*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một thân một mình lâu, khó tránh khỏi sẽ cô đơn. Hơn nữa còn là cao xử bất thắng hàn.
Bên cạnh hắn không có ai là tri kỷ, tình cờ gặp được một “mối duyên hợp mắt” cũng coi như ngoan ngoãn trung thành, lại biết sát ngôn quan sắc, đương nhiên là sẽ phá lệ sủng ái một chút.
Cũng giống như người ta nuôi chó, luôn muốn chọn con nào ngoan hiền đáng yêu mà nuôi, cái ngữ nhiễu sự gây thêm phiền hà cho chủ, ai mà không cảm thấy phiền chán cực độ chỉ hận không thể quẳng mau cho rảnh nợ?
Tuy rằng không quá cam nguyện, giữa quân và thần, có lẽ cũng chính là một loại quan hệ như thế.
Làm hoàng đế, không khỏi hi vọng các thần tử đều vây quanh bên chân mình, vừa nghe lời vừa cần cù, vì mình phân ưu giải nạn, hầu hạ cho thoải mái, hoàng đế cao hứng rồi, sẽ thưởng cho một chút ngon ngọt, hi vọng các thần tử sẽ vì thế mà càng thêm bán mạng; ngược lại, các thần tử làm sai rồi, hoàng đế sẽ tức giận, sẽ trách phạt, để cho các thần tử nhớ kỹ sau này không được phạm sai lầm như vậy nữa.
Thừa tướng cho rằng, trong lòng hoàng đế bệ hạ, có lẽ y chính là một thần tử có thể lên được triều cũng có thể lên được giường, đáng được sủng ái hơn bình thường.
Nhiều hơn, bệ hạ cho không được cũng không dám cho.
Hai tháng trước có thần tử lắm mồm nói hậu cung bệ hạ trống rỗng, thỉnh chỉ tuyển chọn tú nữ, bệ hạ đồng ý không chút do dự.
Đường đường nhất quốc chi quân, sớm qua tuổi đôi mươi, đã không hậu lại cũng không phi, thời gian lâu, khó tránh khỏi sẽ dẫn đến các loại suy đoán.
Nói không gần nữ sắc giữ mình trong sạch thì cũng được thôi, nhưng nói thân có bệnh ngầm cái gì đó, thì sẽ tổn hại rất lớn đến thiên uy của bệ hạ, cũng tổn hại đến quốc uy của thiên triều chúng ta.
Cho nên khi đó, nửa câu phản bác y cũng không có.
Bệ hạ bảo gần đây mình ít đi Mộ Vân hiên, rằng “Từ khi có ngươi, những tiểu quan trong Mộ Vân hiên kia, trẫm nhìn không vừa mắt cho lắm.”
Lúc đó y nhìn thấy thần tình khá cảm khái của bệ hạ, đột nhiên nghĩ đến “Dĩ sắc thị nhân giả, sắc suy tắc ái trì”.
Bỗng thấy xấu hổ thay cho mình —— thế nào mà ngay cả chính mình cũng nhìn bản thân như vậy!
Vô luận như thế nào, y cũng là thừa tướng một nước, sao có thể đi so sánh mình với những oán phụ khuê phòng kia?
Thỉnh thoảng y cũng đi Mộ Vân hiên, chỉ có điều đám tiểu quan trong Mộ Vân hiên ấy, y nào có màng tới, đành phải ngồi ở trong góc uống rượu giải sầu.
Những lúc ấy, bệ hạ đại để nếu không phải mắc nghị sự với thế tử thì chính là đang uống trà cùng vị tướng quân nào đó.
Hắn có nhược thủy tam thiên, còn mình chỉ mỗi bầu này, vẫn luôn thấy rất không cam lòng.
Cho nên múc một thìa nước đầy rồi, lại phải đổ đi một chút. Chung quy phải để lại một con đường cho mình.
Thừa tướng gia bưng canh giải rượu, múc một thìa, để bên môi nhẹ nhàng thổi thổi, nhẹ giọng gọi: “Bệ hạ…”
Bệ hạ khẽ động đậy, thừa tướng gia định đỡ hắn dậy, bàn tay khoát lên bờ vai hắn, chú ý tới vạt áo trước ngực vẫn đang mở rộng, nhất thời ánh mắt tối xuống, cầm lòng không đặng mới tự ngậm một ngụm mớm hắn.
Người đã say xem như phối hợp, không đẩy không cự, thời gian nửa nén hương đã uống hết cả bát canh giải rượu, thừa tướng gia cảm thấy khá vừa ý, cầm khăn mặt lau lau khóe miệng cho bệ hạ, suy nghĩ một chút, khẽ nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.
Tiểu Quế Tử đáng thương trong cung đang lo lắng đến xoay vòng quanh.
Sau khi bệ hạ giục ngựa rời cung, từ đó đến giờ chưa một lần quay về.
Mắt thấy đã qua canh ba, nếu vẫn tìm không được người, đừng nói đi La Sát quốc bán da lông, hắn phỏng chừng ngay cả cái đầu cũng giữ không nổi.
Nếu như có Tiểu Hỉ Tử ở đây thì tốt rồi, người đó nhất định biết rõ bệ hạ đi nơi nào.
Tiểu Quế Tử vừa lo vừa sợ vừa buồn, nghĩ chính mình thế nào ngay cả một chút cũng chẳng biết phỏng đoán tâm ý của bệ hạ chứ!
Tỉ mỉ nghĩ lại, bệ hạ là sau khi thừa tướng đi rồi mới xuất cung, lúc đó bệ hạ không cho hắn ở cạnh, cho nên cũng không biết thừa tướng gia cùng bệ hạ nói chuyện gì, nhưng, có lẽ thừa tướng gia thoát không được liên can.
Tiểu Quế Tử không dám trì hoãn nữa, sắp xếp một phen rồi ra ngoài tìm thừa tướng.
Bầu trời đen như mực, một ngôi sao sáng đến độ khiến người sợ hãi. Tiểu Quế Tử bước nhanh đuổi tới Ngọ Môn, đưa ra lệnh bài, thủ vệ nọ thấy hắn là thiếp thân thái giám của hoàng thượng, lại có vẻ vội vã, không kiểm tra gì đã để hắn xuất cung, đi được vài bước thì thấy có hai kỵ binh mau lẹ đón đầu.
“Hu —— “, ngựa dừng lại phía sau hắn, có người gọi: “Quế công công.”
Tiểu Quế Tử nghe giọng quen tai, nhìn lại, trong đó có một vị đúng là thừa tướng đại nhân.
Thừa tướng đại nhân thấp giọng nói: “Bệ hạ ở chỗ ta, Quế công công mau đi lấy triều phục của bệ hạ, theo ta hồi phủ.”
Tiểu Quế Tử thở phào ra một hơi, lập tức vui vẻ, vội theo lời mà làm, cùng thừa tướng gia hồi phủ.
Canh giải rượu của phủ thừa tướng vậy mà hữu hiệu, trời còn chưa sáng, bệ hạ đã dần dần chuyển tỉnh.
Góc tường chiếu lại ánh nến mông lung, bệ hạ mở to mắt ngơ ngác nhìn hồi lâu, đầu nặng đến lợi hại. Cố sức suy nghĩ cả buổi, mới nhớ tới tối qua uống rượu trong phủ thừa tướng, vậy bây giờ… là ở chỗ nào?
Bệ hạ xốc chăn xuống giường, ngửi thấy mùi rượu trên người thì bất giác nhíu mày, lê chân ra mở cửa, mảnh sân ngoài hàng lang, hoa hoa cỏ cỏ trong bóng đêm mờ tối có vẻ khá quen thuộc.
Bệ hạ nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cục nhận ra đây là phủ thừa tướng.
Lúc nãy nằm, là giường thừa tướng.
Mà thừa tướng, lại không nằm chung giường.
Bệ hạ muốn biết, thừa tướng gia… sau khi hắn say rồi, đã nằm lên chiếc giường nào.
Tiếng nói chuyện nho nhỏ truyền vào tai: “Quế công công hãy ngồi chốc lát, ta trước tiên đi xem bệ hạ đã tỉnh hay chưa.”
Tiểu Quế Tử cảm thấy, lời này nói ra từ trong miệng thừa tướng gia, rất chi là kỳ quái.
Bởi vì trước giờ, đều là hắn nói: “Thừa tướng gia hãy chờ chốc lát, nô tì trước tiên đi xem bệ hạ đã tỉnh hay chưa.”
Giờ đây đảo ngược như thế, thực là quái dị.
Lúc thừa tướng gia nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, kinh ngạc phát hiện bệ hạ cư nhiên đã tỉnh, với lại đang cúi đầu khổ chiến với nút áo.
“Bệ hạ tỉnh?” Thừa tướng gia đứng phía sau hắn hỏi, “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Bệ hạ cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Chẳng phải tướng gia sợ nhất trẫm lỡ tảo triều, trẫm sao lại dám tham ngủ.”
Tướng gia trầm mặc chốc lát, đi lên phía trước hầu hạ bệ hạ thay y phục.
Bệ hạ duỗi hai tay, để mặc thừa tướng gia cài lại nút trên cổ áo cho mình, trầm giọng nói: “Hồi đêm ngươi đi đâu?”
Tướng gia nói: “Vào cung tìm Tiểu Quế Tử.”
“Ừm.” Bệ hạ đè lại tay tướng gia, tướng gia nhìn về phía hắn, bệ hạ bảo: “Ngươi ra ngoài đi. Gọi Tiểu Quế Tử vào hầu hạ.”
Tướng gia không hiểu hoàng thượng lại đột nhiên nổi cơn gì, nhất thời không nghĩ ra, nhưng bất chợt nghĩ tới một việc khác, liền thấy lúng túng vạn phần ——
Biết rõ Tiểu Quế Tử đợi ngoài phòng chỉ vì thay y phục cho bệ hạ, mình thế nào lại đi giúp hoàng thượng cài nút áo kín đến như vậy? Quả thực làm điều thừa. Đây không là ngốc nghếch thì là cái gì?
Âm thầm thấy may mắn vì bệ hạ không có phát giác, tối mặt, lập tức ra ngoài gọi Tiểu Quế Tử vào.
Tiểu Quế Tử vào phòng thì bệ hạ cũng đang tối mặt, Tiểu Quế Tử lại khinh thủ khinh cước cởi nút áo cho bệ hạ, cởi xuống xiêm y, thay vào triều phục. Bệ hạ một câu không nói, Tiểu Quế Tử cũng không dám nói thêm cái gì, khi hai người ra khỏi phòng thì thừa tướng gia đã phân phó người chuẩn bị kiệu xong, tiễn hoàng thượng hồi cung.
Tảo triều trôi qua hữu kinh vô hiểm, chỉ trừ việc biểu tình lạnh lùng của bệ hạ khiến cho một đám thần tử thấp tha thấp thỏm ra, thì không có chuyện gì lớn.
Sau khi bãi triều và cùng các vị thần tử nghị sự xong, thừa tướng lại đi tìm bệ hạ.
Bệ hạ vốn đã nghỉ trưa, nghe Tiểu Quế Tử báo thừa tướng cầu kiến, vẫn là tuyên triệu.
Thừa tướng đại nhân đầu tiên là bẩm báo lại kết quả nghị sự khi nãy một lượt, bệ hạ nhất nhất chuẩn tấu, thừa tướng gia lại thuận miệng hỏi một câu: “Ngày mai chính là sinh thần của bệ hạ, vậy bệ hạ có lễ vật gì mà người đặc biệt mong muốn không?”
Bệ hạ nằm trên giường cả buổi không trả lời.
Bệ hạ đang nhớ lại những lễ vật sinh thần mình đã nhận được mấy năm qua.
Năm đầu tiên hai người quen nhau, người nọ cũng giống như những đại thần không muốn hao tâm tư khác, tặng hắn một thanh ngọc như ý. Xen lẫn trong một đống đồ chơi, bây giờ cũng chẳng biết quăng đi đâu rồi, có lẽ giờ bảo người nọ tự mình đi tìm, cũng nhận chẳng ra.
Năm thứ hai người nọ tặng một cái mã trách trấn chỉ bằng điền hoàng thạch điêu, trông rất sống động, bây giờ còn bày ở đầu bàn hắn.
Năm thứ ba là một cái nghiên mực Đường Minh Hoàng từng dùng, hiện tại cũng bày trên án thư.
Còn có những tự họa trân bảo khác, hắn cũng đều cất giữ cẩn thận.
Thế nhưng thứ hắn muốn nhất, người nọ vẫn chưa từng tặng.
Cũng đâu phải hắn chưa từng nói, chẳng qua là người nọ một mực coi như chuyện cười, nghe qua rồi thì theo gió bay, chưa từng cho là thật.
Nhưng đặc biệt tới hỏi hắn muốn quà gì như thế này, thì lại là lần đầu tiên.
Theo như năm rồi, người nọ là đã sớm chuẩn bị xong lễ vật.
Năm nay lại như thế nào?
Thừa tướng gia đợi ở ngoài màn rất lâu, rốt cục nghe được bệ hạ thấp giọng nói: “Qua ngày mai, thừa tướng có lẽ sẽ không cần bận rộn như vậy rồi nhỉ.”
Tướng gia suy nghĩ một chút, nói: “Vâng.”
Bệ hạ không nói gì nữa.
Tướng gia đứng yên một hồi, bèn nói: “Bệ hạ nghỉ ngơi cho khỏe, vi thần cáo lui trước.”
Ra ngoài cửa, thừa tướng gia nghe thấy từ phía tây bắc loáng thoáng truyền đến tiếng đàn sáo, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Đó là âm thanh gì?”
Tiểu Quế Tử cười trả lời: “Thừa tướng đại nhân có điều không biết, ngày mai là khánh điển sinh thần của bệ hạ, tú nữ mới tuyển đang tập luyện ca vũ đấy ạ.”
“Ô.” Tướng gia hiểu ra, gật gật đầu: “Bảo các nàng đổi chỗ đi. Bệ hạ cực nhọc mệt mỏi, ngày mai lại có khánh điển, vạn nhất quấy nhiễu thánh giá nghỉ ngơi sẽ không tốt đâu.”
Đây vốn là chuyện do phủ nội vụ quản lý, chẳng qua nếu như thừa tướng gia đã đánh tiếng, Tiểu Quế Tử cũng chỉ có thể liên tục thưa vâng.
Tướng gia lại hỏi: “Tú nữ tuyển lần này có bao nhiêu người?”
Tiểu Quế Tử nói: “Có năm mươi ạ.”
“Ừm…” Tướng gia ngẩng đầu suy nghĩ một chút, đắn đo nói rằng: “Khánh điển ngày mai sẽ cử hành tại điện Bảo Hòa nhỉ. Đến lúc đó thế tử quan viên và sứ giả các quốc gia không dưới trăm người, liệu năm mươi tú nữ đó có đủ chỗ đứng không?”
Tướng gia lẩm bẩm một mình, lại nói: “Chỉ mong sao không xảy ra chuyện như tiên đế gia năm đó mà thôi.”
Tiểu Quế Tử hiểu biết không nhiều, không biết năm đó tiên đế gia đã xảy ra chuyện gì, bèn thành tâm thỉnh giáo.
Tướng gia kể: “Cũng không có đại sự gì. Chỉ là khánh điển sinh thần của tiên đế gia năm đó, có một tú nữ múa chính tư sắc xuất chúng, bị hoàng tử Cao Ly say rượu thấy hợp ý, thỉnh cầu tiên đế mang nàng kia về Cao Ly, tiên đế không đồng ý, hai nước thiếu chút nữa trở mặt.”
Tướng gia nói nhẹ nhàng bâng quơ, Tiểu Quế Tử tuy rằng thật thà, nhưng không phải kẻ ngốc, tự nhiên nghe ra ý ở ngoài lời, có vẻ khá ưu sầu: “Thừa tướng đại nhân nhắc nhở rất phải, nô tì sẽ bảo các nàng giảm đi hai mươi người, những tú nữ có dung mạo xuất sắc vẫn là không nên lên điện.”
Tướng gia cười động viên Tiểu Quế Tử rằng: “Đó cũng chỉ là chuyện không mấy quan trọng, không cần vội làm ngay, nhưng mà nhất định phải để cho bệ hạ nghỉ ngơi đầy đủ, ứng phó chuyện ngày mai.”
—
* cao xử bất thắng hàn: ý chỉ những người quyền cao chức trọng, không có bạn tri tâm, chỉ có sự lạnh lùng và cô độc; hoặc là nói đứng ở nơi cao không chịu nổi cái lạnh giá ở nơi đó.
* dĩ sắc thị nhân giả, sắc suy tắc ái trì: người dùng nhan sắc để phụng sự người, nhan sắc phai nhạt thì cũng sủng ái cũng ít theo
* thế tử: tên gọi riêng cho con trai của thiên tử / quan lại thời Chu
* mã trách trấn chỉ: đồ chặn giấy hình châu chấu
* điền hoàng thạch (điêu = khắc): điền hoàng thạch, gọi tắt “điền hoàng”, thứ đá có màu vàng sinh ra hai bên chân ruộng ở vùng sông Thọ Sơn xã Thọ Sơn thành phố Phúc Châu, Trung Quốc, là một trong những loại đá có phẩm chất tốt đẹp nhất ở Thọ Sơn, ngọc tỷ cũng được khắc từ loại đá này.