bị phát hiện thì có ăn mắng không?” Lý Bắc Bắc hơi lo lắng.
“Không.” Hạ Thần suy nghĩ, “Tốn chút tiền đàm phán là được.”
Lý Bắc Bắc khoa trương nói: “Uầy, tôi muốn ôm đùi anh!” Cậu thấy bình thường Hạ Thần thoạt nhìn cứ như người sống chớ tới gần, ai dè làm thân rồi còn biết nói giỡn, hoàn toàn không biết câu dùng tiền đàm phán của anh là nghiêm túc.
Ngày thường, những người đến phòng khám trong doanh trại đều là một vài quân nhân làm kiểm tra sức khỏe theo định kỳ, hoặc là một vài người có triệu chứng cảm cúm, phát sốt và tiêu chảy. Tất cả những trường hợp trên đều do Hạ Thần và Lý Bắc Bắc phụ trách, còn Lý Khắc và tiến sĩ Dương sẽ nghiên cứu những thí nghiệm có độ khó cao hơn trong phòng thí nghiệm riêng. Bởi nơi đây là khu vực đặc thù, chỉ cần bùng phát một đợt dịch thôi cũng đã có thể lấy mạng toàn bộ quân đội, bất cứ hiện tượng nào cũng phải chuẩn bị biện pháp dự phòng và đưa ra được cách xử lý hiệu quả.
Mỗi một bác sĩ và y tá đều phải bận rộn với phần việc của chính họ, chịu trách nhiệm giữ gìn sức khỏe của toàn quân.
Hạng mục kiểm tra sức khỏe hàng năm của Tiêu Minh và Lục Hành Thư luôn được xếp xuống cuối cùng, thường là khi tất cả quân lính đã kiểm tra xong rồi, bấy giờ hai người họ mới đến. Cũng chính vì quy định này, một tháng sau Hạ Thần mới nhìn thấy Lục Hành Thư.
Vị trí trực ban hôm nay chỉ có hai người, là Hạ Thần và một y tá Beta khác do Dương tiến sĩ lựa chọn, Lý Bắc Bắc còn vì chuyện này mà đau lòng mất mấy hôm. Đây là lần đầu tiên y tá nhỏ nhìn thấy Lục Hành Thư, run run rẩy rẩy đến độ chỉ việc cầm dụng cụ kiểm tra thôi cũng làm không xong. Hạ Thần để cô ra ngoài nghỉ ngơi, bảo một mình anh có thể lo được.
Y tá nhỏ mang ơn đội nghĩa mà chạy ra ngoài, pheromone Alpha của Lục Hành Thư thật sự rất mạnh, chúng có thể thu hút những Omega đang trong kỳ động dục, nhưng lại không có tác dụng với Beta, thậm chí đối với vài Beta yếu ớt, chỉ cần nhìn thấy Alpha mạnh thôi là sẽ sinh ra cảm giác rùng mình. Bản thân Hạ Thần là một Omega, cộng thêm việc anh thích Lục Hành Thư, nên mùi pheromone này không những không khiến anh sợ hãi, mà trái lại còn cực kỳ dụ người.
Hạ Thần biết Lục Hành Thư không đơn thuần là một quân nhân cục cằn thô lỗ, mà còn là một người thích đọc sách, bởi trong biệt thự riêng của hắn có một căn phòng chất đầy những cuốn sách về văn học, quyển nào cũng có dấu vết từng lật dở kèm theo ghi chú ở bên cạnh. Nếu để người khác biết được Lục Hành Thư còn có một mặt như vậy, e là số lượng Omega và Beta tranh nhau dâng trái tim cho hắn sẽ tăng lên không ít.
Lục Hành Thư ngồi trước mặt Hạ Thần đã cởi bỏ chiếc áo quân đội xanh lục sẫm màu, để lộ lớp vải sơ mi ôm sát vóc người cường tráng của hắn. Tương ứng với cơ thể ấy là một gương mặt lạnh lùng điển trai, đang dần dần trùng khớp với gương mặt có nét không vui mà Hạ Thần vô tình gặp được trên đường ba năm về trước, vừa xa lạ, vừa không có tình cảm. Đôi con ngươi của hắn rất thâm thúy, toát lên vẻ trầm ổn hiếm có ở độ tuổi này, dưới sống mũi cao thẳng là bờ môi khẽ mở, “Chưa bắt đầu à?”
Hạ Thần ngẩn ngơ, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại đúng ba chữ: Đẹp trai quá. Thậm chí trước mắt anh còn xuất hiện từng chùm pháo hoa nổ tung, mỗi một cử động của Lục Hành Thư như đều phát ra ánh sáng. Trong tình huống bình thường, đối với một Omega có bạn đời suốt ba năm không về nhà, rất có thể Omega đó sẽ giơ dao, vừa khóc vừa mắng vừa trách cứ, nhưng Hạ Thần vẫn trưng vẻ mặt lạnh lùng như băng, một bộ không bị lung lay trước sắc đẹp, dù cho trong lòng đã sớm kích động tột độ.
Lục Hành Thư không về nhà ư? Được thôi, vậy Hạ Thần sẽ đuổi theo hắn, một suy nghĩ tuy đơn giản nhưng lại rất thấu triệt và có nguyên tắc.
“Bác sĩ?” Lục Hành Thư mất kiên nhẫn, lại lần nữa nhắc Hạ Thần.
Hạ Thần chớp mắt, bắt đầu rời khỏi thế giới nội tâm rực rỡ đầy màu sắc để quay lại hiện thực. Anh bước lại gần, nâng mặt đối phương lên: “Há miệng, tôi khám răng.” Trong lòng lại thầm nghĩ, dáng môi đẹp thật, không biết khi hôn sẽ có cảm giác thế nào.
Lục Hành Thư vẫn nhớ hạng mục đầu tiên trong kiểm tra sức khỏe hàng năm không phải khám răng, nhưng hắn vẫn phối hợp. Chỉ có điều mãi một lúc lâu sau vẫn không thấy vị bác sĩ này nói gì thêm, chỉ nghiêm túc nâng mặt hắn lên, nhìn răng… Lục Hành Thư chau mày, ngậm miệng lại, nghi ngờ nhìn Hạ Thần, “Mới tới?”
Hạ Thần gật đầu, suy nghĩ xem không biết bây giờ bản thân nên nói gì.
“Mời tiến sĩ Dương tới đây đi.”
“Hử?”
Lục Hành Thư biết có rất nhiều bác sĩ Beta tố chất yếu không thích khám sức khỏe cho những Alpha có pheromone mạnh, sẽ bị áp lực. Vị bác sĩ Beta trẻ tuổi đứng trước mặt hắn này trông vừa trắng trẻo vừa gọn gàng, mới nhìn đã biết rất yếu, tuy rằng mặt ngoài có vẻ khá bình tĩnh, song nói không chừng trong lòng đã sớm hoảng. Lục Hành Thư xưa nay chưa bao giờ làm khó người khác, bèn giúp cậu bác sĩ tìm bậc thang bước xuống, “Cậu vẫn chưa quen…”
Hắn còn chưa nói hết câu, Hạ Thần đã không cảm kích mà cắt lời: “Tôi đã làm quen hết những dụng cụ kiểm tra, mong Lục tướng quân yên tâm.” Kế đó còn vỗ vai hắn, bình thản nói, “Mời nằm xuống, đừng cử động.”
Lúc ấn bụng đối phương, Hạ Thần cố ý kéo dài thời gian, bởi vì xúc cảm thật sự rất đã, anh còn lợi dụng cơ hội mà sờ hai cái, nói là sờ theo góc độ y học.
Hành động này khiến Lục Hành Thư hơi mất tự nhiên, nhưng mỗi khi hắn nhìn về phía Hạ Thần, đối phương vẫn luôn trưng vẻ mặt không cảm xúc, đâm ra Lục Hành Thư lại tiếp tục yên tâm. Cũng không phải hắn chưa từng gặp những bác sĩ hoặc y tá cố tình nhào vào lòng hắn, nhưng lần nào Lục Hành Thư cũng lý trí từ chối, còn Hạ Thần lại mặt mũi ngay thẳng, khí chất chính trực, căn bản không có tí dính dáng nào đến hai từ mờ ám. Lục Hành Thư khụ khụ vài tiếng, còn chưa kịp mở miệng đã nghe đối phương nói, “Sau khi kết thúc tất cả các hạng mục, để tôi kiểm tra bắp chân cho anh.”
Đây là nội dung không nằm trong hạng mục kiểm tra sức khỏe. Khi chấp hành một nhiệm vụ cá nhân vào năm ngoái, cẳng chân Lục Hành Thư bị thương, đến giờ cũng đã hồi phục được tương đối, nhưng vì khí hậu ở đây không tốt nên đôi khi vẫn âm ỉ đau, chỉ có điều việc cẳng chân hắn bị thương là chuyện rất ít người biết, Lục Hành Thư hơi cau mày, “Sao cậu lại biết chân tôi từng bị thương?”
“Tiến sĩ Dương nói với tôi.”
Chuyện này thật sự là do Dương Thư nói với Hạ Thần, năm ngoái khi gọi video với Dương Vũ, ông vô tình lải nhải vài câu về chuyện cẳng chân Lục Hành Thư bị thương mà còn không chịu nghỉ ngơi hẳn hoi, nói không chừng sau này sẽ để lại di chứng, Dương Vũ lại không kín mồm kín miệng mà kể cho Hạ Thần, thế nên Hạ Thần mới ghi nhớ trong lòng.
Anh không kéo dài thời gian, sau khi cẩn thận hoàn thành các hạng mục kiểm tra, Hạ Thần ngồi xổm xuống vén ống quần Lục Hành Thư lên, nhẹ nhàng bóp cẳng chân hắn: “Thế này đau không?”
“Không.”
“Thế này thì sao?” Hạ Thần lại tăng thêm lực.
“Không.” Lục Hành Thư thành thật trả lời.
Hạ Thần dùng giọng điệu chuyên nghiệp nói: “Hồi phục khá tốt, nhưng đôi khi thời tiết xấu vẫn sẽ đau âm ỉ đúng không?”
“Ừ.”
“Cứ cách hai ngày tôi sẽ tới mát xa chân cho anh.” Hạ Thần biết Lục Hành Thư chắc chắn sẽ từ chối, với tính cách ấy của hắn mà nói, hắn vào quân đội là vì nghĩa vụ và công việc, không phải vào để hưởng thụ, nên Hạ Thần cũng chặn trước, “Mong anh đừng từ chối, sức khỏe của Lục tướng quân là trách nhiệm của tôi, cũng là nhiệm vụ mà tiến sĩ Dương đã giao cho tôi, xin đừng làm tôi khó xử.”
Lý Bắc Bắc vẫn luôn muốn nhìn Lục Hành Thư ở cự ly gần, cậu chàng loanh quanh ở một góc nhỏ ngoài cửa phòng khám bệnh hồi lâu, nhưng lúc nhìn thấy có bóng người đi ra thì lại là Tiêu Minh, Lý Bắc Bắc thất vọng dẩu môi, tiếp tục nhìn ngó xung quanh, đúng lúc đó sau lưng lại bất chợt bị vỗ mạnh một cái, cậu vội che miệng mới không hét toáng lên.
“Ăn trộm à?”
“Lý Khắc, anh muốn chết sao?!” Lý Bắc Bắc trừng gã, thở hổn hển nói, “Tôi đang chờ gặp Lục tướng quân, anh có thể đừng làm phiền nữa được không?”
Lý Khắc cười hì hì: “Kìa, bóng lưng Lục tướng quân kìa, cậu mau nhìn đi.”
Lý Bắc Bắc lập tức quay đầu, nhưng đối diện chỉ thấy đôi con ngươi của Tiêu Minh, còn Lục Hành Thư đã đi rất xa. Tiêu Minh hết sức khó hiểu mà nhìn cậu, ánh mắt kia hệt như đang nhìn một nhóc hamster trốn đông trốn tây, có hơi buồn cười. Lý Bắc Bắc chột dạ rụt đầu, tự cảm thấy mất mặt.
“Hạ Thần ra rồi, có muốn đi hỏi người ta xem Lục tướng quân đẹp trai như nào không?” Lý Khắc giễu cợt cậu.
Lý Bắc Bắc chẹp miệng: “Lục tướng quân chắc chắn đẹp trai vô biên, tôi không nhìn cũng biết.”
Lý Khắc: “… Cậu đừng vỗ mông ngựa vào khoảng không nữa được không?”
Lý Bắc Bắc không để ý đến tên độc mồm Lý Khắc nữa, cậu chỉnh lại cổ áo định tìm Hạ Thần để lải nhải, mới bước được hai bước đã như bị hoảng sợ mà lùi về.
“Cậu làm gì đấy?”
“Không… không phải chứ, cái gì kia, sao Hạ Thần thoạt nhìn có vẻ sai sai… Ôi mẹ ơi, đi đường còn nhảy chân sáo? Bình thường ảnh vẫn luôn… như thế này à?? Có trúng gió không vậy?”