Ba tháng ba, liễu vàng thắm đẫm nửa phần xanh [1]. Đêm qua có một trận mưa nhỏ, đến khi hửng sáng vẫn còn nghe được tiếng nước tí tách rơi từ mái hiên, nằm trên gối cũng cảm thấy mát mẻ dễ chịu.
Nhưng sau khi mặt trời ló dạng thì bầu trời lại xanh trong rạng rỡ, trong viện, hai đóa hoa đào màu hồng phấn vừa nở, qua giọt nước bảy màu cười e lệ không muốn ngừng, không kìm được ngắm đến ngẩn người, cảnh vật mĩ lệ nhường này, thiên nhiên tuyệt sắc nhường này, cảm giác muốn nằm lì trên giường như cũng bị quét sạch, tâm tình phất phới như ánh mặt trời treo bên bức tường phía đông. Đêm qua ở trong mộng đã gọi tên người ta, hôm nay còn cùng nhau du thuyền, sao vẫn nhớ nhung như vậy, giống như mối tình đầu của một thiếu niên mới lớn, thật là…
Bên bờ Kính Hồ ở ngoài thành, cành liễu trổ mầm non, trong bụi cỏ những đóa hoa dại bé nhỏ vừa ló đầu khỏi nền đất. Các tiểu thương bán quạt tròn bằng tơ tằm tươi cười rạng rỡ mời chào hai ba cô nương đang du xuân kết bạn. Trên núi, tiếng chuông chùa Ninh An kính cẩn nghiêm trang, xuyên thấu tiếng rao hàng nhốn nháo rót vào tâm trí con người một sự yên bình.
Đứa bé nhà nào đó mặc quần áo mới, phồng má thổi cái chong chóng nhỏ trên tay phát ra tiếng vù vù, chỉ về mặt hồ phía xa hứa hẹn: “Mẹ, chờ mai sau con đỗ trạng nguyên, con sẽ ngồi trên chiếc thuyền lớn thế kia!”
Thiếu phụ mặc áo vải bên cạnh khom người cười, xoa lên cái đầu trơn nhẵn vừa cạo của đứa bé: “Được, mẹ chờ ngày đó.”
Trên hồ, thuyền hoa dập dìu, đầu tiết xuân, hầu môn vọng tộc trong kinh rất thích giong thuyền dạo hồ, kết bái vài vị tri kỷ, dẫn theo mấy phận má hồng, nghe nhạc uống rượu, ngắm cảnh tâm tình, hào hứng đứng ở mũi thuyền ngâm thơ đối câu rồi lại múa bút vẩy mực, cũng xem như là phong nhã, xứng với danh tiếng của một tài tử phong lưu.
Một khách ngoại lai ở trên bờ luôn miệng khen: “Chiếc thuyền hoa giữa hồ thật tinh xảo.” Trương hồng kết lục, rường cột chạm trổ, trong muôn ngàn chiếc du thuyền vãng lai trên hồ chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra nó.
Mọi người mỉm cười nói: “Đó là thuyền của tiểu công tử Thôi gia. Ngài không biết Thôi gia? Thôi phủ ở kinh thành, năm đó khi Thái Tổ hoàng đế ngự bút thân phong bát đại vọng tộc, Thôi gia giữ danh bài đệ nhất! Gia nghiệp to lớn, tiền hoàng hậu của Cao Tông hoàng đế chính là nữ nhi của Thôi gia.”
Đợi thuyền tới gần một chút người đó sốt sắng chỉ cho khách nhân thấy, người mặc hồng y sáng rực ngồi ở giữa chính là tiểu hầu gia của Trung Tĩnh hầu gia, tên là Ninh Hoài Cảnh. Người đang chạm ly nói cười với hắn chính là công tử Từ Khách Thu của Trung Liệt bá gia. Còn lam y công tử cầm quạt ở bên thuyền có nụ cười ân cần dễ gần, đó là thiếu chủ Giang Vãn Tiều của Chức Cẩm Đường ở thành Đông.
Hoa khôi Ngọc Phiêu Phiêu ngàn vàng khó mua một nụ cười của Xuân Phong Đắc Ý lâu ôm đàn tỳ bà ngân nga cất giọng: “Gió chợt thổi. Thổi gợn sóng mặt nước ao xuân. Hồ thơm dẫn lối đôi uyên ương. Tay vò nát nhụy hồng hạnh. Cánh chim đơn côi tựa lan can. Trâm ngọc nghiêng rơi. Trọn ngày mong quân quân chẳng đến. Ngẩng đầu nghe tiếng hỉ thước kêu [2].”
Giai điệu du dương trầm bổng, ẩn giấu một chút ai oán. Từ gia thiếu gia sau khi nghe xong, chỉ vào người mặc cẩm y trên chủ tọa cười nói: “Phiêu Phiêu, Minh Húc nhớ nàng còn không kịp sao nỡ lạnh nhạt với nàng? Câu ‘Trọn ngày mong quân quân chẳng đến‘ này phải do hắn nói mới đúng.”
Ngọc Phiêu Phiêu chỉ cười không đáp, cúi đầu chỉnh lại dây đàn. Từ Khách Thu đang muốn mở miệng pha trò, Ninh Hoài Cảnh nhét cho y một ly rượu nói: “Thường ngày không thấy ngươi chăm chỉ học hành, bây giờ lại dùng tới học vấn. Nếu giỏi thì kì thi hương năm nay đứng đầu bảng thử xem?”
“Ngươi nói đùa à.” Thấy Giang Vãn Tiều đứng một bên phẩy quạt ngắm cảnh, vẻ mặt bình chân như vại, Từ Khách Thu quay đầu lại nói: “Bàn về học vấn, có Minh Húc đây, nào đến phần ta?”
Thôi Minh Húc trước sau chưa nói một lời mỉm cười: “Không dám.”
Nghiêng người hỏi thăm Ngọc Phiêu Phiêu: “Sao vậy? Có chuyện phiền lòng?” Giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều.
Ba người kia nhìn nhau cười, dù sao đây cũng không phải lần đầu họ nhìn thấy bộ dạng đó của hắn. Ngẫm lại vẻ kiêu ngạo thích được nuông chiều thường ngày của hắn, cứ như hai người khác nhau, chợt thấy hắn thay đổi thái độ, quả là kì quặc đến luống cuống.
Thôi Minh Húc không để ý tới nụ cười quái dị của ba người bọn họ, kéo tay Ngọc Phiêu Phiêu dịu dàng hỏi han: “Có phải hai ngày trước bị cảm không? Nếu thế, chúng ta về trước đi.”
“Không phải… Thiếp…” – Ngọc Phiêu Phiêu bị hắn nắm cổ tay, lại càng e thẹn, lắc đầu muốn trả lời, bỗng nghe một tiếng “Tõm” ở phía sau, những người xem náo nhiệt ở trên bờ nhất loạt la lên:
“Có người rơi xuống nước! Mau! Mau lại xem!”
Người trên thuyền hoa nhìn theo tiếng kêu, dòng người vốn như con thoi bên bờ xôn xao vây thành một đám đông đông nghẹt, tất cả đều sợ hãi la hét liên tục, nhưng vẫn không thấy ai nhảy xuống nước cứu người.
Chỗ có người rơi xuống nước cách thuyền hoa không xa, có vẻ là người trên con thuyền hoa gần nhất kia. Người trên con thuyền đó tay chân luống cuống, hai ba người có vẻ là gia đinh chạy tới bên mạn thuyền hét lên: “Thiếu gia, thiếu gia…” Bộ dạng lúng ta lúng túng.
Có người muốn tìm nhà thuyền mượn cây sào cứu người, không biết vì quá hoảng sợ hay vì nguyên nhân nào khác mà người rơi xuống nước dù làm thế nào cũng không bắt được, tất cả chỉ vô ích, làm cho người trên bờ sốt ruột.
“Nhìn người đó quẫy nước như vậy… Không biết bơi à?” – Giữa bọt nước tung tóe không thấy rõ hình dáng người nọ, Từ Khách Thu siết chung rượu nói, nhìn người trong nước cố gắng vùng vẫy nhưng dần dần chìm xuống.
“Xem ra đúng là vậy.” Bình rượu đã cạn, Ninh Hoài Cảnh phân phó gia đinh mang thêm một bình nữa tới, rồi tự rót cho mình một ly: “Mùi vị rượu này không tệ, là Vãn Tiều huynh mang đến?”
“Lần trước đến Giang Nam thu mua vải mới, tiện thể mang về thôi.” – Giang Vãn Tiều nói, thu quạt muốn quay về chỗ ngồi, trên bờ có tiếng reo hò: “Này, có người nhảy xuống cứu.”
Thôi Minh Húc lúc trước chỉ nhìn thoáng qua rồi không để ý tới, nhìn theo tầm mắt của Ngọc Phiêu Phiêu, đúng là trên con thuyền có người rớt xuống nước, có người vừa lặn xuống nước: “Biết bơi sao không sớm nhảy xuống cứu?”
Vừa dứt lời đã thấy người nọ ở trong nước giãy vài cái, cư nhiên cũng từ từ chìm xuống: “A… Không biết bơi à…”
Trên thuyền, mọi người bật cười, rót rượu, an tọa ở trên thuyền nhìn hai đám bọt nước một xa một gần bắn ra tung tóe.
“Người kia sắp không xong.” – Từ Khách Thu thấy người rơi xuống nước đầu tiên sắp chịu hết nổi, bọt nước quanh thân cũng dần nhỏ lại, lộ ra một cái đầu đen đen: “Có muốn cứu hắn hay không?”
Ninh Hoài Cảnh và Giang Vãn Tiều không trả lời, ngón tay Thôi Minh Húc vuốt lên miệng chén rượu, nhìn mặt hồ lay động, dao động đến nỗi nước gợn dập dờn, tạo thành một làn sóng lăn tăn.
Cổ tay bị nắm chặt, là Ngọc Phiêu Phiêu níu tay áo hắn: “Cứu, cứu người đó với.”
Mỹ nhân thủy chung mặt ủ mày chau khẩn thiết nhìn về phía hắn, bên ngoài con ngươi đen bóng đã đọng một lớp sương, vành mắt chuyển hồng, càng khiến người ta thấy thương xót. Thôi Minh Húc trong lòng nóng lên, kìm lòng không đặng nắm lấy tay nàng: “Không có việc gì, nhìn nàng rất nôn nóng.”
Phất tay triệu mấy gia đinh biết bơi đến, lệnh cho bọn họ nhảy xuống cứu người. Thần sắc Ngọc Phiêu Phiêu lúc này mới khá lên một chút, vẫn nắm chặt tay áo hắn không buông, đôi mắt không chớp lấy một lần, chuyên chú quan sát động tĩnh trên mặt hồ.
“Sợ cái gì? Không phải đã cứu lên rồi sao?” – Thôi Minh Húc thấy nàng căng thẳng, ôm nàng vào lòng trấn an.
Từ Khách Thu chờ thấy hai người họ thân mật liền nhỏ giọng trêu đùa, thường thường chỉ nhìn bọn họ một cái đã bị Thôi Minh Húc lạnh nhạt trừng lại, vì vậy cười đến không ngừng được.
Một lát sau, người được cứu được kéo lên. Ngọc Phiêu Phiêu bước nhanh tới xem xét, Thôi Minh Húc bất đắc dĩ cũng phải đi theo.
Gia đinh ghé vào tai hắn thông báo: “Mặc áo vải là kẻ lúc sau nhảy xuống cứu người, người rớt xuống nước trước đã hôn mê.”
Hai người ướt sũng nằm trên thuyền, gia đinh quây xung quanh. Không thể dạo hồ tiếp, trước tiên cặp bờ tìm một đại phu quan trọng hơn. Thôi Minh Húc đứng ở ngoài đám đông, xuyên qua khe hở thản nhiên nhìn lướt qua, bỗng nhiên phát hiện, hai người trên mặt đất nhìn hơi quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu rồi. Không khỏi ngừng bước nhìn kĩ lại.
“Giản Chi…” – Ngọc Phiêu Phiêu bên cạnh kìm lòng không được nước mắt rơi xuống, khẽ gọi.
Giản Chi… Tên này… Thôi Minh Húc nghe nàng gọi, trong lòng xao động. Đúng rồi, người mặc áo vải nằm trên đất không phải Vu Giản Chi gặp mặt vài lần ở học đường thì là ai?
Bàn về chuyện đó, hai bên cũng có chút tình đồng môn nhiều năm học chung, chỉ là Thôi Minh Húc hắn luôn mắt cao hơn trời, hạng người mà hắn kết giao phải như Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu, đối với Vu Giản Chi gia cảnh bần hàn, học nghiệp không mấy nổi bật tự nhiên gặp qua sẽ quên, sao nói được nửa câu với hắn? Tới bây giờ, ngoài lúc thấy mặt ở học đường, dĩ nhiên không nhận ra. Như vậy, người có giao tình tốt với Vu Giản Chi đến mức khiến kẻ ấy bỏ sống quên chết nhảy xuống cứu là… Đường nhìn chuyển qua thân người không thấy động đậy, thân hình nhỏ hơn cả Vu Giản Chi, gia đinh Thôi phủ đang đè lên ngực giúp người ấy nôn nước ra. Qua đám người tất bật chỉ thấy được đôi môi khẽ mở của y, màu hồng phấn rất nhạt, cảm giác thật mềm mại, bất chợt làm hắn liên tưởng tới hai đóa hoa đào mới nở trong viện sáng nay, yếu ớt, không nhịn nổi ngắt lấy.
“Đó không phải là Tề Gia bên Lễ bộ [3] sao?” – Ninh Hoài Cảnh theo Từ Khách Thu chạy đến góp vui, vừa thấy Tề Gia hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, khuôn mặt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó tiếp lời: “Nếu là vị Tiểu Tề đại nhân mà ngươi nói thì trượt chân rơi xuống nước cũng không kỳ quái.”
Thấy Thôi Minh Húc không có biểu hiện gì nói: “Minh Húc, lại nói, y và ngươi lúc trước cũng là đồng môn mà. Ngươi nhận ra y không?”
“Đã từng gặp mặt.” – Thấy Ninh Hoài Cảnh vạch trần quan hệ của hắn với Tề Gia, cảm thấy hơi không hài lòng, Thôi Minh Húc nói một câu cho có lệ, bỏ lại mọi người xoay người rời khỏi.
“Aiii, ngươi nói hắn… Thay đổi sắc mặt nhanh như chớp ấy.” – Từ Khách Thu bất mãn.
“Tính tình hắn như vậy, ngươi cũng không phải không biết.” – Giang Vãn Tiều phẩy quạt chậm rãi đi tới.
Trong đám đông vọng ra vài tiếng ho khan yếu ớt, Ninh Hoài Cảnh nhìn đôi mắt Tề Gia mơ mơ màng màng, không khỏi cười: “Tiểu Tề đại nhân tỉnh?”
Thấy Tề Gia hơi giật mình, không phản ứng, hắn cũng không lưu tâm, chỉ vào thuyền của Tề phủ trên hồ nói: “Đây là thuyền hoa của Thôi phủ, thuyền của quý phủ ở bên kia, Tiểu Tề đại nhân, ngài rớt xuống nước.”
“Thôi… Thôi phủ?” – Thần trí vẫn mơ hồ, cố gắng xâu chuỗi từ ngữ lại, Tề Gia nghi hoặc nhìn về phía ba nam tử ăn mặc sang trọng trước mặt.
“Chính là Thôi phủ, Thôi Minh Húc, đại nhân hẳn nhận ra?”
“Ọc ——” một tiếng lại nôn ra một ngụm nước, cả người không còn chút sức lực nào cũng không cố chịu đựng thêm nữa, cuối cùng chỉ có ba chữ “Thôi Minh Húc” lọt vào tai.
Thôi Minh Húc, là Thôi Minh Húc cứu mình.
Bóng người đã đi xa sau khi bước lên bờ, ngoái đầu lại nhìn thoáng qua thuyền hoa, lập tức nghênh ngang bỏ đi. Cao quan chạm mây, cẩm y tung gió, mày tựa núi xa, môi mỏng khẽ nhếch, mắt đen đảo quanh, ngạo khí át người.
Mọi người đều nói, đó là tiểu công tử Thôi gia Thôi Minh Húc, là giai khách [4] của Hầu phủ, là thiên kiêu [5] trong nhân thế.
Tề Gia, cái tên này nghe rất quen tai, cẩn thận hồi tưởng lại, đâu đâu cũng nghe mọi người ở sau lưng châm chọc y.
“Tề Gia, đề mục hôm nay tiên sinh hỏi huynh không trả lời được à?”
“Ta… Ngày hôm qua nghe Đoan Mẫn nói, hôm nay tiên sinh khảo Luận Ngữ [6], ta xem cả một đêm. Kết quả, hôm nay tiên sinh hỏi Đại Học [7].”
“Tề Gia, không phải tiên sinh cho huynh chép bản khắc sao? Đồ đâu?”
“A, ta đang chép. Á, mực… Mực sao đổ ra hết rồi? Ây da, chữ của ta, ta vừa mới viết…”
“Tề Gia, tiên sinh tìm huynh có chút việc, kêu huynh ra sau núi.”
“Chỗ đó… Chỗ đó là nghĩa địa mà.”
“Tiên sinh kêu huynh đi thì huynh phải đi, huynh muốn cãi lệnh thầy hả?”
“Há há, y đến thật kìa.”
“Y ngốc quá đi.”
Bước đi trong thư viện, thỉnh thoảng nghe vài câu chuyện phiếm, hình như cái người tên Tề Gia luôn luôn bị ức hiếp, ngoài những chuyện đó ra cũng không có ấn tượng nào khác.
Thôi phủ trước kia cũng mời tây tịch [8] đến phủ dạy học, Thôi Minh Húc chán ghét những lão học giả suốt ngày rung đùi đắc ý không có ý nghĩa. Huống chi, những gì họ dạy hắn cũng đã biết. Sau vài lần trêu đùa ác ý, các lão học giả không chịu nổi nữa đều xin từ giã. Đại ca đương gia của hắn thấy hắn cả ngày không làm chuyện gì, chỉ lo càn quấy vui chơi, tức giận không thôi, dứt khoát đưa hắn vào học thư viện ở trong thành.
Thôi Minh Húc cũng không kháng cự, ở thư viện so ra còn tự tại hơn khi ở nhà, không có việc gì thì có thể chạy ra ngoài tìm bọn người Ninh Hoài Cảnh huyên náo. Tuy rằng đến chỗ nào cũng thấy mấy lão học giả gầy đét lại không thú vị, nhưng mà bọn họ cũng biết không thể trêu vào Thôi phủ, đối với việc hắn trốn học trốn hành cũng mở một mắt nhắm một mắt, quyền thế không lưu tình. Hừ, mấy lão ngoan cố chỉ biết ngập mình trong đống sách cũ nát gặp những việc này thì lại rất nhanh nhạy.
Trong thư viện cũng có người thật sự bất chấp khắc khổ nghiêm túc lập thệ phải trở nên xuất sắc. Một tay cầm cái màn thầu lạnh tanh một tay cầm sách, màn thầu nhanh nhét vào lỗ mũi luôn. Hắn ngồi bên song cửa vô tình thấy được, không mảy may quan tâm đến sự xấu hổ và giận dữ của người khác cười ha ha ha. Hắn từ lúc sinh ra đã là con nhà thế gia, từ nhỏ đã có cẩm y ngọc thực không lo ăn mặc, lại thêm thiên tư thông minh tài học hơn người, dù cho cả đời hắn cứ chơi bời quậy phá thì Thôi gia vẫn nuôi được hắn, đây là hậu đãi của ông trời, ngươi không phục cũng không được.
Cười xong quay đầu lại nhìn, thấy một bóng người run rẩy núp sau cây cột.
“Ai đó? Lén lén lút lút như vậy làm gì?”
Sau cây cột có tiếng động. Thôi Minh Húc hừ lạnh một tiếng, xốc vạt áo một bước rời khỏi thư viện nhưng người nọ vẫn bám theo.
Sau đó nghe nói cái người tên Tề Gia kia mua một chức quan trong Lễ bộ, trong thư viện bàn tán xôn xao. Thiên hạ đều biết, tham gia khoa cử vào làm quan mới gọi là chân tài thực học chứ không phải đút lót cho gia đình đế vương, vậy mới là chính thống. Cho dù ngoài ba kì thi mỗi năm, khi đại xá vẫn tổ chức thêm những kì ân khoa, nhưng trong mắt người đời, vẫn thấp hơn thi Hội một bậc. Huống chi dùng tiền để mua một cấp bậc nhàn hạ, không quyền lại không thế, gặp người phải cúi đầu khom lưng, với quốc với gia thì làm được gì? Chỉ được ánh hào quang bề ngoài mà thôi. Tên Tề Gia chậm hiểu này, nếu không chỉ đích danh thì y cũng không biết mình bị người ta châm chọc, tại nơi quan trường đầy hổ sói còn không bị ăn tươi nuốt sống?
Trong thư viện có người không có ý tốt đánh cược rằng không quá nửa tháng Tề Gia nhất định sẽ khóc lóc trốn về.
Thôi Minh Húc ở bên ngoài cửa sổ nghe được cảm thấy thú vị, đối với cái tên Tề Gia này bất giác đã lưu nửa phần tâm.
Ngày hôm nay mới tính là gặp mặt, hóa ra đó là Tề Gia. Trên boong thuyền có rất nhiều người vây quanh, Thôi Minh Húc ở ngoài đám đông nhìn lơ đãng, nhìn bộ dạng đó, thật đúng là một kẻ ngu ngốc. Thân thể nhỏ bé, cao ngang ngang hắn. Đôi mắt nhắm chặt, y phục ướt đẫm ngượng ngùng dán sát cơ thể, nhưng nhìn cũng không gầy. Kim tỏa phiến, ngọc hồ lô [9], các thứ trang sức khác nảy lên theo thân thể, rơi xuống boong thuyền, vang lên tiếng leng keng leng keng, một người lớn như vậy, sao phải sợ y mệnh không dài nuôi không lớn chứ? Buồn cười. Định đứng lên, y vào quan trường đến bây giờ cũng hơn nửa năm rồi à? Chà, ngược lại vẫn sống rất rất tốt. Y sớm phải bị đẩy xuống Ngọ Môn Quan khi đang làm việc rồi chứ.
Trên đường hồi phủ, Thôi Minh Húc nhớ lại những chuyện liên quan đến cái tên này. Người ngốc có phúc của người ngốc, cổ nhân nói rất có đạo lý.
“Kì thi Hương năm nay đệ chuẩn bị thế nào rồi?” – Trưởng công tử Thôi gia Thôi Minh Đường đang ngồi giữa phòng khách uống trà, thấy Thôi Minh Húc buồn bực vẩn vơ đi vào phòng khách liền quát hắn: “Đệ đi đâu quậy phá?” Bạn đang
Vá»n từ xa xa Äã thấy Äại ca ngá»i á» sảnh ÄÆ°á»ng, sợ huynh trÆ°á»ng thấy lại muá»n lằng nhằng, hắn má»i giả bá» nhÆ° không phát hiá»n, không ngá» lại bá» huynh trÆ°á»ng gá»i lại, Thôi Minh Húc bất Äắc dÄ©, Äà nh phải quay Äầu và o chÃnh ÄÆ°á»ng ngá»i xuá»ng: âHôm nay hẹn Hoà i Cảnh, Khách Thu và Vãn Tiá»u ra ngoà i thà nh du há», Äi ná»a ÄÆ°á»ng thì bá»n há» có viá»c, Äá» vá» trÆ°á»c.â
Äại ca hắn háºn nhất hắn phóng túng buông thả, nếu Äá» huynh ấy biết hắn qua lại vá»i nữ tá» thanh lâu, sợ rằng sẽ sinh ra chuyá»n lôi thôi. Vì váºy Thôi Minh Húc giấu giếm không Äá» cáºp Äến Ngá»c Phiêu Phiêu.
âCòn viá»c há»c của Äá»?â
âKhá tá»t.â
Sau khi phu thê Thôi gia sinh Äược hai Äứa con trai, và i nÄm sau cÅ©ng không sinh nữa, sau Äó má»i hạ sinh Thôi Minh Húc. Ai ngá» rằng Thôi phu nhân sau khi sinh không bao lâu liá»n rá»i khá»i nhân gian, Thôi lão gia yêu vợ tha thiết, lại thÆ°Æ¡ng xót con thÆ¡ tuá»i nhá» Äã tang mẹ, cà ng thêm cÆ°ng chiá»u Thôi Minh Húc, thÆ°á»ng mặc cho hắn muá»n là m gì thì là m, Äá»i lại cà ng dung túng cho thói cuá»ng ngạo ngang tà ng của hắn.
Ba nÄm trÆ°á»c, sau khi Thôi lão gia qua Äá»i, tất cả má»i viá»c trong nhà Äá»u do trÆ°á»ng tá» Thôi Minh ÄÆ°á»ng là m chủ. Y là m quan trong triá»u, bản tÃnh nghiêm túc Äứng Äắn trái ngược hoà n toà n vá»i Thôi Minh Húc, lại lá»n tuá»i hÆ¡n Thôi Minh Húc, so vá»i Thôi lão gia cà ng có phong thái của ngÆ°á»i phụ thân nghiêm khắc. Chá» là Thôi Minh Húc sá»m Äã bá» phụ thân cÆ°ng chiá»u Äến không biết trá»i cao Äất dà y, Äá»i vá»i những rÄn dạy và khiá»n trách của Äại ca chá» cảm thấy chán ghét mà không sợ hãi, không có ý muá»n tá»± há»i cải. Ká» từ Äó, chá» là m Thôi Minh ÄÆ°á»ng tức Äến nghiến rÄng nghiến lợi.
Còn nhá» thiếu gia Thôi gia Thôi Minh Dao kế thừa thÆ°Æ¡ng nghiá»p của gia tá»c, quanh nÄm buôn bán ngoà i kinh, khó có Äược má»t lần quay vá» kinh thà nh, lại nói huynh trÆ°á»ng nhÆ° cha, hà nh vi hay cách cÆ° xá» của Thôi Minh Húc Äá»u do y dạy dá»: âTháng tám sẽ Äến ngà y thi, Äá» Äá»nh là m sao?â
Mắt thấy kì thi HÆ°Æ¡ng tháng tám Äã gần ká» nhÆ°ng Thôi Minh Húc ngà y ngà y vẫn chÆ¡i bá»i lêu lá»ng bên ngoà i, không có chút vẻ chÄm chá», Thôi Minh ÄÆ°á»ng á» ngoà i thì lo lắng nhÆ°ng trong bụng Äã sinh phẫn ná».
âDù sao sẽ không là m mất mặt Thôi gia.â â Thôi Minh Húc nói. Thấy sắc mặt y Äá»t nhiên trầm xuá»ng, vá»i và ng Äứng dáºy muá»n bá» chạy: âÄá» ra Äằng sau thÄm Äại tẩu.â
Dứt lá»i, không Äợi Thôi Minh ÄÆ°á»ng gáºt Äầu, từ chÃnh ÄÆ°á»ng Äã chạy ra háºu viá»n.
Äầu tiết xuân, bên nguyá»t Äá»ng môn, hai gá»c phong Äã cá»i bá» lá»p áo Äá», trên phiến lá xanh non còn má»t vòng Äá» tÆ°Æ¡i lÆ°u luyến không muá»n rá»i. Phần lá»n hoa trong vÆ°á»n Äã trá» nụ, Äiá»m xuyết thêm chùm nÄm chùm ba khóm lá xanh. Những Äóa hoa Äón xuân ná» rá» sảng khoái hai bên ÄÆ°á»ng, tôn lên ánh nắng ấm áp, trải ra má»t mà u và ng tÆ°Æ¡i trên mặt Äất, khiến ngÆ°á»i ta không nhìn cÅ©ng khó.
Thôi Minh Húc thấy Äại tẩu Liá»
u thá» và nhá» tẩu Trần thá» Äang ngá»i bên bà n Äá nói chuyá»n, nhi tá» má»i sinh của Trần thá» cÅ©ng Äược bế ra, hai ngÆ°á»i chá»c cho Äứa bé cÆ°á»i khanh khách. Äi Äến ôm lấy tiá»u chất tá» trong tay Trần thá», nhéo nhéo khuôn mặt nhá» nhắn tròn vo của nó: âNhìn nà y, mấy ngà y không gặp, có nháºn ra thúc thúc không?â
Äứa bé chá» chá»p mắt nhìn hắn, ngoác miá»ng, khóc oa oa.
âMá»i bấy nhiêu tuá»i, sao mà nháºn ra Äá» Äược?â â Liá»
u thá» cÆ°á»i nói: âÄá» nhÆ° váºy Äâu giá»ng ôm con nÃt, giá»ng ôm vò rượu hÆ¡n Äó. Còn không mau trả lại cho nhá» tẩu của Äá».â
NhÅ© mẫu, nha hoà n bên cạnh cÅ©ng cÆ°á»i theo, Trần thá» nhân tiá»n nói: âChắc nó Äói bụng rá»i, Äá» tá»· bế nó.â Nà ng bế Äứa bé từ tay Thôi Minh Húc rá»i Äi vá» phòng.
âÄại ca lại giáo huấn Äá».â â Trần thá» rá»i Äi, Thôi Minh Húc khom lÆ°ng ngá»i xuá»ng ghế Äá, vừa lấy chung trà thá» nữ Äá» trên bà n vừa nói vá»i nà ng.
Hắn còn nhá» Äã tang mẹ, phụ thân dù có thÆ°Æ¡ng yêu bao nhiêu cÅ©ng không thá» bù Äắp, vá» Äại tẩu nà y từ sau khi vá» nhà , cá» chá» Äá» lượng dá»u dà ng, xá» sá»± công chÃnh liêm minh, Äược lòng trên dÆ°á»i Thôi phủ. HÆ¡n nữa, Äá»i Äãi vá»i tiá»u thúc Thôi Minh Húc nà y không nuông chiá»u bảo vá» nhÆ° Thôi lão gia cÅ©ng không hÆ¡i chút là quát mắng nạt ná» nhÆ° Thôi Minh ÄÆ°á»ng, do Äó Thôi Minh Húc Äá»i vá»i nà ng cà ng thêm kÃnh yêu, thá»nh thoảng lại cáo trạng Äại ca hắn trÆ°á»c mặt nà ng, nói hết bá»±c dá»c, tháºm chà có những chuyá»n không tiá»n nói cho ngÆ°á»i khác nghe, trÆ°á»c mặt nà ng cÅ©ng có thá» tá»± nhiên mà tá» bà y, Liá»
u thá» Äá»i vá»i hắn vừa là tẩu tá» vừa là mẫu thân vừa là bằng hữu.
Lúc nà y, thấy hắn lại tá»i ká» khá», Liá»
u thá» không khá»i báºt cÆ°á»i, sai ngÆ°á»i thay những ÄÄ©a trên bà n thà nh các món Äiá»m tâm thÆ°á»ng ngà y Thôi Minh Húc thÃch Än, tha thiết nói rằng: âHuynh ấy cÅ©ng vì suy nghÄ© cho tÆ°Æ¡ng lai tiá»u thúc. Huynh ấy cÅ©ng không phải thúc ép Äá», chẳng qua con cháu gia Äình bình thÆ°á»ng còn muá»n ná» lá»±c Äá»c sách, kiến công láºp nghiá»p, tiá»u thúc Äá» tà i trà hÆ¡n ngÆ°á»i lại có tiá»n Äá» tá»t, nếu không và o triá»u là m quan dá»c hết sức vì nÆ°á»c thì sẽ rất Äáng tiếc. Cá» nhân thÆ°á»ng nói, nam nhi chà tại bá»n phÆ°Æ¡ng, qua hai nÄm nữa Äá» cÅ©ng nên thà nh gia láºp thất Äi, nếu không ngẫm nghÄ© kÄ© cà ng dá»± Äá»nh mai sau, cứ chÆ¡i bá»i thế nà y thì tiá»u thÆ° nhà nà o chá»u gả cho Äá»?â
âAi nói Äá» không nghÄ© tá»i chứ?â â Thôi Minh Húc buông Äiá»m tâm trong tay, vá» tay phủi sạch những mảnh vụn dÃnh á» Äầu ngón tay: âNếu sang nÄm Äá» thi Há»i Äá» trạng nguyên thì sao?â
âA? NhÆ° váºy quả thá»±c là chà hÆ°á»ng tá»t.â
Thôi Minh Húc thấy nà ng gáºt Äầu cho phép, khóe miá»ng nhếch lên cÆ°á»i Äến kiêu ngạo: âAi cÅ©ng nói chức thừa tÆ°á»ng của Lục gia là do Thái Tá» hoà ng Äế ngá»± khẩu thân phong mà có, Äá» thấy Lục Hằng Tu nà y cÅ©ng tầm thÆ°á»ng không có bản lÄ©nh, chẳng qua y chá» dá»±a và o hÆ° vinh của tá» tiên mà thôi. Äợi Äá» và o triá»u sẽ khiến y mất Äi tÆ°á»ng ấn, cho y thấy, Hiá»n tÆ°á»ng cÅ©ng không nhất thiết phải là ngÆ°á»i trong Lục gia y.â
âLá»i nà y Äã vượt quá.â â Liá»
u thá» biết hắn cá tÃnh cuá»ng vá»ng, muá»n khuyên hắn kiá»m chế: âBây giá» không nói thi Há»i, ngay cả thi HÆ°Æ¡ng còn chÆ°a qua Äã nghÄ© tá»i chức quan sau nà y. HÆ¡n nữa, là m quan quan trá»ng á» chá» biết tháºn trá»ng Äặt cái lợi chung lên quyá»n lợi riêngâ¦â
Lá»i còn chÆ°a dứt, Äã bá» Thôi Minh Húc cắt ngang. Chá» thấy hắn nhÆ° nhá» lại chuyá»n gì Äó, trong vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i kiêu ngạo lại có thêm và i phần ấm áp: âÄại tẩu, chá» Äá» Äá» trạng nguyên sẽ lấy Phiêu Phiêu vá» nhà , có Äược không?â
âRa là Äá» Äã có chủ ý chuyá»n tá»t thà nh Äôi.â Chuyá»n Äi tìm Ngá»c Phiêu Phiêu Thôi Minh Húc từ trÆ°á»c Äến nay không há» dá»i gạt Liá»
u thá», Liá»
u thá» chá» tÆ°á»ng hắn thiếu niên phong lÆ°u, tÆ°Æ¡ng giao vá»i danh kỹ hoa khôi hiếm có cÅ©ng là chuyá»n bình thÆ°á»ng nên không can thiá»p nhiá»u, không ngá» hắn Äã có suy nghÄ© rÆ°á»c ngÆ°á»i ta và o cá»a, không khá»i ngẩn ra: âChá» là Ngá»c cô nÆ°Æ¡ng, cô ấyâ¦â
Phát hiá»n lá»i nói không á»n liá»n chuyá»n hÆ°á»ng trá»ng tâm câu chuyá»n: âKhông phải nói hôm nay cùng tiá»u hầu gia của Trung TÄ©nh hầu gia dạo chÆ¡i há» sao? Sao lại vá» sá»m nhÆ° váºy?â
âÃ, tá»± nhiên bá» mất hứng thì vá» thôi.â Thôi Minh Húc thầm nghÄ©, chuyá»n cÆ°á»i Ngá»c Phiêu Phiêu cÅ©ng không phải gấp gáp ngay bây giá», sẽ không phiá»n hà thêm nữa, Äem chuyá»n hôm nay dạo há» gặp Äược ká» vá»i nà ng, chá» nói cứu Äược ngÆ°á»i nhÆ°ng không nói Äó là bạn há»c chung thÆ° viá»n. Chá» cảm thấy nói mình và tên ngá»c Tá» Gia ngu Äần kia có liên quan thì trong lòng rất không thoải mái, tá»±a nhÆ° mảng bùn Äen dÃnh lên mảnh vải gấm trắng.
Äang nói Äến lúc cứu ngÆ°á»i lên thì có hạ nhân tá»i báo, có ngÆ°á»i mang thiếp tá»i muá»n bái kiến tam công tá».
Thôi Minh Húc rá»i khá»i hoa viên, không vá»i và ng mà Äi Äến chÃnh ÄÆ°á»ng, lúc Äứng á» cạnh cá»a thoáng liếc mắt nhìn, ngÆ°á»i trên ghế ngá»i nghiêm chá»nh. NgÆ°á»i Äầu tiên hắn nghÄ© tá»i trong Äầu dÄ© nhiên là Tá» Gia.
NgÆ°á»i ná» thấy Thôi Minh Húc sải bÆ°á»c và o cá»a vá»i Äứng dáºy chắp tay nói: âÄa tạ công tá» trượng nghÄ©a cứu tiá»u chủ nhân nhà nô tà i.â
Ra là không phải Tá» Gia mà là quản gia Tá» phủ. Thôi Minh Húc thầm cÆ°á»i suy Äoán vừa rá»i nhÆ°ng ngoà i miá»ng vẫn nói: âVá» tá»ng quản nà y khen nhầm rá»i, tại hạ bất quá chá» nhấc tay chút mà thôi.â
Lại thấy có ngÆ°á»i Äem mấy rÆ°Æ¡ng Äá» Äến, quản gia tóc hoa râm nhÆ°ng tinh thần sung mãn khom ngÆ°á»i nói vá»i hắn: âMá»t chút lá»
tạ Æ¡n không thá» hiá»n hết sá»± tôn kÃnh, mong công tá» vui lòng nháºn cho.â
Thôi Minh Húc Äảo mắt Äánh giá, bất quá chá» là chút vải vóc, các loại váºt dụng Äá»±ng Äá», váºt phẩm không nhiá»u, chế tác rất tinh xảo. Từ nhá» hắn sinh trÆ°á»ng trong gia Äình phú quý, các loại kì trân dá» bảo trÆ°á»c Äây Äã xem qua vô sá» lần, luôn luôn mắt cao hÆ¡n trá»i, ngay cả Giang Vãn Tiá»u cÅ©ng có lúc phải ná»a tháºt ná»a giả oán giáºn hắn: âTrong những thứ Chức Cẩm ÄÆ°á»ng ta thu tháºp khắp chá»n, nếu Thôi tam thiếu gia ngÆ°Æ¡i có thá» coi trá»ng hai ba món thì Äã là phúc pháºn lá»n lắm rá»i. NgÆ°Æ¡i xem ngÆ°Æ¡i, chá»n Äông lá»±a tây, nếu ngÆ°Æ¡i sinh ra trong má»t gia Äình bình thÆ°á»ng có ngÆ°á»i trên kẻ dÆ°á»i, ngÆ°Æ¡i nói ngÆ°Æ¡i sá»ng thế nà o Äây?â
Thôi Minh Húc nheo mắt nói: âNgÆ°Æ¡i chá» có thá» nói váºy, mấy món á» Chức Cẩm ÄÆ°á»ng ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chá» thÆ°á»ng thôi.â
Lúc nà y những thứ Tá» phủ ÄÆ°a tá»i ngoà i ý muá»n lại hợp ý của hắn. Có thứ nà o tá»t hÆ¡n nghiên má»±c trên tay, mà u sắc xanh tÃm, hoa vÄn ngay ngắn, nặng trÄ©u nhẵn má»n, xung quanh nghiên má»±c chạm khắc hoa vÄn Äà i sen búp hoa, tạo hình toà n thá» nhÆ° lá sen giÆ°Æ¡ng rá»ng giữa há» sen, chạm trá» tinh tế, sá»ng Äá»ng nhÆ° tháºt. Äặt trên bà n, cứ nhÆ° hÆ°Æ¡ng vá» giữa mùa hè, gần nhÆ° còn ngá»i Äược hÆ°Æ¡ng sen thoang thoảng.
Không ngá» chủ tá» chẳng ra gì nhÆ°ng hạ nhân là m viá»c rất thoả Äáng. Thôi Minh Húc hai mắt nhìn lão quản gia, lão quản gia vẫn Äứng cung kÃnh, thần sắc không kiêu ngạo không siá»m ná»nh, rất có khà phách. Không khá»i có ý khen ngợi, liá»n thuáºn miá»ng há»i ông ta: âChẳng hay chủ nhân nhà ông hiá»n nay ra sao?â
âNhá» công tá» cứu, tiá»u chủ nhân Äã không còn gì Äáng lo, chá» là hoảng sợ quá Äá», cần nằm trên giÆ°á»ng mấy ngà y, không thá» tá»± mình Äến Äây bái tạ, có chá» nà o không Äúng lá»
nghÄ©a mong công tá» chá» trách.â
Lúc Äó, nếu không phải Ngá»c Phiêu Phiêu khẩn cầu, Thôi Minh Húc cÄn bản không quan tâm Äến viá»c rá»i hÆ¡i nà y, hiá»n tại thấy Tá» phủ mang Æ¡n nhÆ° váºy, coi hắn nhÆ° ân nhân cứu mạng dù có máu chảy Äầu rÆ¡i cÅ©ng có ý muá»n báo Äáp, nhÆ°ng hắn cứ Äá»i Äáp nhÆ° váºy lại sinh ra chút chá»t dạ nên má»i tá» má» há»i han tình hình Tá» Gia, nghe nói là thá»nh lang trung trong thà nh, không khá»i cúi Äầu trầm ngâm: âÄám ngÆ°á»i vô danh trong thà nh sợ là y thuáºt thấp kém. Tôn Äại phu của Tế Thiá»n ÄÆ°á»ng trÆ°á»c Äây là ngá»± y trong cung, có thá» nói là hạnh lâm diá»u thủ [10], không phiá»n thì má»i ông ấy Äến khám thá» xem.â
Dứt lá»i, từ trong tay áo rút ra danh thiếp của mình, ÄÆ°a cho ông ta: âNgà y trÆ°á»c ông ấy và gia phụ là bạn tá»t, Tế Thiá»n ÄÆ°á»ng và tá» phủ cÅ©ng có và i phần giao tình, ông cầm danh thiếp của ta Äến Äó, ông ấy sẽ nháºn lá»i.â
Lão quản gia Tá» phủ cung kÃnh nháºn lấy, khom lÆ°ng nói: âÄợi sau khi tiá»u chủ nhân nhà nô tà i là nh bá»nh sẽ tá»± mình Äến nhà bái tạ Äại ân của công tá».â
Thôi Minh Húc xua tay: âKhông cần.â
Vá»n hắn muá»n nói mấy câu khách sáo nhÆ° âChúng ta là Äá»ng mônâ nhÆ°ng trong lòng lÄn qua lá»n lại rá»t cuá»c cÅ©ng không lá»i nà o ra khá»i miá»ng.
Những vải vóc ÄÆ°a tá»i Äược ÄÆ°a qua hai vá» tẩu tẩu, hắn cỠý chá»n ra những cuá»n tá»t nhất ÄÆ°a Äến cho Ngá»c Phiêu Phiêu, Thôi Minh Húc chá»n hai thứ thấy thuáºn mắt Äá» lại, còn lại Äá»u thÆ°á»ng cho hạ nhân. Sau Äó bá»n Ninh Hoà i Cảnh, Từ Khách Thu cÆ°á»i hắn mấy lần: âNgÆ°á»i cÅ©ng không phải ngÆ°Æ¡i cứu, ngÆ°Æ¡i dá»±a và o cái gì mà nháºn lá»
tạ Æ¡n của ngÆ°á»i ta?â, Thôi Minh Húc và i ngà y sau Äem sá»± viá»c quÄng ra sau Äầu. Chá» là thá»nh thoảng thấy nghiên má»±c trên bà n lại nhá» tá»i cái ngÆ°á»i tên Tá» Gia kia, còn có Äôi môi vô ý mà hé má»t ná»a của y, giá»ng nhÆ° Äóa hoa Äà o chá»m ná» trÆ°á»c cá»a sá» phòng hắn. Äảo mắt Äã qua má»t tháng, kỳ thá»±c hoa Äà o từ lâu Äã ná» Äến rá»±c rỡ, ngay lúc Äó, sá»± ngượng ngùng má»m mại Äã rá»i Äi không há» quay lại.
Chú thÃch:
[1] Äây là câu thÆ¡ thứ hai trong bà i thÆ¡ Thà nh Äông tảo xuân của DÆ°Æ¡ng Cá»± Nguyên.
[2] Bà i nhạc Äược phá» từ bà i từ Yết kim môn của Phùng Duyên Tá».
Nguyên tác:
é£ä¹èµ·,
å¹ç±ä¸æ± æ¥æ°´.
é²å¼é¸³é¸¯é¦å¾é,
ææ红æè.
æé¸éå¹²ç¬å,
碧çæ头æå .
ç»æ¥æååä¸è³,
举头é»é¹å.
[3] Lá»
bá» hay Bá» Lá»
là tên gá»i của má»t cÆ¡ quan hà nh chÃnh thá»i phong kiến tại các nÆ°á»c Äông à nhÆ° Trung Quá»c, Viá»t Nam, tÆ°Æ¡ng ÄÆ°Æ¡ng vá»i Bá» giáo dục ngà y nay. Quan Äứng Äầu Lá»
bá» là Lá»
bá» thượng thÆ°, tÆ°Æ¡ng ÄÆ°Æ¡ng vá»i Bá» trÆ°á»ng Bá» giáo dục và Bá» trÆ°á»ng Bá» ngoại giao ngà y nay.
[4] Giai khách: khách quý.
[5] Thiên kiêu: trÃch từ cụm Thiên kiêu chi tá» (Äứa con của trá»i, chá» má»t ngÆ°á»i kiêu ngạo, tà i giá»i).
[6] Luáºn Ngữ là má»t cuá»n sách do Khá»ng Tá» và những Äá» tá» của mình biên soạn. Luáºn Ngữ là má»t quyá»n sách trong bá»n sách gá»i là Tứ thÆ°. Ngoà i Luáºn Ngữ, Tứ ThÆ° cÅ©ng gá»m có Äại Há»c, Mạnh Tá» và Trung Dung. Luáºn Ngữ là sách sÆ°u táºp ghi chép lại những lá»i dạy của Khá»ng Tá» và những lá»i nói của ngÆ°á»i ÄÆ°Æ¡ng thá»i.
[7] Äại Há»c nguyên là má»t chÆ°Æ¡ng trong Lá»
KÃ, Äược xem là má»t trong những sách chủ yếu của Nho Gia.
[8] Tây tá»ch: ghế tây, dùng Äá» chá» khách hoặc gia sÆ°, thá»i xÆ°a chủ ngá»i á» phÃa Äông, khách ngá»i á» phÃa tây.
[9] Kim tá»a phiến, ngá»c há» lô: những món trang sức cho trẻ con Äeo Äá» cầu mong Äứa bé sẽ lá»n lên mạnh khá»e, sá»ng thá».
[10] Hạnh lâm diá»u thủ: bà n tay diá»u kỳ trong rừng hạnh, ý nói những ngÆ°á»i tà i giá»i. Trong Äoạn vÄn Äó tác giả muá»n nói Äến ngÆ°á»i thầy thuá»c giá»i y thuáºt.